Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 216: Đại Kết Cục:



Sở Trĩ Thủy đối mặt với phản ứng của Hồ Thần Thụy, cô rất muốn nói mình không cân nhắc làm phó cục trưởng, nhưng đã ngầm đoán ra được vài lý do khiến đối phương kiên trì xây nhà.

Đơn vị điều động nghiệp vụ thường sẽ xem xét khu vực chia nhà nhân viên, nếu cục trưởng Hồ thật sự bị làm một cái cán điều đến vùng ngoài, hiện tại nịnh nọt nói có một ngày cho ông ấy quay về, nhưng lỡ như sau mười mấy năm Không Tang vẫn chưa có cục trưởng mới, các yêu quái bầu phiếu cho Hồ Thần Thụy giải trừ kiêm nhiệm Hoài Giang, trực tiếp giữ ông ấy ở Không Tang hoàn toàn, vậy há chẳng phải có nỗi khổ không nói được sao?

Hồ Thần Thụy tuyệt không tin các yêu quái bảo đảm ngoài miệng, nhưng chỉ cần ông ấy có nhà ở Hoài Giang, về đây là chuyện hợp tình hợp lý, mỗi năm còn có kỳ nghỉ cố định thăm gia đình. Không thể không nói, chủ ý này giải quyết vấn về nhà ở, còn trải ra một con đường cho ông ấy về Hoài Giang.

Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Cục trưởng Hồ, nhưng ông cũng phải cân nhắc vài điều kiện thực tế, kinh tế xây nhà có quy trình chính sách, không dễ dàng như xây mấy kiến trúc khác trong cục, chỉ phê duyệt thôi cũng mất rất nhiều thời gian, còn có căn nhà hoàn thiện có thể làm giấy chứng nhận sở hữu hay không, đó lại là phần sau nữa.”

Sản phẩm nhà đều tồn tại nguy hiểm không giấy chứng nhận, xét duyệt nhà giá rẻ càng thêm nghiêm khắc, nói không chừng nhân viên đã dọn vào ở rồi, sau đó lại không hợp quy tắc phải trả lại nhà, cuối cùng cũng không lấy được giấy chứng nhận sở hữu. Bởi vậy chia nhà mới được gọi là huyền học, không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đương nhiên tôi biết những điều này, nếu không thì sao dám đề nghị yêu cầu này, nếu muốn kéo dài thời gian, đây là cách có thể kéo lâu nhất.” Hồ Thần Thụy rạch ròi phân minh nói: “Tôi đã lên kế hoạch từ lâu rồi, đề bạt cô cũng cần thời gian, trước tiên chúng ta quyết định một mục tiêu nhỏ, sau khi làm đơn xin thì xây nhà, xây xong thì số năm làm việc của cô cũng gần như đủ để có thể đề bạt lên trưởng phòng chính, sau đó làm giấy chứng nhận sở hữu còn mất mấy năm, chờ đến khi hoàn toàn cầm chứng từ trong tay, đến lúc ấy có thể đề bạt cô lên phó cục trưởng.”

Sở Trĩ Thủy thầm nói mình bị sắp xếp đến đâu vào đấy, chỉ một khoảnh khắc mà đã sắp xong gần mười năm, vội nói: “Không không không, cục trưởng Hồ là thế này, chúng ta có thể xây nhà, nhưng chuyện khác nói sau, vẫn để mọi người trong cục bầu phiếu quyết định lựa chọn cán bộ đề bạt.”

Hồ Thần Thụy sững sờ nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng còn có thể bầu ra người khác... yêu quái khác sao?”

“Tại sao không thể?” Sở Trĩ Thủy bối rối: “Tôi còn chả có yêu khí, hơn nữa không hiểu nhiều chuyện lắm, không làm được công việc của phòng quan sát.”

Hồ Thần Thụy giải thích: “Lúc ấy tôi vẫn kiêm nhiệm chức cục trưởng, không phải đưa cô quản lý hết mọi việc, lại nói phòng quan sát có Miêu Lịch.”

“Vậy tại sao không để sếp Miêu...”

“Tiểu Sở, cô còn chê trong cục chưa đủ loạn, muốn xem đồ bị đập nát sao?” Hồ Thần Thụy kinh ngạc: “Lẽ nào cô cho rằng Miêu Lịch không được đề bạt là do chúng tôi quên mất anh ta sao?”

Sở Trĩ Thủy: “...”

Hồ Thần Thụy: “Đó còn chẳng phải anh ta vừa đi nhậm chức xong đã lập tức kích động quần chúng đấu tranh, đơn vị này của chúng ta không chỉ xem thực lực, mà còn phải xem xét tính tích cực trong tư tưởng giác ngộ, thuộc phần tử lạc hậu giống anh ta và thần quân, không chút cảm giác trách nhiệm yêu nghề kính nghiệp!”

Hai yêu quái nghe Long Hồn trốn thoát, phản ứng đầu tiên là phá game, còn xúi giục Hồ Thần Thụy cũng đừng quản.

Sở Trĩ Thủy thờ ơ nói: “Thì ra là vậy.”

“Nên nếu đề bạt phó cục trưởng, chắc chắn sẽ không nhìn yêu quái, sẽ cân nhắc đến những cống hiến xuất sắc khác.” Hồ Thần Thụy tâm bình khí hòa: “Cô là người có trách nhiệm, tôi gửi gắm hy vọng nơi cô, chắc chắn mọi người cũng sẽ bầu cô.”

“Đương nhiên, những điều này đều là chuyện sau khi lấy được giấy chứng nhận sở hữu, hiện tại chỉ là nói trước với cô một tiếng.”

“...Cảm ơn ông”

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy từ văn phòng cục trưởng đi ra, cô bỗng hiểu được cảnh ngộ của Hồ Thần Thụy, vì cục trưởng Hồ khá có trách nhiệm và mánh khóe, nên cục quan sát thiếu ở đâu thì chuyển ông ấy qua đó, trước kia là Hoài Giang, giờ là Không Tang, tóm lại là tận dụng hết mọi thứ có được, sử dụng hết tài năng của một người.

Mà để so sánh cô trên phương diện công việc thì không hơn gì các đồng nghiệp, lại lười biếng rồi được lên chức, mắt thấy sắp nối gót cục trưởng Hồ rồi.

Cô vốn không có suy nghĩ vì đối với thời hạn công trình nhà cửa, giờ ngẫm nghĩ lại thấy không chừng trước khi về hưu lại xây xong, nghĩ cách cho cục trưởng Hồ làm tiếp thêm mười mấy năm, nếu không thì sau khi lên làm lãnh đạo, tiền không dư bao nhiêu còn mệt thêm.

Cho dù thế nào, phiền não của ngày mai để cho ngày mai, chuyện xây nhà còn chưa đâu vào đâu, công việc trọng điểm trước mắt của cục là tính toán phát tiền.

Cục Hoài Giang có được kinh nghiệm năm ngoái, thành tích năm nay gửi đi hợp lý hơn nhiều, không những thành tích dao động tăng lên 200% trong hai quý đầu năm, còn có khi phát thưởng tinh thần văn minh, cố gắng phát nhiều hơn trong phạm vi quy chế cho phép, còn chưa đến cuối năm, thu nhập cả năm vượt qua năm ngoái.

Mức thu nhập của các yêu quái tăng cao, tiêu xài ngày thường lại giảm thấp, hiện tại ăn ở trong cục, cả hoạt động giải trí các thứ cũng phong phú lên.

Thư viện và rạp chiếu phim đều chính thức sử dụng, còn có hồ bơi và sân bóng rồ nhân viên hoạt động chung. Rổ bóng không biết bị kẻ nào đánh hư một cái từ khi nào, sau đó Ngưu Sĩ kiểm tra thực địa, phát hiện dấu vết móng vuốt mèo tại hiện trưởng, thủ phạm không cần nói cũng biết.

Gần đến nguyên đán, Sở Trĩ Thủy vào cục đến nay lần đầu nghỉ phép, định kéo dài lịch nghỉ hợp quy định, đến Đan Sơn chơi với Tân Vân Mậu. Yêu quái khác vốn không nghỉ phép, chủ yếu vì ký túc xá nhân viên trong cục, nghỉ phép về nhà không có ý nghĩa gì to tát.

Đúng lúc khoảng thời gian này công việc của bộ phận phát triển kinh tế không nhiều, Kim Du ở lại cũng có thể lười biếng trong văn phòng, không có việc gì mới.

Xin nghỉ xong, vé máy bay cũng đặt xong từ lâu, một người một yêu từ Hoài Giang bay ra Đan Sơn.

Đan Sơn vào mùa đông không có lá đỏ vi vu, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu muốn thư thái chút, dứt khoát đặt khách sạn ở khu phong cảnh Đan Sơn. Họ không cần bận rộn bộn bề chạy theo hành trình, hoàn toàn có thể ở thêm hai ngày ở khu phong cảnh, ngắm xong sương đọng còn có thể đến suối nước nóng ngâm mình, hưởng thụ kỳ nghỉ thoải mái.

Vị trí khách sạn thuận lợi, một người một yêu còn hẹn là sẽ ngắm bình minh, chỉ cần bấm tay tính toán thời gian, từ khách sạn bán trung tâm leo lên núi là có thể tận mắt ngắm nhìn khoảnh khắc mặt trời mọc trên đài quan sát.

Ngày đông của Đan Sơn là một vùng trắng xóa, thế nhưng trong thời khắc ngày âm u, lại hóa thành một vùng xám xịt, nhìn không thấy một tia ánh sáng.

Trong mờ tối, Sở Trĩ Thủy mặc áo lông vũ ra cửa, gió lạnh thổi qua da thịt, đông lạnh làm hồng má cô, để lại cơn đau châm chích nhẹ. Cô nhẹ thở ra một hơi, có thể thấy được sương trắng xuất hiện, không kiềm được xoa xoa tay ngay sau đó.

Một bàn tay ấm áp vuốt ve má cô, lập tức như nước nóng làm tan rét lạnh, cả đau đớn như dao cắt cũng biến mất. Tân Vân Mậu thấy cô quấn thành một cục trắng mà đầu mũi vẫn lạnh đến đỏ lên, không nhịn được nắm lấy ngón tay lạnh giá của cô, lại không biết lấy từ đâu ra một đôi bao tay, từ tốn giúp cô đeo vào.

“Sao anh đem theo?” Sở Trĩ Thủy thấy được bao tay thì ngơ ngác: “Em tìm cũng không tìm thấy.”

“Bị nhét dưới góc sô pha, anh nghe em nói lúc ra cửa, lấy được mới đi tìm em.” Tân Vân Mậu nghe cô nói một câu, dứt khoát nhân lúc cô tra bản đồ, về khách sạn lấy bao tay.

Sở Trĩ Thủy cảm khái: “Dịch chuyển tức thời thật tiện, em cũng không để ý anh đi về.”

Sở Trĩ Thủy không biết Tân Vân Mậu đã làm gì, trong bao tay còn ấm áp, bên trong không hề lạnh tí nào, bỗng chốc khiến ngón tay cô linh hoạt trở lại. Đội má và tay không còn lạnh nữa, cả người dâng lên sức sống, lại có sức tiếp tục leo núi.

Dưới chân là đường lên núi được tu sửa bằng phẳng, sớm không còn tuyết tụ bao phủ, nhưng đạp lên vẫn vang âm thanh kẽo kẹt.

Sở Trĩ Thủy vừa leo núi vừa mới lạ vỗ tay, tán thưởng nói: “Bao tay ám áp thật, anh làm ấm trước hả?”

Tân Vân Mậu cùng mặc đồ mùa đông, anh đi trước dò đường, ung dung nói: “Còn có thể ấm hơn.”

“Cái gì?”

Anh quay đầu liếc nhìn cô, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nếu em nắm tay anh thì còn có thể ấm hơn nữa.”

Tân Vân Mậu thấy vẻ mặt vi diệu của cô, anh dứt khoát xoay người nhìn thẳng vào cô, bất mãn khoanh tay: “Lần trước đến đây, anh đã muốn nói rồi, khi ấy em đã mệt thành như thế, tại sao không để anh giúp?”

Một người một yêu lần trước đến Đan Sơn ngắm lá đỏ, rõ ràng Sở Trĩ Thủy đã mệt đến không chịu nổi, nhưng lại kiên trì không giơ tay xin anh giúp, không nói tiếng nào tự mình leo lên đỉnh núi. Lúc ấy Tân Vân Mậu khổ sở chờ đợi thật lâu, không ngờ cô một hơi leo lên đỉnh núi, triệt để làm mong

chờ của anh tan tành.

Sở Trĩ Thủy hoang mang: “Hóa ra khi ấy anh đang chờ em tìm anh à?”

Tân Vân Mậu nhướng mày: “Không thì sao?”

Cô ngơ ngác nói: “Em tưởng anh đang dùng mắt thần khiêu khích, cho rằng em là con người quá yếu, suy cho cùng thì biểu cảm của anh cũng thật ngứa đòn.”

Tân Vân Mậu: “...”

Sở Trĩ Thủy thấy anh tức giận, cô vội nở nụ cười, dịu giọng nói: “Hóa ra là em lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, không ngờ thần quân ngày ấy rất săn sóc, còn có suy nghĩ giúp người làm niềm vui, chủ yếu leo núi cũng không dễ giúp, đương nhiên em không ngờ đến rồi.”

“Sao không dễ giúp?” Tân Vân Mậu lại không trúng chiêu của cô, anh chế giễu một tiếng, phản bác nói: “Khi đó em nói muốn nắm tay anh là được rồi.”

Sở Trĩ Thủy sắc mặt hoảng loạn, kinh sợ nói: “Lúc ấy sao em có thể nắm tay anh...”

“Vậy giờ thì sao?” Tân Vân Mậu giơ tay về phía cô, anh làm mình làm mẩy dời tầm nhìn, buồn bực nói: “Có thể nắm không?”

Sở Trĩ Thủy không nhịn được cười, cô giơ tay nắm lấy tay anh: “Có thể nám."

Tân Vân Mậu hơi giương khóe miệng, anh hơi tiến lên một chút, kéo cô đi tiếp.

Trời còn chưa sáng, cảnh sắc xung quanh như sương mù, họ một đường nắm tay leo đến đài quan sát. Rõ ràng là mùa giá rét, nhưng bất ngờ là không có chút khó khăn nào, thậm chí cảm thấy con đường này dễ đi mà ngắn ngủi, không tập trung đã đến điểm cuối.

Đài quan sát lờ mờ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy vài bóng đen di chuyển vụn vặt, đều là du khách đang chờ bình minh.

Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu chọn một mảnh đất trống, bèn tay kéo tay im lặng chờ đợi mặt trời mọc, hiện tại thả mắt nhìn đi vẫn là sương mù dày đặc.

Không lâu sau, đường chân trời chào đón ánh sáng vàng vạn trượng, kèm theo tiếng hộ kinh ngạc vui mừng của du khách, lại một bình minh mới dâng lên.

Ánh sáng mặt trời màu vàng rực rỡ dần đẩy lùi vì sao và ánh trăng tàn, chỉ làm bầu trời sương mù bỗng chốc quang đãng, đồng thời phản chiếu bề mặt trắng thuần như ngọc, sương đọng và hồ nước sáng chói, thấp thoáng có thể thấy đàn chim tung cánh bay cao, đánh thức vạn vật tĩnh mịch cả đêm.

Rừng núi ngàn dặm, tuyết phủ trắng xóa, nếu sắc đêm tô lên cây xanh móng vuốt ảm đạm, thì ánh mặt trời ấy lại chiếu sáng, chọc thủng sáng ngàn vạn tối tăm. Trong phút chốc, trời đất sáng bừng, trắng xóa mênh mông.

Mặt trời mới mọc rực rỡ, sương đọng tỏa nắng chói mắt.

Họ không rời tầm nhìn thưởng thức cảnh đẹp, sợ chớp mắt sẽ bỏ lỡ ánh dương sau áng mây mờ, không thể lưu lại từng tia biến hóa vào mắt.

Nếu mùa xuân Đan Sơn là ngọn lửa dữ dội, lá đỏ sặc sỡ trải khắp ngàn vạn núi non, vậy mùa đông Đan Sơn chính là băng tuyết vừa tan, trông sương giá dày nặng nhưng ẩn chứa cơ hội sinh trưởng, sau sự trơ trọi là dòng nước chảy róc rách, đó là vinh nhục trải qua bốn mùa bể dâu, che phủ vạn vật bằng màu trắng tinh khiết.

Như sinh mệnh có lên có xuống, có khởi đầu có kết thúc, tỏa sáng vô tận trong tháng năm bập bềnh , mỗi một giây đều có ý vị riêng của nó.

Tân Vân Mậu nhìn cảnh tuyết xa xăm, lập tức nói: “Lúc trước anh thật sự không thích tuyết.”

Sở Trĩ Thủy: “Thật sao?”

“Phải, nhưng hiện tại anh cảm thấy rất đẹp.” Anh nghiêng đầu, lặp lại: “Rất đẹp.”

Sở Trĩ Thủy nghe vậy nhìn anh, nhưng trùng hợp giao nhau với ánh mắt của anh.

Đôi mắt trong veo như sóng biếc lung linh, ẩm ướt nhuốm ánh sáng vàng ấm áp, lại khiến cô cảm thấy rung động hơn cả ánh ban mai.

Rõ ràng là đang nói cảnh, hai mắt anh lại chứa ý cười, không nghiêng không lệch ngắm nhìn cô.

Cô không kiềm được nắm chặt tay anh, sau đó tựa vào anh.

Sương bạc mặt trời vàng, trúc xanh bao quanh dòng nước.

Họ gặp nhau vào tiết Kinh Trập, nắm tay thưởng thức ngày lập đông xán lạn, còn trải dài vô số bốn mùa, chào đón bình minh tuyệt đẹp giữa mây nước.

Chính văn hoàn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...