Trong nhà có lửa, nên Nguyễn Ngưng cũng cởi quần áo chống thấm nước ra, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nồi cơm kêu ùng ục, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra.
Nguyễn Ngưng có cảm giác càng ngày càng đói bụng, cô chớp mắt mong chờ.
Trình Quý Khoan bị dáng vẻ này của cô chọc cười: “Còn phải chờ mười phút nữa.”
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Không sao, tôi có thể chờ.”
Khoảng sáu phút sau, Trình Quý Khoan lấy một cái giẻ ướt mở nồi ra rồi cho bắp cải vào.
Mùi thơm càng rõ ràng hơn.
Ngày nào Nguyễn Ngưng cũng ăn đồ ăn đóng hộp có sẵn trong không gian, tuy cũng khá ngon nhưng dù sao cũng là thức ăn mua ở nhà hàng, mùi vị có hơi nồng.
Hiện tại, món cơm niêu này tuy đơn giản nhưng vẫn có hương vị như cơm nhà nấu.
Khoảng năm phút sau, cơm niêu cuối cùng cũng ra khỏi lò.
Trình Quý Khoan lấy tấm lót cách nhiệt ra, đặt chúng lên bàn cà phê rồi ngồi xuống sàn, đối diện Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng dùng giẻ mở nắp nồi, lập tức bị mùi thơm của thức ăn làm cho hai mắt rưng rưng.
Cô đói bụng lắm rồi, nguyên ngày hôm nay cô chưa ăn gì cả.
Nguyễn Ngưng không thể chờ nổi nữa, vội vàng cầm thìa lên múc cơm với thức ăn và lạp xưởng, sau khi thổi hai cái thì cắn một miếng.
“Ngon quá!”
Trình Quý Khoan cười thành tiếng: “Súp rong biển vẫn chưa chín, chúng ta ăn từ từ thôi.”
Nguyễn Ngưng giơ ngón cái lên với anh.
Ăn xong bữa cơm này, Nguyễn Ngưng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Lúc này nước cũng đã sôi, Trình Quý Khoan hỏi: “Cô có muốn đi tắm trước không?”
Nguyễn Ngưng nghiêng đầu: “Anh đi tắm trước đi, tôi định đến phòng thay đồ xem thử có quần áo mới nào mặc được không rồi mới tắm.”
Lần này, Trình Quý Khoan không khách sáo nữa.
Sáng sớm hôm sau, hai người thay quần áo chống nước vào, sau đó tiếp tục đi tìm vật tư.
Trong lúc lục soát căn nhà thứ hai, Nguyễn Ngưng phát hiện ra một căn phòng bí mật khác.
Cô hào hứng mở cửa, nhưng vừa bước vào cả mặt cô đã đần ra.
Không phải vì vàng và đồ cổ mà vì căn phòng bí mật này ngập tràn sắc thái tình thú.
Nguyễn Ngưng nhìn thấy một căn phòng bày đầy đạo cụ, ống thép, trang phục tai mèo, roi và nến, cùng rất nhiều còng tay và dây thừng.
Suy nghĩ một hồi, cô cất nến và còng tay đi.
Đặc biệt là còng tay, nói không chừng sẽ có chỗ cần dùng đến.
Thu thập xong hai thứ này, Nguyễn Ngưng nhanh chóng ra khỏi mật thất, đóng cửa lại cho chủ nhà.
Những vật dụng còn lại bình thường hơn rất nhiều, ngoài đồ ăn thức uống, Nguyễn Ngưng còn bỏ vào trong không gian ba bộ ghế sofa, bốn tấm đệm trị giá hàng triệu tệ, một chiếc RV, và ba chiếc xe thương vụ cao cấp.
Trừ lần đó ra thì chủ yếu là những món trang sức nhỏ làm bằng vàng, dễ dàng bán đi đổi thành tiền mặt.
Đương nhiên, tiền mặt là thứ không thể thiếu ở khu nhà giàu, Nguyễn Ngưng gom được khoảng một triệu tệ, cô có thể dùng nó để làm giấy nhóm lửa sau khi về nhà.
Còn những thứ nhỏ nhặt khác thì nhiều đến mức không thể thống kê, nhưng điều làm cô hài lòng nhất chính là tất cả dụng cụ cắt gọt đều rất sắc và dùng tốt hơn hơn nhiều so với những con dao cô mua trên mạng.
Khoảng giữa trưa, cả hai tập trung tại biệt thự nơi họ ở đêm qua.
Vật tư ở trước mặt đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Trình Quý Khoan líu lưỡi: “E là có đi bốn chuyến cũng chuyển không xong.”
Nguyễn Ngưng cũng không ngờ là nhiều như thế: “Làm sao bây giờ, dùng hai chiếc thuyền?”
Trình Quý Khoan cau mày: “Đường về nhà quá xa, cô có đủ sức để chèo thuyền lâu như vậy không?"
Nguyễn Ngưng nhẩm tính một chút, dù sao cơ thể cô cũng đã được hệ thống cường hóa.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.” Nguyễn Ngưng đáp: “Hơn nữa, không phải chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay đủ để chúng ta đi hai chuyến.”
Trình Quý Khoan gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Ngưng: “Chuyện khác còn dễ nói, chỉ sợ sau khi quay về sẽ có người ghen tị.”
Nguyễn Ngưng không quan tâm: “Vậy để bọn họ thử đi.”
Thấy cô tự tin như vậy, Trình Quý Khoan không nhịn được mà bật cười.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 67
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương