Tô Tuệ nhìn Ân Gia Nhu.
Một lát sau, Ân Gia Nhu nói: “Trước tiên cứ nhốt cô ấy lại cái đã.”
Tô Tuệ lập tức gật đầu, rồi dẫn Vương Vận ra ngoài, sau đó quay về tìm Ân Gia Nhu phục lệnh.
Ân Gia Nhu bảo cô ấy cho người đến kiểm tra Phụng Thiên Thần giới, tìm hiểu xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Tô Tuệ đồng ý, sau đó lại hỏi: “Hiện tại nên làm gì với cái tên Lưu Nhị kia đây, có cần để anh ta đến nhận mặt không?”
Ân Gia Nhu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô hỏi lại cho rõ ràng, so sánh những đặc điểm mà anh ta nói, nếu không có vấn đề gì thì giải quyết anh ta đi.”
Tô Tuệ: “Được.”
Thấy sắc mặt Ân Gia Nhu vẫn không khá hơn, Tô Tuệ khuyên: “Chỉ huy, cô đừng quan tâm chuyện này nữa, trong khoảng thời gian này cô nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện của căn cứ cứ để chúng tôi bàn bạc giải quyết.”
“Nhân cơ hội này, chỉ huy cũng có thể rèn luyện chúng tôi, nếu không sau này chẳng lẽ chuyện gì cũng phải phiền đến cô? Không chỉ có tôi mà còn rất nhiều người cũng phải trưởng thành.”
Ân Gia Nhu thở dài: “Được rồi, mấy cô phải cẩn thận một chút.”
Tô Tuệ: “Chỉ huy, cô yên tâm đi.”
Hai người nói chuyện thêm lúc nữa, sau đó Tô Tuệ ra khỏi lều.
Nguyễn Ngưng không đi ngay mà tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, sau đó mở thiết bị theo dõi ra.
Có lẽ nếu năm người phụ nữ đi chung với nhau thì quá nổi bật, hoặc có thể họ muốn đẩy nhanh quá trình nên Lệ Lệ và những người khác chia thành hai đội, một đội chịu trách nhiệm bán bánh quy nén, và đội còn lại chịu trách nhiệm mua quần áo dày cho những đứa trẻ.
Bởi vì Ngô Đại Vĩ làm ăn ở 14B, Lệ Lệ không muốn đụng đến các tay anh chị nên đội bán bánh quy nén ở 26B, giá cả cũng tham khảo bên Ngô Đại Vĩ, không hề rẻ.
Kết quả là bán bánh quy nén thì dễ nhưng mua quần áo lại không dễ.
Nhóm của Lệ Lệ cần rất nhiều quần áo, bây giờ đã sắp vào màu đông, vì để cẩn thận, không ai muốn lấy quần áo mùa đông ra, nếu không đến lúc nhiệt độ lại xuống đến âm ba mươi độ thì sao? Nếu bán hết quần áo thì đến lúc đó phải làm sao?
Vì vậy, số lượng quần áo lưu hành trên thị trường không nhiều.
Nguyễn Ngưng nhìn một lát, lúc này Ân Gia Nhu ở cách đó không xa đột nhiên đứng dậy, cô tắt màn hình, nhìn sang.
Dường như Ân Gia Nhu muốn đi ra ngoài, nhưng khi đến trước cửa lều, cô ta lại do dự, cô ta đứng đó đấu tranh với bầu trời một lúc, cuối cùng lại quay trở lại lều.
Nguyễn Ngưng thấy cô ta đã đi nghỉ ngơi liền dùng thiết bị định vị quay về xe RV.
Thời tiết hôm nay u ám, ngoài trời gió thổi mạnh, có hơi lạnh.
Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan không có ra ngoài hóng gió, hai người ngồi trên xe RV đi nhặt rơm.
Đây là những gì còn sót lại sau khi trồng trọt trong không gian trồng trọt, có thể bó lại thành từng bó và đốt vào mùa đông.
Thấy Nguyễn Ngưng trở về, Châu Tố Lan thuận miệng nói: “Hôm nay sao con về muộn vậy?”
Bình thường, buổi sáng sau khi xem Sở Định Phong xong là Nguyễn Ngưng về ngay, nói là có thể ngủ bù thêm một chút.
Nguyễn Ngưng ngồi xuống trước mặt hai người, đưa tay nhặt một bó rơm nói: “Mẹ, con định ra tay trước.”
Châu Tố Lan ngạc nhiên: “Có ý gì?”
“Con cảm thấy căn cứ Huyết Sắc sắp không chịu đựng nổi nữa.” Nguyễn Ngưng nói: “Chỉ cần giết chết Sở Định Phong, cắn trả sẽ dừng lại.”
Châu Tố Lan: “Nhưng con...”
Nguyễn Ngưng: “Ít nhất thì mười ngày nửa tháng nữa Lệ Lệ mới có thể quay lại, đến lúc đó giá trị may mắn của con và Sở Định Phong sẽ tương đương nhau, dù có ra tay chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.”
“Hơn nữa con còn có tấm chắn bảo vệ, cho dù có thất bại thì cũng có thể bảo vệ được tính mạng của mình.”
Nguyễn Thứ Phong chần chờ hỏi: “Nếu còn mười ngày nửa tháng nữa thì trong khoảng thời gian này chúng ta có nên nghĩ cách để tăng điểm may mắn lên không?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Vậy thì phải nghĩ cách.”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 413
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương