Nguyễn Ngưng: “Chỗ của Sở Định Phong quá xa, ngoài tầm với của ta rồi, bây giờ ta cũng không thể ra ngoài đánh hắn một trận được.”
Hệ thống nhắc nhở: “Không sao, đừng quên là cô cũng có thể ra tay từ người thân bên cạnh hắn.”
Nguyễn Ngưng biết người hệ thống nhắc đến chính là Ngô Tấn, mà bây giờ cô chỉ có một mục tiêu này mà thôi.
“Nếu ta giết chết Ngô Tấn thì sẽ nhận được phần thưởng gì?”
“Phần thưởng sẽ vô cùng phong phú, ta cũng có thể giúp ký chủ kiểm tra một chút.”
Nguyễn Ngưng cười ha ha, lấy chai nước ra uống mấy ngụm cho đỡ khát.
Bây giờ Ngô Tấn đang ốm yếu, không lợi dụng cơ hội này để giết anh ta thì quá phí phạm, cô tin rằng bốn tên côn đồ ở phòng khách cũng sẽ không thật sự bảo vệ hội trưởng của chúng.
Nhưng vấn đề bây giờ cô sợ mình bị đánh ngược lại
Nhưng Nguyễn Ngưng sẽ không tự mình ra tay: “Ta có một cách mượn đao giết người, nhưng mà tỉ lệ thành công không cao cho lắm, có khi sẽ thất bại, còn phải xem cây đao kia có dã tâm hay không thôi.”
Hệ thống: “Tham lam vốn là bản tính khó mà kiềm chế được, ký chủ có thể thử xem sao.”
Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi một lát rồi đứng dậy, cô lấy vài thứ rác rưởi từ trong không gian ra, sau đó đi xuống lầu, gõ cửa căn hộ ở tầng dưới.
Đợi khi người trong phòng đi ra, Nguyễn Ngưng đi tới đứng ở lối thoát hiểm.
Vẻ mặt của Vưu Đại Phúc pha chút nghi ngờ, ông ta tới cửa: “Không phải lúc nãy chúng ta đã bàn xong rồi hả, cô có kế hoạch tác chiến mới?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi muốn gặp con của bác sĩ Châu.”
Vưu Đại Phúc: “Cô gặp nó làm gì, thằng nhóc thật sự là một tên ngớ ngẩn, suốt ngày cứ ru rú trong phòng thí nghiệm không buồn nói chuyện với ai, đến cả giao tiếp cơ bản với con người mà nó còn chẳng làm được.”
Nguyễn Ngưng nói: “Ông có muốn trả thù cho hội trưởng Tần không?”
Vưu Đại Phúc nghe đến đây thì thoáng khựng lại. Sau đó ông ta lập tức trở nên đề phòng: “Việc này có làm liên lụy Tiểu Châu không?”
Nguyễn Ngưng nghe tới tên Tiểu Châu thì như bị khựng lại, cô vội vàng nói: “Không có, không có, nhiệm vụ này rất đơn giản, ông chỉ cần lừa được anh ta tới chỗ tôi nói ít câu là được.”
Vưu Đại Phúc còn hơi chần chờ: “Được thôi, cô chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng gì đến Tiểu Châu đúng không?”
“Tất nhiên không.” Nguyễn Ngưng nói: “Tôi lấy mười gói mì ăn liền ra đảm bảo với ông.”
Vưu Đại Phúc nghe vậy liền chạy như bay xuống lầu, khoảng vài phút sau đã lừa được Tiểu Châu lên lầu.
Dáng của Tiểu Châu khá gầy, cao tầm một mét bảy mươi sáu, trên mặt đeo một cặp kính đen, nhìn sơ qua thì trông rất vô hại, nhưng cũng không đến nỗi bị gọi là kẻ ngốc lắm.
Nguyễn Ngưng tự giới thiệu: “Tôi tên là Nguyễn Ngưng, những thứ khác thì không cần giới thiệu thêm đâu.”
Tiểu Châu gật đầu: “Tôi là Châu Lượng Lượng, hiện tại đang nghiên cứu về thông tin lượng tử, xử lý vi lượng tử, nghiên cứu thực nghiệm và mô phỏng lượng tử, mô phỏng lượng tử chính là...”
Nguyễn Ngưng vội vàng gắt lời của anh ta: “Dừng lại đi, tôi muốn anh đến đây là để nhờ anh giúp tôi một ít chuyện, chỉ cần anh hoàn thành, thì ba gói mì bò cay ăn liền sẽ lập tức thuộc về anh.”
Châu Lượng Lượng nuốt nước miếng: “Cô nói xem.”
Nguyễn Ngưng giải thích toàn bộ kế hoạch của cô từ đầu đến cuối, thậm chí cô còn gợi ý cho Châu Lượng Lượng mấy lời thoại gây nguy hiểm cho anh.
Châu Lượng Lượng nói: “Không vấn đề gì, tôi có thể phối hợp với cô.”
Trong lòng Nguyễn Ngưng vẫn còn chút hoài nghi, cô rất sợ lát nữa Châu Lượng Lượng đột nhiên lại nói đến mấy chuyện lượng tử gì đó của anh ta chắc cô chết mất.
Châu Lượng Lượng đã tính toán trước, anh ta thử vươn tay đập cửa thoát hiểm, muốn tạo ra tiếng động.
Vưu Đại Phúc đứng bên cạnh thấy anh ta nhã nhặn gõ cửa như thế, nóng lòng lắc đầu, rồi dứt khoát đạp mạnh cửa một cái.
Một tiếng “két”, có cả tiếng xiềng xích va chạm với nhau.
Toàn bộ người đàn ở trong tòa nhà đều đang sợ hãi nghe ngóng chuyện của tòa số Ba bên kia, bỗng nghe được tiếng động ầm ĩ trong chính tòa nhà mình, mọi người đều sợ đến giật thót.
Kể cả đám người ở tầng hai mươi.
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 97
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương