Trước khi cô đi, đội viễn chinh đã quay lại căn cứ Tân Hy Vọng, bởi vì có thể phải vận chuyển vật tư bằng thuyền, hơn nữa bây giờ đã có thể sử dụng trực thăng và xe ô tô nên chỉ có 2000 binh sĩ trở về cùng đội lần này.
Đồng thời còn thông báo, 2000 người này sẽ được nghỉ 10 ngày.
Lúc này, Nguyễn Ngưng lập tức quyết định nằm thẳng.
Nếu trên biển có vấn đề thì làm sao bộ chỉ huy có thể cho bộ đội về nghỉ phép, điều này chứng tỏ mọi việc vẫn ổn định.
Sức mạnh quân sự của đất nước đã ngăn chặn được thảm họa này.
Cuối cùng cũng có thể đặt hòn đá lớn trong lòng xuống, ngày nào Nguyễn Ngưng cũng cười thật tươi, cô còn bớt chút thời gian đến căn cứ Huyết Sắc xem thử, lại phát hiện các cô ấy đã dọn tới gần sơn cốc, bắt đầu nuôi trồng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc kỳ hạn một năm đã đến.
Trước đó ba ngày Nguyễn Ngưng đi tìm Trình Quý Lịch, đưa cô ấy tới trước cửa sơn động, nói có chuyện muốn nhờ cô ấy.
Trình Quý Lịch có chút bối rối không nghĩ ra là chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cô.
Sau khi nhìn thấy sơn động to như vậy, Trình Quý Lịch tò mò hỏi: “Ngưng Ngưng, cậu đưa tớ tới đây làm gì?”
Nguyễn Ngưng ho khan một tiếng: “Tớ muốn nói với cậu một chuyện rất quan trọng.”
“Tớ sẽ rời khỏi đây,” Nguyễn Ngưng nói, “Tớ sẽ rời khỏi Tân Hy Vọng, sau này cũng sẽ không quay về nữa.”
Trình Quý Lịch há hốc mồm: “Có ý gì?”
Nguyễn Ngưng: “Tớ không có cách nào giải thích cho cậu hiểu được, hơn nữa mọi chuyện rất dài, còn vô nghĩa nữa, dù sao tớ cũng phải rời khỏi đây.”
“Ở thế giới này, tớ chỉ có mỗi cậu là bạn tốt.”
Trình Quý Lịch cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này nên nhíu mày: “Ngưng Ngưng, rốt cuộc có chuyện gì thế, cậu bị bệnh hả?”
Cô giơ tay lên, lấy những vật tư đã sắp xếp trong không gian ra, đặt ở trong sơn động: “Đây là quà chia tay mà tớ tặng cậu.”
Hai mắt Trình Quý Lịch đầy chấn động.
Trong sơn động có đầy đủ các loại thực phẩm, mặc dù hiện tại không thiếu những vật tư cơ bản nhưng vẫn không thể tưởng tượng được có rau củ quả phong phú như vậy.
Nguyễn Ngưng nói: “Thật xin lỗi vì đã giấu kín thân phận của mình với cậu, hy vọng cậu sẽ không trách tớ.”
Trình Quý Lịch lập tức nói: “Tại sao tớ lại phải trách cậu?”
“Không đúng, cậu nhéo tay tớ một cái đi, không phải tớ đang nằm mơ đấy chứ?” Nói xong, không đợi Nguyễn Ngưng ra tay, cô ấy đã tự nhéo tay mình một cái, sau đó hét ái da một tiếng.
“Mẹ kiếp, thật sự đau này?”
Trình Quý Lịch cực kỳ hoảng sợ, cô ấy nhìn Nguyễn Ngưng với ánh mắt sợ hãi: “Cậu thật sự là người ngoài hành tinh?”
Nguyễn Ngưng gật đầu, cảm giác mặt của Trình Quý Lịch đã tái xanh, sẽ không dọa sợ cô ấy chứ?
Câu tiếp theo của Trình Quý Lịch là: “Mẹ kiếp, tớ còn đang nghĩ cách làm thế nào để làm mối cậu với anh trai tớ, hóa ra có sự cách li sinh học!”
“May là tớ còn chưa làm điều đó.”
“Nhưng anh tớ xong đời rồi, trái tim xử nam của anh ấy sắp tan vỡ rồi.”
Nguyễn Ngưng: “...”
Sau khi Trình Quý Lịch bộc bạch, cô ấy lập tức xấu hổ: “Xin lỗi, anh tớ không cho tớ nói với cậu, nếu không phải vì quá kinh ngạc thì tớ cũng sẽ không nói ra đâu. Với lại cậu sắp đi rồi, nói ra cũng không sao, ít nhất cũng phải để cậu biết.”
Nguyễn Ngưng thầm nghĩ, tớ biết lâu rồi!
Hai lần gặp mặt sau này chắc sẽ có chút khó xử.
Đương nhiên cô sẽ không nói ra những lời này, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu giúp tớ cảm ơn Trình Quý Khoan, anh ấy là một người rất tốt.”
Trình Quý Lịch trầm mặc: “Nếu anh ấy nghe được cậu nói anh ấy là người tốt, chắc chắn anh ấy sẽ càng đau lòng hơn.”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt: “Vậy nếu không phải tình huống như bây giờ thì tớ cũng sẽ cân nhắc anh ấy.”
“Những lời này thế nào ?”
Trình Quý Lịch bật cười: “Nghe giả tạo quá.”
Cô ấy ôm lấy Nguyễn Ngưng: “Thôi quên đi, chúng ta đừng nói đến anh ấy nữa, tiếp theo là thời gian của chị em chúng ta.”
Nguyễn Ngưng cũng mỉm cười: “Được.”
“Khi nào cậu đi?”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 452
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương