Tuy Ngô Tấn khá khỏe nhưng bức tường trên tầng thượng lại rất cao nên anh ta phải chật vật lắm mới nhấc được Tần Duệ Đức lên, đập đầu ông ta vào lan can.
“Ông già, ông nhịn đói lâu như vậy mà vẫn còn nặng thế này.”
“Thích gọi tôi là Phó hội trưởng đúng không?”
Ngô Tấn chửi rủa, cúi người xuống chân Tần Duệ Đức, nhấc chân ông ta lên, để cả người ông ta dựa vào bức tường thô ráp.
Khuôn mặt trầy xước Tần Duệ Đức đập mạnh vào tường, để lại một vệt máu dài.
Lúc ông ta ngã xuống, trên tầng cao nhất không phát ra tiếng động nào cả.
Tần Duệ Đức đã im hơi lặng tiếng biến mất như vậy.
Thậm chí lúc này cũng không có ai đi ra ngoài cửa sổ nhìn thử.
Khóe miệng Ngô Tấn nâng lên nở nụ cười thật tươi, điều chỉnh biểu cảm rồi nhanh chóng chạy xuống tầng hai mươi.
“Chết rồi!”
Anh ta hét lớn: “Chết rồi, Tần Duệ Đức tự sát!”"
Nghe được âm thanh, tất cả những người đang đợi tin ở tầng hai mươi đều chạy ra, thấy Ngô Tấn đứng ngoài cửa, cả người đầy nước.
Ông già vừa mới đập bàn nói: “Không thể nào, cậu nói nhảm gì vậy?”
Ngô Tấn nói: “Vừa rồi tôi lên lầu hút thuốc, lãnh đạo Tần quay lại bảo không mượn được thuyền, sau đó ông ấy nổi điên chạy lên sân thượng.”
“Có lẽ tôi có thể ngăn ông ấy lại nhưng lúc đó ông ấy đã phát điên rồi.”
“Tôi không kịp phản ứng, ông ấy bỏ chạy lên lầu rồi nhảy lầu.”
Ông già trợn mắt: “Không thể nào! Ông ấy không thể tự sát được!”
Ánh mắt Ngô Tấn nhìn về phía ông ta: “Ông ấy thật sự tự sát, nó thật sự xảy ra ngay trước mắt tôi!”
Ông lão kia giật thót, lạnh đến rùng mình.
“Đều do tầng mười tám.” Ngô Tấn nói: “Nếu bọn họ đồng ý cho mượn thuyền thì sẽ không xảy ra chuyện thế này.”
Mọi người đều im lặng không nói gì.
Không có cách nào để biết có bao nhiêu người ở đây tin và bao nhiêu người không tin.
Nhưng trong lòng mọi người đều rét lạnh.
Đây không còn là thế giới mà bọn họ biết nữa.
Ngô Tấn nói: “Lãnh đạo Tần đã thành lập nên Ủy ban tự cứu của chúng ta, bây giờ ông ấy để lại một cặp mẹ góa con côi ở tầng mười bốn, tôi đề nghị cho bọn họ chỗ thức ăn tôi mới ăn, nửa miếng bánh mì cuối cùng.”
“Để an ủi bọn họ.” Anh ta cố ý dừng lại một chút.
Ánh mắt đảo nhanh qua mọi người, sau đó Ngô Tấn lại nói: “Mặt khác, vì để mọi người đoàn kết chặt chẽ hơn, từ giờ trở đi tôi sẽ đảm nhiệm chức vị hội trưởng của Ủy ban tự cứu.”
“Có ai phản đối không? Phản đối thì giơ tay lên.”
Không ai dám lên tiếng, ngay cả ông lão vừa mới đập bàn cũng câm như hến.
Ngô Tấn cười: “Nếu tất cả mọi người không có ý kiến thì bây giờ tôi sẽ nhậm chức luôn.”
“Chuyện thứ nhất chúng ta cần làm là cùng tôi đi kết nạp thêm thành viên.”
==
Tầng mười tám, hai người Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch tiếp tục tập luyện.
Khoảng nửa tiếng sau, Trình Quý Lịch khó hiểu nói: “Sao chú Tần kia lại không xuống đây nhỉ, chẳng lẽ bọn họ không đồng ý dùng vật tư để mượn thuyền?”
Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy kỳ lạ, dựa theo những gì cô thấy thì trong tay bọn họ chắc chắn có vàng, một cái vòng tay bằng vàng cũng không nỡ bỏ sao?
Nguyễn Ngưng lắc đầu, nói: “Không biết, chúng ta tiếp tục tập bắn cung đi.”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Tớ thấy gần đây cậu tiến bộ nhiều lắm đó, đặc biệt là sức mạnh đã tăng lên rất nhiều, hay là cậu dùng cung liên hợp luôn đi.”
“Dù sao cũng không phải tham gia thi đấu, không cần nghiêm khắc như vậy, quan trọng nhất là có thể thực chiến.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng.
Bây giờ cô được hệ thống tăng cường thêm năm điểm sức mạnh, năm điểm thể chất, và bảy điểm tốc độ.
Bất luận nhìn từ góc độ nào, thể chất của cô cũng vượt qua người bình thường, sử dụng cung liên hợp chắc cũng không thành vấn đề.
“Để tớ thử xem.”
Trình Quý Lịch nói: “Bia ngắm này cần phải dày hơn. Cung liên hợp rất mạnh và có tầm bắn xa.”
“Bây giờ khoảng cách trong phòng quá ngắn, chúng ta vẫn nên ra phòng khách luyện đi, kéo khoảng cách đến nhà bếp, có lẽ sẽ đủ.”
Đương nhiên Nguyễn Ngưng không phản đối.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 77
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương