Cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, bước vào là một quân nhân khoảng bốn mươi tuổi, Nguyễn Ngưng nhận ra đây chính là trung tướng Lý trong sở chỉ huy của trại tị nạn năm đó.
Cô suy nghĩ một lúc, định đi ngang qua Trung tướng Lý, không ngờ vị quân nhân này vô cùng cẩn thận, ngay cả cửa cũng không đẩy hết ra, chỉ mở đủ cho bản thân đi vào, sau đó liền đưa tay đóng cửa lại.
Nguyễn Ngưng: “Hay!”
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành thông báo cho hệ thống sử dụng thiết bị tàng hình khác.
Tạm thời cô vẫn chưa muốn quay lại sơn cốc, ít nhất cô phải đợi được kết quả Khương Phó Hải sống hay chết, bằng không cô sẽ phải mất thêm mấy ngày đi đường nữa, cuối cùng là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.
Vì không thể ra ngoài, lại còn một giờ nữa nên Nguyễn Ngưng chỉ đành đứng ở cửa, cố gắng không nghe ba bọn họ nói chuyện.
Nhưng âm thanh trong phòng lại không hề nhỏ.
Hiện tại, Trung tướng Lý đã là thượng tướng, vừa bước vào đã báo tin dữ.
Chắc là vì quá tức giận nên ông ta trực tiếp chửi mẹ nói: “Đám ngu kia không thể tự cứu lấy mình sao?”
“Bà mẹ nó, vậy mà thật sự đem theo tàu ngầm hạt nhân đi nhờ vả tàu Noah!”
Đây cũng là tình tuyết trong tiểu thuyết, là kẻ phản bội Ấn Độ.
Người chỉ huy chiếc tàu ngầm đó đã bị con tàu Noah “thuyết phục”, trở thành đội hình hộ tống họ.
Con tàu Noah đã hứa sẽ cho tướng quân hai mươi ngàn hộp đồ hộp trong tận thế, vị tướng quan kia sẽ chuyển tất cả đồ hộp về quốc gia và bước lên con đường không xác định.
Nghe được tin tức này, mặt mày Nghiêm Phương Minh sa sầm xuống.
Thư ký vừa lo lắng vừa căng thẳng.
Nguyễn Ngưng đoán, hai mươi nghìn đồ hộp ngày tận thế này có lẽ là một phần tiền “kiếm được” từ Hoa Kỳ.
Đợi khoảng một phút, Nghiêm Phương Minh mới nói: “Gửi cho đội viễn dương một tin tức, bằng mọi giá phải nhanh chóng trục vớt tất cả vật tư hàng hải.”
“Phải đẩy nhanh tiến độ.”
“Phái thêm hai mươi nghìn người đến bờ biển để hỗ trợ xử lý.”
Hai người nói dạ.
Lần này vì có hai người đi ra ngoài nên Nguyễn Ngưng thuận lợi đi theo họ ra ngoài.
Ra đến bên ngoài tòa nhà trung tâm chỉ huy, Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cô đi đến một góc không người để hủy bỏ khả năng tàng hình của mình.
Nguyễn Ngưng ở trong căn cứ chờ tin tức, ôm suy nghĩ không thể lãng phí thời gian, cô lập tức xin giấy phép bày sạp hàng ở căn cứ và bắt đầu cuộc sống bày sạp hàng của mình ở 26B.
Xin giấy phép bày sạp hàng rất dễ, chỉ cần nộp năm điểm cống hiến, lần trước Nguyễn Ngưng đã đổi một lần.
Phía sau quầy của Nguyễn Ngưng đặt một chiếc ghế nhỏ xuống đất, sau đó lấy một chồng tài liệu học tập dày cộp trong ba lô lấy ra, còn có cả một cuốn bách khoa toàn thư dành cho học sinh tiểu học.
Có tài liệu học tập dành cho học sinh tiểu học, dành cho học sinh trung học cơ sở, thậm chí có cả tài liệu thi tuyển sinh đại học.
Vì sợ trông quá mới nên Nguyễn Ngưng đã cố tình làm chúng cũ đi để không khiến người khác nghi ngờ.
Chẳng bao lâu, gian hàng của cô đã thu hút sự chú ý của người khác.
Không vì gì khác, chỉ là cộng cả hai khu chợ lại, có lẽ cô là người duy nhất bán sách nên đương nhiên mọi người sẽ ngạc nhiên.
Một người phụ nữ bước tới hỏi: “Cô gái, sách toán và bài tập ngữ văn này bán thế nào?”
Nguyễn Ngưng thản nhiên nói: “Có gì đổi thì sẽ bán.”
Người phụ nữ vui vẻ ra mặt, bây giờ con gái của cô ta đang học ở căn cứ, nhưng lại không có tài liệu học tập, tất cả tài liệu sử dụng đều do giáo viên viết tay.
Những quyển sách in trước khi tận thế đến như này thật sự rất hiếm.
“Còn cuốn bách khoa toàn thư này thì sao?” Người phụ nữ hào hứng hỏi.
Nguyễn Ngưng liếc mắt một cái: “Hai củ khoai tây.”
Người phụ nữ lại vui mừng, lấy hai củ khoai tây khá lớn ở trong túi ra đưa cho Nguyễn Ngưng: “Vậy tôi mua cái này.”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 397
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương