Cái này Nguyễn Ngưng cũng có mua, số lượng cũng được coi là đủ dùng, hơn nữa lúc đầu khi phân phát vật tư cứu viện đều sẽ được phân phát mấy thứ này.
Hai mắt của Văn Mai sáng lên: “Đương nhiên là muốn, cô muốn tôi giúp việc gì?”
Nguyễn Ngưng biết bà ta là một người thông minh, nếu không thì làm sao có thể tồn tại được ở tầng hai mươi cơ chứ: “Tôi muốn bà lên lầu giúp tôi theo dõi Ngô Tấn.”
“Cái này…” Nét mặt của Văn Mai lộ vẻ lúng túng: “Cô bảo tôi đi làm gián điệp sao, tôi không to gan đến vậy đâu, gã Ngô Tấn kia dám giết người đấy.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi cũng dám, bà không sợ tôi sao?”
Văn Mai nhìn cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang trước mặt mình, nhìn thấy ý cười trong mắt cô, bỗng lông tơ dựng ngược lên.
Nguyễn Ngưng: “Với cả tôi dễ gần hơn Ngô Tấn, tôi còn cho bà thức ăn.”
Văn Mai nghiến răng: “Được, mỗi ngày cho tôi hai bịch bánh quy, tôi bảo đảm sẽ báo cáo với cô mỗi ngày.”
Nguyễn Ngưng: “Một bịch.”
Văn Mai biết cô gái trẻ này không dễ đối phó, vả lại mỗi ngày một bịch cũng đủ để cho bà ta sống sót, đến lúc đó lại nghĩ cách nói lấp liếm ở tầng hai mươi, là có thể sống thoải mái hơn nhiều người khác.
“Một bịch thì một bịch, nhưng tôi cũng phải báo cáo tình hình cho Ngô Tấn ở lầu trên, cô bảo tôi phải nói như thế nào?”
Nguyễn Ngưng: “Ăn ngay nói thật, nói tôi thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, cho dù bà có cầu xin tôi như thế nào thì tôi cũng không quan tâm đâu.”
Văn Mai: “....”
Nguyễn Ngưng lấy ra một gói bánh quy nhỏ từ trong túi áo, bảo Văn Mai lùi xa về phía sau rồi đặt một ít lên cửa sổ của cửa thoát hiểm: “Buổi tối cứ xem tình hình rồi đến báo cáo, không cần phải đánh thức tôi, nói cho người đàn ông gác đêm là được rồi.”
Văn Mai ừ một tiếng, đợi sau khi Nguyễn Ngưng đi xa mới vội vàng cầm lấy miếng bánh quy, nhét vào trong miệng.
Vừa ăn bà ta vừa đưa tay vốc nước mưa để uống, chớp mắt một cái bà ta đã ăn xong, Văn Mai dùng tay lau miệng: “Chúng ta đã thỏa thuận mỗi ngày một bịch bánh quy, cô không được nuốt lời.”
Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên.”
Tầng hai mươi.
Sau khi xác nhận trên miệng và trên người mình không còn vụn bánh quy, Văn Mai ôm tâm trạng sợ hãi gõ cửa.
Sau đó lập tức có người chạy ra mở cửa, cau mày nói: “Sao bà đi tới giờ này mới trở về?”
Văn Mai nói: “Con ranh kia quá vô cảm, tôi định đối phó với cô ta thêm một chút nữa, kết quả là cô ta vẫn không có ý muốn cho.”
Người kia chửi một tiếng: “Sao chúng ta lại gặp phải người độc ác như vậy chứ.”
Văn Mai hỏi: “Hội trưởng Ngô đâu? Tôi muốn báo cáo tình hình ngày hôm nay cho cậu ta được không?”
Người kia mất kiên nhẫn nói: “Báo cái gì mà báo, không lấy được đồ thì báo cái gì, mau chóng cút khỏi đây đi.”
Văn Mai nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách.
Lâm Tử Ngôn nằm trên mặt đất, mũi tên trên bả vai không ai dám rút ra, cũng không phải là nhát gan không rút, mà nếu rút mũi tên này ra thì sẽ không cầm được máu, chắc chắn sẽ mất mạng.
Mặc dù bây giờ cũng chẳng khác nào mất mạng cả.
Sắc mặt của anh ta đã trắng bệch, hơi thở thoi thóp, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, có lẽ cùng lắm chỉ gắng gượng được đến tối nay mà thôi.
Văn Mai lo lắng ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhìn thấy người chủ cũ trong bộ dạng này, bà ta không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Bên kia, tâm trạng của bốn người ở đây cũng không biết là ra sao.
Mọi người đi theo Ngô Tấn chỉ vì muốn có thêm chút đồ ăn, thêm chút đồ uống, bây giờ họ nhìn thấy kết cục của Lâm Tử Ngôn, bỗng nhiên không khỏi cảm thấy nản lòng.
Nhất là bây giờ Ngô Tấn đang bị nhốt trong phòng, phòng ngủ thi thoảng vang lên tiếng ho khan.
“Mấy người nói xem, bệnh của đại ca không phải là bệnh truyền nhiễm đó chứ?” Có người khẽ nói.
Người đàn ông cao lớn vừa mới mở cửa cất giọng nôn nóng khẽ đáp: “Ai mà biết được?”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 91
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương