Vì vậy xét về diện tích, căn cứ Tân Hy Vọng vẫn không bị thu hẹp lại.
Nguyễn Ngưng và cha mẹ cô đến Khu 45 rồi dựng lều như thường lệ.
Không lâu sau, Trình Quý Lịch nghe tin chạy tới, vội vàng xắn tay áo lên giúp đỡ.
Sau khi dựng lều xong, Nguyễn Ngưng không thể không biết xấu hổ để Trình Quý Lịch tiếp tục hỗ trợ, cô kéo cô ấy sang một bên, nói: “Gần đây cậu thế nào rồi?”
Trình Quý Lịch nói: “Tớ còn có thể thế nào? Không phải già dặn kinh nghiệm hơn sao?”
Cô ấy đánh giá Nguyễn Ngưng một chút: “Ngược lại là cậu đó, lần này dự định ở lại căn cứ bao lâu?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tớ đoán tớ sẽ lập tức xuất phát.”
Trình Quý Lịch trừng mắt: “Nhanh như vậy, cậu định đi đâu?”
Thật ra Nguyễn Ngưng cũng không biết, trước khi rời đi cô sẽ sử dụng bản đồ kho báu, dù sao trước khi rời đi hệ thống cũng đã nói thời hạn sử dụng thứ này chỉ có mười lăm ngày.
“Ông chủ của bọn tớ không nói với bọn tớ.” Nguyễn Ngưng nói: “Cậu cũng biết, sau khi tớ và các cậu tách ra, tớ đã gia nhập một đội nhặt ve chai.”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Tớ hiểu, cậu có nhiệm vụ cũng là bất đắc dĩ.”
Cô ấy đặt tay lên vai Nguyễn Ngưng: “Nhưng lần này cậu phải đi bao lâu?”
Nguyễn Ngưng nói: “Chắc là một tháng.”
Dù sao bản đồ kho báu sẽ biến mất trong mười năm ngày nữa, nửa tháng sau dù không tìm được kho báu thì cô cũng sẽ quay về.
Trình Quý Lịch gật đầu: “Vậy thì tốt, cũng không lâu lắm.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Sao thế, cậu nhớ tớ à?”
Trình Quý Lịch lập tức bật cười: “Đương nhiên tớ sẽ nhớ cậu rồi. Nhưng Ngưng Ngưng, cậu đã bao giờ nghĩ tới việc định cư chưa, bây giờ dù ở nhà cũng sẽ không chết đói, hơn nữa căn cứ sẽ sớm xây nhà tái định cư, sao cậu không xây một cái?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Chuyện này để nói sau đi, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc tớ sẽ đưa ra quyết định.”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ, hiện nay nhu cầu mua nhà đang rất cao.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười, ừ một tiếng,, sau đó lại nói chuyện khác với Trình Quý Lịch, mãi đến tận đêm khuya mới chia tay.
Sáng hôm sau, không có hệ thống đánh thức.
Nguyễn Ngưng có hơi không quen, cô ngủ thẳng đến 9 giờ mới dậy, sau đó đi ra ngoài lều để sử dụng bản đồ kho báu.
Sau khi ghép bốn mảnh vỡ lại với nhau trong không gian, Nguyễn Ngưng so sánh nó với bản đồ thế giới thực và phát hiện vị trí của bản đồ kho báu quả thực là nằm trên biển.
Kỳ lạ là nó không phải là một điểm có tọa độ cố định.
Vị trí kho báu trên bản đồ kho báu này có thể di chuyển.
“Hả?”
Di chuyển trên biển, chẳng lẽ kho báu được giấu trong một con tàu?
Chắc không thể nào ở trên một con cá đâu phải không? Hoặc có thể nó là một hòn đảo có thể di chuyển được?
Nguyễn Ngưng đoán lung tung một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tin vào những gì mình nhìn thấy.
Sau khi tạm biệt hai người Châu Tố Lan, chẳng bao lâu Nguyễn Ngưng đã đi tới bờ sông, lợi dụng nước sông đi thẳng xuống.
Mặc dù có nguy cơ bị nhìn thấy nhưng kho báu chỉ có tổng cộng mười lăm ngày, vì vậy thà để người khác nhìn thấy du thuyền còn hơn là nhìn kho báu biến mất.
Một ngày sau, Nguyễn Ngưng tới cửa biển.
Theo bản đồ hiển thị, dùng thiết bị dẫn đường sẽ cần 24 giờ mới đến được vị trí kho báu, Nguyễn Ngưng không rề rà nữa, sau khi thiết lập tọa độ, cô để thiết bị dẫn đường tự động lái xe.
Trên đường đi, cô chạm trán với đội tàu chiến.
Nguyễn Ngưng trực tiếp gắn thiết bị tàng hình vào thuyền dẫn đường, đi ngang qua đội tàu chiến khổng lồ.
Tìm cả một ngày một đêm, thuyền không hề dừng lại, nhưng kho báu trên bản đồ cũng di chuyển liên tục, Nguyễn Ngưng mất khoảng ba mươi tiếng mới tới gần được vị trí của kho báu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi dùng máy bay không người lái bay đi trinh sát.
Bởi vì ở trên không nên tầm nhìn hẳn là có thể được mở rộng đến mức tối đa, chẳng bao lâu Nguyễn Ngưng đã nhìn thấy rõ vùng biển trống trải, đừng nói là đảo, ngay cả một con cá cũng không nhìn thấy.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 420
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương