Thông qua máy giám sát, Nguyễn Ngưng tìm ra vị trí của máy bay, thuận lợi tiến vào bên trong.
À.... Có một chiếc có buồng lái đang mở.
Nguyễn Ngưng không biết lái máy bay, cũng không dám đùa giỡn với mạng sống của mình cho nên cô ở lại sân bay, mỗi ngày trau dồi kiến thức lái máy bay.
Cô không lái quá xa, chỉ lượn vòng trên không xem có thể bay ra ngoài không.
Kế tiếp, Nguyễn Ngưng ở sân bay đợi nửa tháng.
Sáng nay khi cô mở mắt ra, có một dòng chữ hiện ra trước mặt cô.
“Sau khi qua màn tận thế không người, bạn có muốn chuyển sang cấp độ tiếp theo không?”
Nguyễn Ngưng ngây người, không hiểu sao mình có thể vượt qua màn này, chẳng lẽ là vì sau một tháng cô vẫn chưa phát điên?”
Bước sang màn tiếp theo theo là điều bắt buộc, cô không thể ở lại thế giới không người này mãi được, Nguyễn Ngưng nhanh chóng lựa chọn xác nhận, cô vẫn hối hận vì không thể tự mình lái máy bay.
Sau đó, khung cảnh xung quanh cô lập tức thay đổi, một khuôn mặt thối rữa dán sát vào mặt cô.
Mắt của hắn gần như lồi ra, tỏa ra mùi vừa tanh lại vừa thối.
“Mẹ kiếp!” Nguyễn Ngưng sợ hãi ngã về phía sau năm trăm mét, cô gần như mất căn bằng và ngã vào người tang thi, may mắn là con tang thi này đã làm đệm lưng cho cô, nếu không cô sẽ ngã sấp mặt.
Khó khăn lắm mới đứng vững, không cần quay đầu lại Nguyễn Ngưng cũng nhìn thấy hơn hai mươi con tang thi.
Cô vội vàng bỏ chạy.
Trong lúc chạy như điên, Nguyễn Ngưng phát hiện nơi mình đang ở hẳn là một con phố buôn bán, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, bên trong có vô số tang thi đang lang thang.
Chấn động do cảnh tượng này gây ra còn lớn hơn lũ lụt trong tận thế, Nguyễn Ngưng đợi một phút cho đĩa CD phát hết, sau đó sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời để lên nóc tòa nhà văn phòng.
Khoảng cách dịch chuyển tức thời là năm trăm mét, hướng tùy ý, còn có thể xuyên tường.
May mắn thay, trên mái nhà không có tang thi.
Nguyễn Ngưng vội vàng chạy tới cửa sân thượng thì phát hiện cửa đã khóa, cô thở phào nhẹ nhõm, lấy một chiếc ô tô ở trong không gian ra để chắn ở cửa sân thượng.
May mắn là các kỹ năng, đạo cụ trong không gian đều có thể sử dụng trong màn này.
Dựa theo lời khuyên mà bản đồ kho báu đưa ra, lần trước là tận thế không người, lần này hẳn là tận thế tang thi, chỉ là không biết làm sao để vượt qua màn này, dù sao cô cũng không thể ở đây thêm một tháng nữa.
Suy nghĩ một hồi, Nguyễn Ngưng đi tới mép mái nhà rồi nhìn xuống dưới.
Cái nhìn này khiến mọi người há hốc mồm, đồng tử run rẩy.
Dưới đất dày đặc tang thi, còn đông đúc hơn cả kiến.
Nguyễn Ngưng nhận ra bản thân lúc nãy thật sự rất may mắn, không bị dịch chuyển đến lối vào tàu điện ngầm, nếu không chắc chắn cô đã chết.
“Khó trách hệ thống lại tặng cho cô thiên phú cấp thần, đạo cụ cấp S, thì ra bên trong kho báu là cái dạng này?”
Nguyễn Ngưng cảm thán trong lòng, sau đó lấy chiếc RV ở trong không gian ra, đầu tiên rửa sạch vết máu trên người rồi mới ăn một bữa thịnh soạn.
Chắc chắn khảo nghiệm tiếp theo sẽ không đơn giản, cô vẫn nên ăn no đã.
Sau khi nghỉ ngơi, Nguyễn Ngưng lấy bản đồ kho báu ở trong không gian ra, phát hiện nó vẫn không có động tĩnh gì.
Xem ra cô vẫn phải qua màn cái đã.
“Nhưng làm thế nào mới có thể qua cửa?”
Nguyễn Ngưng phiền não, chẳng lẽ phải giết tang thi, nhưng phải giết bao nhiêu con?
Hay là trước tiên cô cứ giết thử hai con?
Mỗi ngày cô chỉ có thể sử dụng kỹ năng dịch chuyển ba lần, hơn nữa mỗi lần phải cách nhau một phút, trong lúc để chiếc RV trên nóc tòa nhà, Nguyễn Ngưng thầm cầu nguyện chiếc RV lớn này sẽ không làm sập mái nhà.
May mắn thay, tòa nhà này có thể chịu lực.
Sau đó, cô buộc một sợi dây leo núi vào chiếc RV rồi dùng dây thừng leo xuống.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một cửa sổ đang mở ở tầng hai mươi lăm.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 424
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương