Nếu muốn thoát khỏi thế giới tận thế trí năng này, đầu tiên cô phải tắt trợ lý trí năng, ngăn không cho nó cung cấp vị trí của cô.
Nhưng làm cách nào để tắt trợ lý trí năng?
Nguyễn Ngưng đoán người đàn ông thuần chủng vừa rồi trong bản tin có tổ chức nào đó, nhưng cô nhất thời tìm không ra, đành phải dựa vào chính mình.
Nói chung, chắc chắn có hai cách để đối phó với máy móc.
Đầu tiên, ngắt kết nối nó khỏi Internet.
Thứ hai, ngắt điện của nó.
Trợ lý trí năng được cấy ghép có thể tồn tại ít nhất hai mươi năm cho nên sẽ không thể thực hiện được cách thứ hai.
Cách duy nhất bây giờ là ngắt kết nối Internet hoặc tìm một nơi có tín hiệu kém, nhưng một khi nó biến mất khỏi mạng Trung tâm Trí năng, có thể nó sẽ sớm được thêm vào danh sách đen.
Nguyễn Ngưng: “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, cô không phải người của thế giới này, cô nên lựa chọn gian dối đúng không?”
Thiết bị tàng hình của cô có thể chặn sự kiểm tra của rađa, vậy nó có thể chặn được tín hiệu không?
Nguyễn Ngưng trở lại hậu trường, mặc đồng phục vào.
Em gái trang điểm bốn tay tò mò hỏi: “Sao em lại thay quần áo, em muốn biểu diễn cởi đồng phục à?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Hôm nay tôi phải trốn làm.”
Cô em thợ trang điểm vô cùng ngạc nhiên: “Tiền lương của cô được trả theo ngày, sau đó cô dùng nó để trả nợ, nếu hôm nay không đi làm thì ngày mai lấy tiền đâu mà nhân bản?”
Nguyễn Ngưng: “Ngoài hình phạt này còn có hình phạt nào khác không?”
Em gái trang điểm: “Còn có thể sinh lãi, với lại nếu bị mất việc, cấp bậc công việc do trung Trung tâm Trí năng đề xuất sẽ bị hạ xuống vào lần tới.”
Nguyễn Ngưng: “Vậy tôi sẽ điên một ngày.”
Nói xong, cô nhanh chóng ra khỏi quán bar.
Trợ lý trí năng nhắc nhở: “Sắp đến lượt ngài lên sân khấu biểu diễn, hãy quay lại nơi làm việc ngay lập tức.”
Nguyễn Ngưng làm như không quan trọng, nói: “Tôi phải nghỉ làm.”
Rõ ràng trí tuệ nhân tạo đã giải quyết những việc tương tự, trợ lý nhắc nhở: “Thật vui khi được nghỉ làm một thời gian, nhưng mọi người nên có kế hoạch dài hạn hơn và làm việc chăm chỉ để có một tương lai tươi sáng.”
Nguyễn Ngưng: “Ta thất học nên không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Tóm lại, hôm nay tôi phải bãi công.”
Trợ lý trí năng trầm ngâm trong hai giây: “Hành vi của ngài thật bất thường và vì đây là lần đầu tiên nên ta sẽ cho ngài một dấu trắng.”
Nguyễn Ngưng: “Dấu trắng là gì?”
“Đối với những nhân vật nguy hiểm, Trung tâm Trí năng sẽ đánh dấu các cấp độ, phân biệt là màu trắng, xanh lá cây, vàng, cam và đỏ.”
“Màu đỏ là cấp độ cao nhất và những thứ được đánh dấu sẽ bị kiểm soát chặt chẽ.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày không nói gì, mở bản đồ thành phố ra, chỉ về phía Nam xa xôi mà cô có thể tới: “Hãy vạch cho ta một lộ trình để đến đây.”
Trợ lý thông minh kêu lên: “Đã lên kế hoạch xong, ngài sẽ sử dụng tuyến đường sắt ngầm tuyến 5 và tuyến 7.”
“Xin hãy đi 700 mét về phía đông.”
“Xin hãy đổi xe.”
Thành phố này rất lớn, Nguyễn Ngưng phải mất hơn bốn tiếng để đi “tàu điện ngầm”, nếu dân số dày đặc, số lượng con người sẽ rất đáng kinh ngạc.
Phải quản lý một thành phố lớn như vậy, không có gì lạ khi các trí tuệ nhân tạo muốn phát điên.
Có lẽ CPU cũng bị cháy luôn rồi?
Sau khi bước ra khỏi tàu điện ngầm, nơi trước mặt vắng vẻ hơn nhiều so với nơi Nguyễn Ngưng vừa đi qua, các màn hình khác nhau cũng không còn sặc sỡ và chói lóa nữa.
Bởi vì gần biên giới nên ở đây có rất nhiều người máy, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy binh lính con người.
.... Cô không biết liệu họ có được coi là binh lính con người hay không, bởi vì hầu hết họ đều được trang bị chân tay giả bằng người máy, thậm chí có một vài người còn có đầu được cơ giới hóa.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng, một người thuần chủng, mọi người đều đề phòng.
Có người máy đi tới và cảnh báo: “Mặc dù Trung tâm Trí năng không cấm các dịch vụ ca múa nhưng tuyệt đối không được lén giao dịch, xin đừng ở lại đây.”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 437
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương