Rất nhanh có một giọng nói của con gái từ ngoài cửa truyền vào: "Người đẹp, người đẹp, cô có nhà không? Tôi ở hộ 1802, trưa hôm nay chúng ta đã gặp nhau một lần rồi đấy."
Nguyễn Ngưng vẫn im lặng không trả lời, cô ngồi một chỗ nhìn về phía cửa, một con dao gọt trái cây từ trong không trung hiện ra trong lòng bàn tay cô.
Cô gái kia tiếp tục nói: "Tôi đến để báo cho cô một tiếng, bây giờ bên ngoài mọi người đều đang tranh nhau đồ ăn, tuy có thể không cần thiết lắm nhưng vẫn nên dự trữ một ít nhu yếu phẩm này nọ thì tốt hơn, anh trai tôi bảo tôi đến hỏi cô xem, có muốn xuống lầu với chúng tôi không?"
Nghe đến đây, Nguyễn Ngưng có hơi ngạc nhiên.
Trong thời kỳ đầu của tận thế, hay nói đúng hơn là khi nhóm người này vẫn chưa nhận ra tận thế đang đến và bản chất con người cũng chưa sụp đổ hoàn toàn.
Vậy mà còn muốn hẹn cô cùng đi mua đồ?
Nhưng đây là lẽ hiển nhiên, nếu hàng xóm không có gì ăn thì bạn sẽ là vựa lúa của hàng xóm, tuy một mình Nguyễn Ngưng không thể cùng lúc làm hai việc, nhưng nhắc nhở một câu cũng chẳng phải chuyện xấu.
Tương tự, Nguyễn Ngưng cũng hy vọng hàng xóm của cô có đủ đồ ăn.
Nguyễn Ngưng thổi tắt nến, sau đó mới đứng dậy khỏi sô pha: "Chờ tôi một chút, chúng ta cùng đi."
Cô lấy một nắm tiền ở trong không gian ra rồi nhét nó vào trong ba lô, sau đó Nguyễn Ngưng vội vàng chạy đến mở cửa.
Bên ngoài là một cô gái, cạnh cô ấy là một người đàn ông nhìn qua chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trên tay anh còn đang cầm một cây nến, bên ngoài dùng giấy để bọc lại.
Cô gái là người mà hồi trưa cô mới gặp.
Người đàn ông này cao khoảng một mét tám năm, không hiền lành xinh đẹp như cô gái, mà gương mặt đầy góc cạnh vô cùng đẹp trai, đôi mắt sắc bén như chim ưng cùng với thân hình cường tráng vừa nhìn đã biết là người thường xuyên tập thể thao.
Thấy Nguyễn Ngưng, anh tự giới thiệu: "Tôi là Trình Quý Khoan, còn đây là em gái tôi, Trình Quý Lịch."
Nguyễn Ngưng yên tâm hơn một chút, cô chưa từng nghe qua hai cái tên này, xem ra anh trai không phải là nhân vật tàn nhẫn trong sách, còn cô em gái cũng không phải là thành viên trong dàn hậu cung.
Cô nói: "Nguyễn Ngưng, Ngưng trong ngưng đọng, Nguyễn trong Nguyễn Linh Ngọc."
Trình Quý Khoan gật đầu: "Chúng ta nhanh chóng xuống lầu thôi."
Nói xong, anh xoay người khiêng một chiếc xe đạp leo núi lên.
Nguyễn Ngưng không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
Trình Quý Khoan giải thích: “Lát nữa tôi muốn đi xa hơn để mua một ít thứ, đành phải để cho hai người đi mua đồ ăn.”
Trình Quý Lịch nói: "Anh, anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân, cũng sẽ chăm sóc tốt..."
Nguyễn Ngưng bổ sung: "Nguyễn Ngưng."
Trình Quý Lịch gật đầu: "Ừ, cũng có thể chăm sóc tốt người đẹp Nguyễn Ngưng."
Nguyễn Ngưng mỉm cười.
Đi xuống từ tầng mười tám không phải là việc dễ dàng, nhưng cả ba bọn họ không ai dám đi chậm lại.
Lúc bọn họ xuống lầu, Trình Quý Khoan lại lo lắng dặn dò hai câu, bọn họ nên cố gắng lấy chút gì đó, còn nếu không lấy được thì bỏ đi đừng tranh giành.
Trình Quý Lịch hối thúc anh trai cô ấy đi nhanh lên.
Sau khi ba người phân công xong, Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch đi tới cổng phía Bắc của khu dân cư, siêu thị ở đây có trữ nến, trong cửa hàng có mấy ngọn đèn, giúp bọn họ thấy rõ sự hỗn loạn ở bên trong.
Trong lúc hỗn loạn, có người còn nhân cơ hội lấy đồ chạy mất mà không thèm trả tiền.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin