Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính
Chương 224:
Cô quay đầu lại.Anh đương nhiên là thấy rất vui mừng, nhưng cũng không kém phần bất an.Tựa như chú bướm đậu trên ngón tay mình, mặc dù cánh bướm ấy rất xinh đẹp nhưng nó có thể bay đi bỏ lại anh bất cứ lúc nào."Cố Trì, em sẽ không thay đổi ý định của mình, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh, có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau đối mắt, lời nói này của em là thật lòng, không phải tùy tiện nói ra. Tại sao anh lại không tin em?"Cô chất vấn anh đến mức không còn đường lui, vì thế áp lực trong lòng anh cũng dần tan biến."Anh biết em sẽ không nói như vậy, anh cũng chưa từng nghi ngờ em! Chỉ là … anh không thể chắc chắn được mình có xứng đáng là người để em có thể cố gắng kiên trì hay không?"Anh giải thích, đôi mắt ngấn lệ, từ trước tới giờ anh luôn giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh điềm đạm, không ai biết được, thiếu gia cao quý được nhiều người mơ ước ở thành phố Phái nay lại trở nên hèn mọn tự ti, dè dặt đến như vậy.Thu Niệm nhìn vào đôi mắt ấy, cô nhìn anh, cảm thấy thật đau lòng.Bất quá mẹ Cố chỉ nói vài câu khó nghe, anh liền sợ cô sẽ cảm thấy hối hận mà rút lui, chuyện này chỉ có thể trách cô đã làm anh tổn thương quá sâu sắc, mặc dù tất cả mọi chuyện không phải do cô cố ý làm vậy ...Hiện tại, cô phải cố gắng để bù đắp lại cho anh."Có cần em chứng minh cho anh thấy không?" Cô hỏi.Cố Trì mở mắt ra, lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, là do anh đã nghĩ nhiều thôi ..."Bởi vì để tâm quá nhiều, quý trọng quá mức, nên mới trông gà hóa cuốc như vậy, lo sợ chỉ trong chớp mắt anh sẽ lại mất cô lần nữa."Lại nữa rồi." Thu Niệm nhắc nhở: "Không phải đã nói có chuyện gì dù lớn hay nhỏ thì chúng ta cũng phải cùng nhau giải quyết hay sao?"Cố Trì theo bản năng muốn giải thích, vừa định mở miệng nói, thì đã bị cô trừng mắt nhìn.Có một số việc cô không nên là người chủ động nhưng Cố Trì đang cảm thấy bất an, đối xử cô rất cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ xúc phạm đến cô, cho nên, cô chỉ có thể bắt đầu trước.Cô hít sâu một hơi, ở trên cầu thang, cô ôm lấy mặt của Cố Trì trước sự kinh ngạc của anh, rụt rè chủ động hôn lên môi anh.Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, có chút vụng về thô kệch, lại chứa đựng đầy tình cảm chân thành.Nếu như lời nói không thể nói rõ được suy nghĩ, nói cho anh biết tình cảm của cô, vậy thì cứ để nụ hôn này nói cho anh hiểu.Anh hoàn toàn không nghĩ tới cô lại chủ động hôn anh, thời khắc bờ môi mềm mại ấy chạm lên môi anh, Cố Trì chỉ biết trợn mắt cả người trở nên cứng đờ.Anh nhìn thấy khuôn mặt cô đang kề sát với khuôn mặt của anh, biểu cảm ngạc nhiên.Cố Trì từng nhiều lần ảo tưởng thấp hèn về cảnh tượng được hôn cô, nhưng không hề dám mơ đến chuyện cô sẽ chủ động hôn anh.Lúc này anh dường như cảm thấy nghẹt thở, ngay cả tim cũng muốn ngừng đập.Cho đến khi Thu Niệm kết thúc nụ hôn này, cô đỏ mặt hỏi: "Như vậy đủ để chứng minh được quyết tâm của em không?" Anh rốt cuộc mới tỉnh lại.Trên môi còn lưu lại hơi ấm của cô, anh đưa tay lên chạm nhẹ vào môi, chỉ cảm thấy chuyện vừa mới xảy ra giống như mơ vậy.Có lẽ, ngay từ lúc cô nói muốn bắt đầu lại với anh, thật ra chỉ một giấc mơ đẹp của anh, bởi vì rất hạnh phúc, cho nên anh càng không nỡ tỉnh mộng. Có lẽ, sự thật là Thu Thanh Duy được giải cứu, cô ấy đã nắm tay cùng Bạc Nguyên Triệt ở bên nhau, còn anh thì chỉ có thể mỉm cười chúc phúc, quay người bỏ đi tiếp tục một mình gặm nhấm nỗi nhớ.Anh ngơ ngác đứng bất động.Đôi mắt anh run rẩy không thôi.Thu Niệm đợi một lúc lâu không thấy có tiếng trả lời nào, liền cố gắng đè nén sự thẹn thùng lại ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi lại một lần nữa: "Bây giờ anh đã thấy được sự quyết tâm của em chưa? Cố Trì, em sẽ không trốn tránh, đừng nói đến bác gái có đồng ý hay không, cho dù ông nội Cố có phản đối, em cũng sẽ không bỏ cuộc!"Cố Trì xúc động nhìn cô, muốn nói cái gì đó, thì từ hành lang truyền đến tiếng cười của cụ ông, chặn ngang một câu: "Ai nói ông phản đối hả?"Ông nội Cố không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đang đứng mỉm cười nhìn bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương