Lúc này trời đã gần tối, không thích hợp di chuyển ra ngoài, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, lấy máy bay không người lái từ trong không gian ra, dự định thăm dò xung quanh.
Phía nam của tòa nhà tình cờ là lối vào tàu điện ngầm, nơi có nhiều tang thi nhất, xa hơn về phía nam là một trung tâm thương mại sầm uất.
Ở phía bắc là một con hẻm nhỏ có khá ít tang thi.
Đương nhiên cũng chỉ ít hơn phía Nam thôi.
Phía Đông có một con phố thương mại, sau đó còn có một tòa nhà khác, tòa nhà đó cao hơn tòa nhà Nguyễn Ngưng đang đứng nên đã chắn mất tầm nhìn của cô.
Bay xa hơn về phía đông, Nguyễn Ngưng phát hiện có người ở trên tầng cao nhất của một quảng trường thương mại.
Đây có lẽ là nơi ẩn náu tạm thời của một nhóm mười bảy người, bao gồm cả người lớn và trẻ em, rõ ràng là bọn họ không quen biết nhau, bọn họ đứng thành từng nhóm hai, ba người, dựa vào tường trốn tránh, chắc chắn là đã đói bụng.
Máy bay không người lái của Nguyễn Ngưng có gắn thiết bị tàng hình nên đối phương không hề để ý đến nó.
Lặng lẽ ghi nhớ nhóm người này, Nguyễn Ngưng để máy bay không người lái bay vòng tròn trên không rồi tiến hành trinh sát về phía tây.
Ở đây có thể nhìn thấy một con sông chảy qua thành phố, nhưng rõ ràng bên kia sông không có náo nhiệt và sầm uất như ở đây, số lượng tang thi cũng không nhiều như vậy.
Sau khi quan sát tình hình bốn vòng, Nguyễn Ngưng thu lại máy bay không người lái.
Lúc này cô chợt nhớ tới hệ thống từng thưởng cho cô một cái la bàn.
Nói chung, hệ thống sẽ không cung cấp một chiếc la bàn mà không có lý do, chưa kể nó còn nhấn mạnh chiếc la bàn này có thể sử dụng trong mọi tình huống, nếu hiện tại không biết phải qua màn thế nào thì không bằng dựa vào sự chỉ dẫn của la bàn, đi thẳng về phía Nam.
Phía nam vừa được trinh sát, lối vào tàu điện ngầm và trung tâm thương mại chỉ toàn là tang thi và tang thi.
Nguyễn Ngưng bắt đầu nghĩ cách.
Cách thứ nhất chính là lợi dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời, cứ ba lần là di chuyển được hơn một ngàn năm trăm mét, dịch chuyển như thế ba ngày, cô đã rời khỏi khu vực dày đặc tang thi.
Còn một cách khác chính là xuất phát từ phía bắc, nơi có ít tang thi hơn, sau khi ra khỏi nơi này thì lại đi về phía Nam.
Cách thứ ba chính là sử dụng lựu đạn để tiêu diệt tang thi một cách nhân đạo.
Ưu điểm của việc này là có thể kiểm tra xem có phần thưởng khi tiêu diệt tang thi không, nhưng nhược điểm là nó gây ra tiếng động và lũ tang thi xung quanh sẽ tập trung về đây.
Nguyễn Ngưng không biết trong thế giới này tang thi có tiến hóa hay không, nếu có cái gì mà tang thi cấp hai hay tang thi cấp ba thì sẽ không dễ như vậy.
Nhìn chung, cách thứ ba là rủi ro nhất, cách thứ hai rắc rối còn cách thứ nhất thì tốn rất nhiều thời gian.
Sau nhiều lần cân nhắc, Nguyễn Ngưng quyết định giữ bình tĩnh, không xúc động.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngưng tiếp tục điều khiển máy bay không người lái để tìm địa điểm truyền tống thích hợp cho mình.
Trong phạm vi một ngàn năm trăm mét, không có tang thi, tốt nhất nên ở trong một môi trường an toàn khép kín, không cần lo lắng trong thời gian dừng chân sẽ bị tang thi tập kích.
Nguyễn Ngưng mất khoảng một giờ mới lên kế hoạch lộ trình xong.
Trong lúc cô chuẩn bị sử dụng dịch chuyển tức thời, cô đột nhiên dừng lại rồi lấy hai chiếc máy bay không người lái ở trong không gian ra, treo một ít đồ ăn lên, sau đó đưa cho đám người mà ngày hôm qua cô nhìn thấy.
Cô sẽ không thu máy bay người lái về, tránh cho họ phát hiện điểm dừng chân của cô.
Làm xong, Nguyễn Ngưng không quan tâm cuối cùng bọn họ có cảm kích hay không, cũng không có cách nào quản lý việc bọn họ chia ra như thế nào, cô sử dụng dịch chuyển tức thời để đến đích đầu tiên.
Lúc cô chạm chân xuống đất, đột nhiên có một dấu chấm nhỏ màu xanh lục lóe lên trên bản đồ kho báu.
Nguyễn Ngưng nhíu mày.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 426
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương