Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 67:
Đây là mâu thuẫn giữa cục quan sát và bộ phận kế toán, trong cục nghèo khó, sếp Miêu cho rằng mình nên được bồi thường tổn thất do nhiệm vụ gây ra, nhưng sếp Hạ lại nghi ngờ sếp Miêu tâm trạng không tốt nên đi gây chuyện không đâu, đương dung lại vẽ ra những thiệt hại không đáng có. Rõ ràng có thể tiết chế một chút nhưng lần nào cũng quậy tung cả lên.Kết quả là hóa đơn bồi thường thường bị trì hoãn cho đến ngày cuối cùng, sau đó kết thúc bằng việc sếp Miêu hành hung sếp Hạ."Sếp Miêu muốn đánh sếp Hạ hả?" Sở Trĩ Thủy nghĩ đến cái lưng còng của Hạ Thọ Quý, cả kinh nói: "Chuyện này sao được?""Không sao, sếp Hạ nhìn có vẻ yếu ớt nhưng cơ thể có mai rùa, chịu được đánh đập.""?"Sở Trĩ Thủy thật sự không nghe nổi nữa, quyết định đi vào căn phòng nhỏ ngăn cản chiến tranh, ngay cả Tiểu Trùng và Tiểu Hạ cũng không ngăn được. Cô vừa đẩy cửa vào thì thấy trong góc phòng có một cái mai rùa rất lớn. Miêu Lịch đang nóng nảy vờn quanh nó, như thể đang bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu.Sở Trĩ Thủy vội nói: "Sếp Miêu..."Miêu Lịch làm như không nghe thấy, anh ấy tìm ra khe hở trên mai rùa, định dùng móng vuốt móc ra."Sếp Miêu, sếp Miêu."Miêu Lịch không động đậy, vẫn bận nịu bắt rùa.Sở Trĩ Thủy gọi liên tục nhưng Miêu Lịch quanh thân đầy yêu khí vẫn không quay đầu lại, cuối cùng cô vươn tay nắm lấy mũ của áo choàng trấn yêu, lớn tiếng nói: "Sếp Miêu!"Miêu Lịch cao hơn Sở Trĩ Thủy, mũ áo choàng rũ xuống, đúng tầm tay với nên cô vừa đưa tay đã kéo được, có cảm giác như đang xách cổ một con mèo.Miêu Lịch bị người ta túm cổ thì tức giận quay đầu lại, vừa nhìn thấy là Sở Trĩ Thủy thì bỗng nở nụ cười, mặt đầy thân thiện: "Hóa ra là trưởng phòng Sở, tìm tôi có chuyện gì?""Cô đổi ý, muốn ký kết nghi thức hả?" Miêu Lịch nháy mắt, nghiêng đầu nói: "Chỉ cần mỗi ngày cho tôi ăn cá vàng là được.""Không không không, không phải chuyện này." Sở Trĩ Thủy buông lỏng cái mũ ra, liếc nhìn chiếc mai rùa khổng lồ, uyển chuyển nói: "Làm khó người cao tuổi không tốt đâu."Hạ Thọ Quý tuổi đã cao, nay lại bị dồn đến chân tường. Miêu Kịch ngang bướng, phụ họa nói: "Trưởng phòng Sở nói đúng, tôi lớn tuổi hơn mà ông ta lại làm khó tôi như vậy đúng là không tốt chút nào."Sở Trĩ Thủy: "???"Sở Trĩ Thủy liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung đầy giả tạo của sếp Miêu, lại nhớ lại khuôn mặt đầy nếp nhăn của sếp Hạ, thán phục trước khối lượng công việc quá lớn cảu bộ phận kế toán, nó đã khiến cho Hạ Thọ Quý chưa già đã cỗi!Hạ Thọ Quý nghe có người chủ trì công đạo cho mình, trong nháy mắt thu lại mai rùa, hóa thành một ông già teo tóp, than thở: "Trưởng phòng Sở, cô phân xử cho tôi với, nào có nhiều hóa đơn như vậy..."Miêu Lịch không vui trách: "Còn không phải do ông mãi không chịu phê duyệt sao?""Do tôi không phê duyệt sao? Là do không có tiền để phê duyệt ấy chứ, lần trước đã dùng tiền của phòng ăn đập vào, lần này thật sự không công bằng!""Sao lại không công bằng? Công việc của phòng kế toán các ông chẳng phải là làm sổ sách sao?" Miêu Lịch nhướng mày: "Tóm lại là phải có cách, đúng chứ?""Làm sổ sách là làm sổ sách, chứ không phải làm giả sổ sách, đừng có mang trong đầu cái suy nghĩ nguy hiểm giống loài người như thế." Hạ Thọ Quý lớn tiếng nói: "Chỉ có con người mới làm được cái kiểu nửa thật nửa giả thế!""Ông không thể học một chút từ loài người được sao?"Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ chuyện này không thể học theo được, vội vàng ra mặt giảng hòa: "Sếp Hạ, rốt cuộc là thiếu bao nhiêu tiền?"Hạ Thọ Quý nhìn cô, báo cáo ra một con số có năm chữ số."Cộng thêm tiền của phòng ăn thì sao?""Hơn một trăm ngàn."Sở Trĩ Thủy thở dài: "Dùng tiền trong tài khoản công ty đi, duyệt đơn bồi thường, sau đó trả tiền cho phòng ǎn."Có thu nhập từ lá trà xanh trong tài khoản của cục phát triển kinh tế, vốn dĩ hiệu suất tính theo tháng, lương tháng cả năm là năm ngàn. Gần đây cô đã nghĩ đến việc kiếm thêm tiền, nhưng tình hình trong cục vốn đã nghèo khó nay lại càng trở nên tồi tệ hơn, phía trước có một cái hố chưa lấp, bây giờ còn ảnh hưởng cả đến phòng ăn.Nói thật, cô đã sớm không thể chịu đựng được bữa ăn ở cục nữa, muốn được ăn một bữa cơm bình thường, hai mặn, hai rau, một canh.Hạ Thọ Quý vô cùng xúc động, nước mắt lưng tròng nói: "Thật sự có thể sao?""Có thể, ban đầu số tiền này vốn định dùng để phát cho nhân viên trong cục, ngoài ra còn dùng để mua quà lễ tết." Sở Trĩ Thủy nói: "Dù sao cũng phải để mọi người ăn cơm ngon chứ."Bộ phận phát triển kinh tế kiếm tiền là để cải thiện cuộc sống của nhân viên, bình thường sẽ thưởng hiệu suất làm việc, phát lương thực, cuối năm phát giải thưởng, xa hơn nữa là xây một tòa nhà văn phòng mới, nhưng cục quan sát Hoài Giang trong tương lai gần chưa thể xây được một tòa nhà như vậy."Được được được, quá tốt rồi." Hạ Quý Thọ lau nước mắt: "Chỉ cần tài khoản được lấp đầy, cô có thể đem con trâu già là tôi đi hầm canh cũng được."Nữ yêu Tiểu Trùng và Tiểu Hạ xì xào bàn tán: "Đừng có ăn, lỗ tai sếp Hạ nghễnh ngãng, ăn canh của ông ấy sẽ thành đần."Sở Trĩ Thủy: "..." Hai người này giỏi thật đất, tật xấu của lãnh đạo cái gì cũng biết.Miêu Lịch đứng bên cạnh nghe được, chợt nhớ ra gì đó, vô cùng hăng hái hỏi: "Vậy để thực đơn của phòng ăn ngon hơn bình thường, có thể cho thêm món cá vàng nhỏ được không?"Sở Trĩ Thủy nhìn tên đầu sỏ, lông mày giật giật, hỏi:"Cá vàng nhỏ?" Suy nghĩ kỹ lại, cảnh sát trưởng mèo mun trước đây không cho ai chạm vào người, quan hệ với cô có bước ngoặt chính là vì cô đã cho anh ấy ăn cá.Miêu Lịch hoài niệm nói: "Đúng vậy, chính là loại cá cô mang tới, nếu mọi người muốn ăn ngon, có thể cho thêm cá vào thực đơn không?"Con mèo háu ăn lại hay gây chuyện này còn nghĩ đến việc ăn cá?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương