Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính
Chương 4:
Trong mắt Lục Cảnh Thâm lóe một tia kinh ngạc, thân hình khẽ chuyển động, tiến vào thang máy trước khi cánh cửa đóng lại.Cuối cùng khe cửa ở cửa phía sau anh ta từ từ khép lại, che khuất những ánh nhìn khác thường của mọi người.Không muốn ở chung một chỗ với loại đàn ông cặn bã khiến người khác buồn nôn trong không gian thang máy nhỏ hẹp này, Thu Thanh Duy đưa tay ra ấn nút open nhưng lại bị anh ta ngăn lại giữa chừng.Cô không nhẫn nại nổi mà hỏi: “Còn có việc gì?”“Câu này nên là tôi hỏi cô mới đúng.” Lục Cảnh Thâm cười lạnh chế giễu: “Tới công ty đợi cả buổi sáng cầu tôi gặp cô, bây giờ lại còn giả bộ cái gì chứ?”Cố tình để cho người vợ chính thất của mình bị đối xử lãnh đạm, lúc này còn hãnh diện tự đắc nói ra câu đấy đúng thật là loại cặn bã ghê tởm!Lúc Thu Thanh Duy đọc tiểu thuyết đã căm ghét cực độ tên nam chính cặn bã này, bây giờ nhìn vẻ mặt giả vờ giả vịt của anh ta sự phản cảm lại càng sâu. Nghĩ tới còn lại ba tháng vẫn phải dây dưa cùng với loại người như thế này, cô liền không chịu được.Thu Thanh Duy lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nói một cách qua loa: “Cũng chả có gì, đến để thêm cho anh với tiểu tam một bức tường.”Sắc mặt Lục Cảnh Thâm lần thứ hai sa sầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Thu Niệm! Nói chuyện chú ý chừng mực một chút! Giữa chúng ta rốt cuộc ai là tiểu tam, tôi nghĩ cô mới là là rõ nhất.”Nghe nói như vậy, Thu Thanh Duy cười khẽ, ngước mắt nhìn Lục Cảnh Thâm, liếc xuyên qua sự cao ngạo mà anh ta tự cho mình vào lúc này, cô nhìn ra được cái ngày mà cái tên tầm thường này phải hối hận đến mức không ngóc đầu lên nổi.Lại là thể loại, lúc đầu nam chính cao ngạo hành hạ nữ chính, sau đó lại phải cụp đuôi truy đuổi lại, bù đắp cho nữ chính sao ?Uây! Thật ngại quá, với cái loại này, ngay cả tư cách được “cụp đuôi theo đuổi” cô còn chả có một miếng, cứ trực tiếp băm “đuôi” ra ném cho chó ăn là được!“Cô đang cười cái gì?” Lục Cảnh Thâm nhíu mày nhắc nhở cô: “Nếu không phải do cô, tôi và Thiển Thiển đã sớm kết hôn rồi.”Thang máy chầm chậm xuống từng tầng, từng tầng một.Khoảnh khắc dừng lại ở tầng một, tâm trí Thu Thanh Duy cũng bình ổn lại.Dù gì cũng chỉ còn lại ba tháng, cô làm chuyện gì cũng được, hà cớ gì cứ phải dây vào đôi cẩu nam cẩu nữ này đóng vai ác chi cho mệt?Cô nắm lấy cà vạt của Lục Cảnh Thâm, kéo cái khuôn mặt đầy kiêu ngạo của anh ta xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cô thản nhiên mà nói: "Anh nói như vậy, tôi mới nhớ ra, tôi đúng là có chuyện muốn gặp anh."Nhìn ngắm dáng mạo xinh đẹp đó trong cự ly gần như vậy, trong mắt một người đàn ông như anh ta cũng phải rung rinh gợn sóng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhướng mày ứng tiếp từng lời tiếp theo của cô."Tôi nghiêm túc suy nghĩ kỹ rồi, anh cùng Nghê San hai người vốn tâm đầu ý hợp đến vậy, tôi mắc gì phải làm người ác, kỳ đà cản mũi hai người cơ chứ? Cho nên, tôi quyết định thành toàn cho cả hai."Trái tim Lục Cảnh Thâm bỗng vì những lời này mà trùng xuống, một dự cảm xấu đột nhiên ập đến.Một giây sau, người phụ nữ ngay trước mặt anh nới lỏng chiếc cà vạt, dùng ngữ điệu ung dung mà tuyên bố: "Lục Cảnh Thâm, chúng ta ly hôn!"Bảy chữ này khiến anh ta sững sờ tại chỗ trong giây lát, bất thình lình, đồng tử anh co giãn lại đột lộ ra vẻ khó tin.Cô vừa nói gì cơ chứ?Ly hôn …?!Lúc này cửa thang máy đã mở ra.Thư Thanh Duy bước ra khỏi thang máy mà không đoái hoài ánh mắt như vỡ thành từng mảnh của người đàn ông đó.Đi được vài bước, cô lại nghĩ ra điều gì đó, quay lại chêm thêm một câu: "Về thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ ký trước rồi gọi người mang đến cho anh. Tôi sẽ không bắt hai người phải đợi lâu hơn nữa đâu. Rượu mừng cưới hai người tôi không uống, cũng đừng mời tôi đến, gửi lời chúc trước cho đôi uyên ương cẩu tặc hai người, thiên trường địa cửu, không cần cảm ơn!"Cô nói xong cũng không dừng lại lâu, liền đi thẳng đến cửa chính công ty với vẻ mặt ung dung thoải mái.Tên đàn ông bị cô ném lại phía sau đó, lộ vẻ u ám chưa từng có.Anh ta siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế lại ý muốn không rượt theo cô, tuy nhiên, lớp ngụy trang của anh ta dần sụp nát từng nấc, từng nấc một, cùng với nhịp tim đang hừng hực như điên dại.Cảm giác cứ như có một thứ gì đó rất quan trọng đang lướt nhanh qua khẽ tay.Một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được bằng lời thúc giục anh ta quay đầu lại ngay trước khi cửa thang máy đóng lại—Sâu thẳm trong ánh nhìn đó, bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ đó ánh dưới ánh nắng rực lửa giữa trưa càng lúc càng đi xa, ẩn sau khe cửa kim loại ở đại sảnh đang dần khép lại.Cho đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại.Không còn gặp lại nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương