Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những người khác mang túi lớn túi nhỏ đi bộ trên vỉa hè, trong tay còn cầm nước khoáng, giống như đang chạy trốn đi nơi khác cùng gia đình.
Trên đường lớn có rất nhiều ô tô bị hư hỏng, vì vụ việc diễn ra bất ngờ khiến nhiều phương tiện va chạm nhau, phần đầu hoặc sau xe bị hư hỏng, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
May mắn ở đây là ngoại ô nên không có nhiều người lắm, không biết trong thành phố đã hỗn loạn tới mức nào rồi.
Trạm nước cách khu dân cư không xa, ba người đi tới nơi rất nhanh, bởi vì hiện tại phần lớn mọi người đều đang hăng hái chiến đấu trong siêu thị nên ở trạm nước không có nhiều người lắm.
Sau khi xếp hàng khoảng hai mươi phút, ba người lấy căn cước công dân ra, dựa theo giới hạn mỗi lượt mua, mỗi người mua hai thùng.
Trên đường về, Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch chỉ có thể đi con đường số mười một, nhưng cũng tốt, ít nhất không phải khiêng vật nặng.
Đến dưới chung cư, Trình Quý Khoan nói: "Chúng ta khiêng nước làm hai chuyến, một người ở dưới lầu trông coi, tôi khiêng hai thùng, Quý Lịch khiêng một thùng, còn cô Nguyễn ở lại dưới lầu trông coi trước, sau khi chúng tôi quay lại thì cùng nhau khiêng lên."
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: "Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Trình Quý Khoan không nói gì, Trình Quý Lịch thì nhanh chóng nói: "Ngưng Ngưng, cô đừng cảm thấy ngại, tôi xuất thân là vận động viên, đối với tôi khiêng một thùng nước chẳng là gì, cô cứ đợi dưới lầu đi."
Nguyễn Ngưng có hơi ngạc nhiên, một cô gái xinh đẹp với thân hình cân đối như vậy lại không phải là vũ công mà là vận động viên thể thao?
"Cô học cái gì vậy?" Nguyễn Ngưng tò mò hỏi.
Hai tay Trình Quý Lịch làm ra động tác ngắm bắn: "Bắn."
Cô rút tay lại, ngượng ngùng nói: “Nhưng thành tích của tôi chỉ ở mức trung bình, năm nay tôi mới được tham gia cuộc thi cấp quốc gia, nhưng anh trai tôi đã tham gia giải vô địch thế giới, còn giành được huy chương nữa."
Nguyễn Ngưng kinh ngạc đến ngây người, chớp chớp mắt: “Bắn mà cô nói là loại bắn kia sao?"
Trình Quý Khoan cắt ngang màn tán dóc của hai người: "Cô đoán không sai, chính là loại bắn cô đang nghĩ tới. Quý Lịch, chúng ta lên lầu thôi."
Nói xong, anh lấy khóa xích từ xe ba bánh ra, khóa lốp xe lại.
Nhưng trong đầu Nguyễn Ngưng lúc này chỉ có một suy nghĩ, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
Cô sẽ không bị người khác dùng làm kho thóc đâu, phải không?
Nguyễn Ngưng ở dưới lầu suy nghĩ miên man, càng kiên định, quyết tâm phải giúp hai anh em họ trữ thêm ít vật tư, thuận tiện bản thân cũng có thể gom góp thêm một chút.
Ban đầu cô còn định giữ lại hai mươi nghìn tệ.
Hai anh em nhanh chóng khiêng thùng nước lên lầu rồi quay về, lần thứ hai cả ba người họ cùng nhau đi lên.
Trình Quý Khoan vẫn khiêng hai thùng như trước, Nguyễn Ngưng cảm thấy bản thân nên thường xuyên tập thể dục hơn, nhưng chỉ sợ bản thân không thể khiêng nổi một thùng nước, vì thế mới bàn bạc với Trình Quý Lịch, hai người chia nhau mỗi người khiêng lên chín tầng.
Nguyễn Ngưng làm trước.
Một thùng nước này nặng khoảng mười tám ký, Nguyễn Ngưng hít sâu một hơi, nhưng sau khi ngồi xổm xuống cô lại thiếu chút nữa không thể ôm nổi nó, cô dùng hết sức bình sinh khó khăn khiêng thùng nước lên tầng 3.
Cả người cô đổ mồ hôi.
Trình Quý Lịch không nhìn nổi nữa: "Ngưng Ngưng, hay là mỗi người chúng ta khiêng ba tầng rồi luân phiên đổi cho nhau đi."
Nguyễn Ngưng cũng cảm giác được bản thân đã tới cực hạn, nên gật đầu chuyển thùng nước sang cho Trình Quý Lịch.
Trình Quý Lịch dùng một tay nhận lấy.