Đương nhiên Sở Định Phong cũng đã nghe nói tới con tàu Noah, nhưng trong mắt hắn chỗ này là một nơi ăn tươi nuốt sống, còn không đáng tin cậy bằng Tân Hy Vọng.
Có hắn ở bên cạnh, Ân Gia Nhu và những người khác chỉ trò chuyện vài câu mà không thảo luận chi tiết hơn.
Sau khi Sở Định Phong sao chép xong, bọn họ vẫn chia làm hai nhóm, Ân Gia Nhu và Tô Tuệ áp giải Sở Định Phong về căn cứ Huyết Sắc trước.
Mấy người Lệ Lệ phải chờ thêm một đêm, sáng mai mới quay về.
Nguyễn Ngưng đi theo Ân Gia Nhu, nhìn hai người nhốt Sở Định Phong vào trong nhà gỗ nhỏ rồi rời đi.
Lúc này hệ thống hỏi: “Ký chủ, bây giờ ra tay luôn hay sao?”
Nguyễn Ngưng: “Thời gian ẩn thân còn bao lâu?”
“Sáu mươi lăm phút.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, nói: “Chờ thêm nửa tiếng nữa rồi tính tiếp.”
Hiếm khi Sở Định Phong có cơ hội ra ngoài, hôm nay hắn vận động rất nhiều nên chỉ tùy tiện ăn chút gì đó rồi lấy giường ra nằm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù Nguyễn Ngưng rất tò mò lúc này nam chính đang nghĩ gì nhưng cũng không cần thiết phải biết.
Cứ coi như hắn đang hối hận đi.
Cô lặng lẽ ở bên cạnh đợi nửa tiếng trôi qua.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện, xa hơn một chút có tiếng trẻ con cười đùa vui chơi sau giờ học.
Nếu không mở cánh cửa này ra, bạn sẽ tưởng mình đang ở một con phố sầm uất.
Sở Định Phong đã sớm miễn nhiễm với những âm thanh này, hắn chán nản nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nguyễn Ngưng đeo vòng cổ vào, chậm rãi đi đến cạnh giường, lấy một khẩu súng ở trong không gian ra đặt lên thái dương của hắn.
Thật ra cô có thể dùng dao găm nhưng Nguyễn Ngưng lo lắng một đòn không thể giết được hắn, đến lúc đó sẽ để lại hậu quả.
Hơn nữa cô không sợ gây tiếng động.
Nòng súng lạnh như băng chạm vào làn da của hắn.
Một tiếng “bùm” vang lên phá vỡ sự yên lặng của căn cứ Huyết Sắc.
Nguyễn Ngưng hủy bỏ ẩn thân, dùng công cụ dịch dung để biến thành hình dạng một người đàn ông, lấy một chiếc rìu ra khỏi không gian.
Căn nhà gỗ này thực ra khá chắc chắn, nhưng sức mạnh của Nguyễn Ngưng cũng rất đáng kinh ngạc, cô chỉ dùng một rìu đã có thể chém xuyên qua tấm gỗ.
Cô ném rìu xuống đất rồi bò ra ngoài qua cái lỗ nhỏ.
Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Nguyễn Ngưng bắn một phát lên không trung, tiếng hét lập tức biến mất.
Chẳng bao lâu cô đã chạy ra khỏi doanh trại.
Lúc này có người đuổi theo, tố chất cơ thể của Nguyễn Ngưng vượt xa người thường, cô dẫn bọn họ chạy về phía thung lũng.
Mà lúc này Ân Gia Nhu và Tô Huệ vội vàng chạy tới, chỉ nhìn thấy thi thể của Sở Định Phong đang năm trên giường.
Vẻ mặt Ân Gia Nhu không tốt: “Người đã chết chưa?”
Tô Tuệ kiểm tra hơi thở của Sở Định Phong, gật đầu.
“Là ai?!” Sắc mặt Ân Gia Nhu khó coi: “Sao lại có đàn ông có thể trà trộn vào trong căn cứ chúng ta, còn đặc biệt tới giết Sở Định Phong?”
Xung quanh có quá nhiều người, ý cô là có người biết bí mật của Sở Định Phong?
Tô Tuệ không biết nên trả lời vấn đề này thế nào: “Chỉ huy, chúng ta có cần đuổi theo không?”
Ân Gia Nhu xiết chặt nắm tay: “Đuổi.”
Hai người vội vàng đuổi theo hướng của đội tuần tra, nhanh chóng đuổi kịp người của mình, nhưng lại không đuổi kịp Nguyễn Ngưng.
Trên thực tế, Nguyễn Ngưng cũng không dẫn đội tuần tra chạy quá xa, mục đích cô dẫn đội tuần tra vào thung lũng quá rõ ràng, cô tin căn cứ Huyết Sắc sẽ từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm, cuối cùng sẽ tìm được vùng ốc đảo kia.
Sau khi xác nhận không có ai đuổi kịp, Nguyễn Ngưng sử dụng thiết bị định vị quay lại xe RV.
Lúc biết đường về của Lệ Lệ, bọn họ đã lái xe RV tới ranh giới thành phố Nam Nguyên, bây giờ họ đã cách căn cứ Huyết Sắc rất xa.
Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, vừa ngẩng đầu lên Nguyễn Ngưng đã nhìn thấy Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đang nhìn cô với ánh mắt trông mong.
Trên mặt cô hiện lên nụ cười: “Đừng lo lắng, xong rồi.”
Châu Tố Lan trừng mắt: “Thật sao?”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 417
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương