An Gia Minh làm việc rất hiệu quả, sáng hôm sau đã gửi thông tin liên quan đến Cảnh Lê cho Kỷ Quân Chương.
Kỷ Quân Chương ngồi ở ban công, đeo tai nghe bluetooth, chiếc ô che nắng dựng trên đầu che đi phần lớn ánh nắng, anh cúi đầu vừa lướt máy tính bảng xem, vừa nghe An Gia Minh cảm thán ở đầu dây bên kia: "Ở Cảnh Lê có quá nhiều thứ đáng để khai thác, Khải Thuỵ đúng là lãng phí, có một viên ngọc quý như vậy mà không biết nâng niu, ngược lại còn để viên ngọc sáng này bị vùi lấp, cao tầng bên đó đúng là không ra gì."
Từng đoạt giải múa, giải piano, là học trò cưng và cuối cùng của đại sư đàn cổ, lúc đi học lại là học sinh giỏi đứng đầu trong trường, cũng có thiên phú diễn xuất. Bộ phim đầu tiên đã được đề cử nam phụ xuất sắc nhất... Kỷ Quân Chương nhìn bảng lý lịch xuất sắc của Cảnh Lê, đồng tình ừ một tiếng.
Dù sao cũng không phải nghệ sĩ của mình, An Gia Minh dù thèm thuồng cũng chỉ cảm thán vài câu, chủ đề liền chuyển sang chuyện chính: "Lúc học đại học Cảnh Lê thường xuyên l*m t*nh nguyện viên, từng đến trại trẻ mồ côi, từng đến trường học đặc biệt, cũng từng đến viện dưỡng lão, sáng nay tôi đặc biệt đến những nơi này hỏi thăm nhân viên công tác, họ vẫn nhớ Cảnh Lê, nhắc đến Cảnh Lê đều là những lời khen ngợi."
"Tôi đặc biệt hỏi kỹ nhân viên ở viện dưỡng lão, hỏi rất chi tiết, trong đó cũng có những trường hợp giống như ông nội cậu, Cảnh Lê đối xử với họ rất kiên nhẫn, không hề sợ hãi."
"So với những người khác, cậu ấy quả thực phù hợp hơn, tính cách tốt, rất dịu dàng, có lòng yêu thương, mọi mặt đều xuất chúng, ông nội cậu chắc chắn sẽ rất thích cậu ấy, cậu ấy làm bạn đời của cậu, ông nội cậu sẽ yên tâm." Anh ta dừng lại uống một ngụm nước, "Cậu nghĩ thế nào, nếu xác định là Cảnh Lê thì tôi đi liên hệ với cậu ấy."
Cảnh Lê còn rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học, cuộc đời gần như là một tờ giấy trắng, thông tin không nhiều, Kỷ Quân Chương nhanh chóng xem xong, anh trả lời không liên quan đến câu hỏi: "Nếu anh là người quản lý của Cảnh Lê, bao lâu thì có thể nâng đỡ cậu ấy nổi tiếng?"
"Cái gì?" An Gia Minh nhất thời không phản ứng kịp, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng thì trả lời: "Nếu mục tiêu là cậu, vậy thì phải xem thiên phú của cậu ấy cao đến đâu, chỉ cần nổi tiếng thôi thì nhanh nhất một năm, chậm nhất hai năm."
"Cậu định ký hợp đồng với cậu ấy?" Anh ta hỏi.
"Có lẽ là như vậy." Kỷ Quân Chương nói.
An Gia Minh hiểu ý của anh, đây là thù lao mà Kỷ Quân Chương muốn trả cho Cảnh Lê, anh đã quyết định, nhờ Cảnh Lê giúp mình diễn vở kịch kết hôn giả này.
Anh ta hỏi thêm một câu: "Nếu Cảnh Lê không đồng ý thì vẫn ký sao?"
Kỷ Quân Chương đáp: "Cậu ấy rất ưu tú."
Vậy là ký? An Gia Minh hiểu: "Được."
"Tôi nói với cậu ấy, hay là cậu..."
Kỷ Quân Chương đặt máy tính bảng xuống, cắt ngang lời anh ta: "Tôi tự mình nói, anh chỉ cần phụ trách xử lý hợp đồng quản lý của cậu ấy với Khải Thuỵ."
—
Cảnh Lê ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu ôm chăn, cuộc sống hạnh phúc về hưu sớm sau khi kiếm được một khoản tiền nhỏ trong mơ dường như vẫn còn hiện hữu trước mắt, nhưng tiếng chuông bên tai ồn ào khiến cậu không thể không đối mặt với thực tế, thở dài một tiếng, cậu mò điện thoại từ tủ đầu giường, ngồi dậy nghe máy.
Cậu vừa tỉnh, giọng nói còn mang theo vẻ lười biếng và khàn khàn, Lạc Hiểu Tiêu lập tức nghe ra: "Còn đang ngủ à?"
"Bây giờ thức rồi."
Ngáp một cái, lại dụi dụi mắt, Cảnh Lê hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện khá quan trọng, Ngô tổng muốn gặp cậu." Ngô tổng tên đầy đủ là Ngô Hoành Đồ, là người sáng lập Khải Thuỵ, hiện là chủ tịch kiêm tổng giám đốc.
Lạc Hiểu Tiêu đang đi, giày da giẫm trên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng động: "Tỉnh rồi thì mau dậy đi, anh đang trên đường đến đón cậu, cậu ăn trưa chưa? Có cần anh mua cho cậu không?"
Ngô Hoành Đồ muốn gặp cậu? Gặp cậu làm gì, chẳng lẽ lương tâm đột nhiên trỗi dậy, định chủ động hủy hợp đồng thả cậu về nhà?
...Nghĩ thôi cũng biết là không thể, tư bản chính là những kẻ không có trái tim.
Cảnh Lê tỉnh hẳn, cậu vén chăn xuống giường: "Không cần mua đâu, em ăn gà rán và cơm bò còn lại từ tối qua."
Vệ sinh cá nhân xong, ăn vội bữa trưa, Cảnh Lê xuống lầu, Lạc Hiểu Tiêu cũng vừa đến.
Ngồi vào ghế phụ, cửa xe đóng lại, không khí lạnh bị ngăn bên ngoài, Cảnh Lê cởi khăn quàng cổ, xoay người thắt dây an toàn: "Ngô Hoành Đồ tìm em làm gì?"
"Không rõ, ông ấy chỉ bảo thư ký thông báo cho anh đưa cậu đến gặp ông ấy."
"?" Cảnh Lê quay đầu lại với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Cảnh Lê, Lạc Hiểu Tiêu nghĩ tới gì đó, đột nhiên nhíu mày, bắt đầu suy đoán âm mưu — chẳng lẽ nảy ra ý định ép Cảnh Lê tham gia những bữa tiệc rượu không lành mạnh? Hai ngày trước anh vừa nghe nói Khải Thuỵ định niêm yết cổ phiếu, mấy ngày nay dẫn nghệ sĩ đi khắp nơi tham gia các buổi tiệc.
Nghĩ đến đây, anh càng nhíu mày chặt hơn, tay nắm chặt vô lăng, mãi không chịu lái xe.
"Hay là đừng đi nữa, để anh nói em bị bệnh, cần nghỉ ngơi."
Cảnh Lê chớp chớp mắt, trên đầu lại xuất hiện thêm nhiều dấu chấm hỏi: "Anh nghĩ đến cái gì rồi?"
Lạc Hiểu Tiêu nói ra suy đoán của mình, rồi nhìn cậu: "Tuy rằng đây chỉ là suy đoán của anh, nhưng nhỡ đâu thì sao, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm rồi."
Cảnh Lê rất đẹp, từ khi ký hợp đồng với Khải Thuỵ, đã có không ít người dùng đủ loại hình thức hoặc tìm đến cửa muốn quy tắc ngầm cậu, cao tầng không phải là không động lòng, còn đặc biệt tổ chức những bữa tiệc, mời những người có ý đồ xấu xa đến.
Chỉ là Cảnh Lê nhìn hiền lành, tính tình cũng tốt, nhưng nếu bị dồn ép quá mức thì cậu không hề mềm yếu, trong bữa tiệc có người động tay động chân với cậu, cậu trực tiếp lật bàn, suýt chút nữa còn đưa người đó vào tù, đối với người như vậy không quan tâm cũng không sợ hãi gì, tất cả mọi người dần dần đều từ bỏ ý định.
Cảnh Lê cười, lạc quan nói: "Có khi là định đề cử em tham gia 'Ngôi Sao Ngày Mai' đấy chứ, anh nghĩ xem, nhan sắc có thừa, biết piano, biết đàn cổ, biết nhảy múa, biết hát, biết chơi cờ, biết nấu ăn, biết vẽ tranh..."
Cậu dùng đầu ngón tay để đếm những ưu điểm của mình, Cảnh Lê lo lắng ra mặt "Sao em lại có thể giỏi như vậy chứ?" đầy phiền não, Lạc Hiểu Tiêu nhìn cậu "flex" một cách trắng trợn, lặng lẽ đảo mắt, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
"Em nghĩ đẹp thật đấy, danh sách người tham gia 'Ngôi Sao Ngày Mai' đã được quyết định từ lâu rồi, là Phong Ngôn Húc, Tưởng Y và Lãnh Mặc Diệp, toàn bộ đều là người mới ký hợp đồng năm nay."
Anh không khỏi thở dài, nếu Cảnh Lê có thể tham gia thì tốt rồi, không cần xem năng lực, chỉ cần dựa vào gương mặt cậu thôi cũng có thể thẳng tiến vào chung kết.
Trong giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng đẹp như Cảnh Lê thì tuyệt đối thuộc hàng hiếm có, hơn nữa Cảnh Lê không chỉ đẹp mà còn có nhiều kỹ năng, nếu Mục Ca không bị đào đi, nếu Cảnh Lê được phân công một người quản lý có năng lực, nếu Cảnh Lê không ở Khải Thuỵ...
Lạc Hiểu Tiêu đã không ít lần cảm thấy tiếc nuối cho cậu.
Lời tuy không nói ra, nhưng Lạc Hiểu Tiêu đã viết hết tâm tư lên mặt, Cảnh Lê lắc đầu, vỗ vai anh: "Đừng nghĩ nữa, lái xe đi."
Cậu cười nói: "Nếu thật sự như anh nói, cùng lắm là chạy lấy người, xã hội pháp trị, ông ta cũng không thể ép em được, nếu không phải, mà là định cho em một cơ hội tương tự như 'Ngôi Sao Ngày Mai', nếu bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Hơn nữa, Lạc Hiểu Tiêu là người làm công ăn lương, nếu cậu không xuất hiện, có lẽ sẽ bị phê bình.
Không cần thiết.
Công ty giải trí Khải Thuỵ cách khu dân cư Cảnh Lê ở hơi xa, Lạc Hiểu Tiêu lái xe rất ổn, cậu ngủ được thêm một giấc trong lúc đi, khi tỉnh lại thì đã đến nơi.
Đã mấy tháng Cảnh Lê không đến công ty, cô gái ở quầy lễ tân là người mới, không nhận ra cậu, vốn định gọi cậu lại đăng ký, nhìn thấy Lạc Hiểu Tiêu ở phía sau cậu thì mới im lặng.
Nhưng ánh mắt tò mò và kinh ngạc vẫn dán chặt vào cậu cho đến khi cậu bước vào thang máy.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Lạc Hiểu Tiêu không tiện đi theo vào văn phòng tổng giám đốc, cho nên anh do dự muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng nói;"Anh ở dưới lầu đợi cậu."
Cảnh Lê mỉm cười, vẫy tay với anh, nhấc chân bước ra ngoài.
Thư ký dẫn cậu đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc rồi trở về chỗ làm việc, cậu giơ tay gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng "Vào đi", cậu khựng lại một chút, giọng nói rất hay, không phải Ngô Hoành Đồ?
Đẩy cửa bước vào, văn phòng của Ngô Hoành Đồ hiện ra trước mắt, ánh mắt Cảnh Lê lại bị bóng dáng ngồi trên sofa thu hút.
Kỷ Quân Chương mặc đồ đơn giản mà thoải mái, áo len trơn phối với quần dài đen, ngồi rất tùy ý, dáng vẻ và khí chất đều vô cùng nổi bật, ung dung và tao nhã.
Anh đứng dậy, cười với Cảnh Lê, nụ cười làm dịu đi khí chất của anh, vẻ xa cách cũng giảm đi không ít.
Anh đưa tay ra: "Chào cậu, tôi là Kỷ Quân Chương."
Cảnh Lê chớp mắt, hoàn hồn.
Cậu hơi bị "cuồng giọng", lúc này cảm thấy giọng của thần tượng quả nhiên rất hay còn êm tai nữa.
Chậm rãi bình tĩnh lại niềm vui khi gặp thần tượng, Cảnh Lê bắt tay anh, nói: "Thầy Kỷ, chào thầy."
Lại nhìn quanh văn phòng của Ngô Hoành Đồ một vòng, còn quay đầu nhìn ra ngoài, xác định không thấy ai, cậu ngập ngừng hỏi: "Thầy Kỷ, là ngài tìm tôi sao?"
"Là tôi." Kỷ Quân Chương lướt qua cậu, đóng cửa văn phòng lại: "Chúng ta ngồi xuống đi rồi nói."
Cảnh Lê gật đầu, ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện Kỷ Quân Chương, thẳng thắn quan sát Kỷ Quân Chương. Dù đều ở trong giới giải trí, nhưng quả thật cậu chưa bao giờ gặp Kỷ Quân Chương ngoài đời, đây là lần đầu tiên.
Kỷ Quân Chương ngoài đời đẹp hơn trên ảnh, vóc dáng cao lớn, đường hoàng, vai rộng eo thon, đúng chuẩn người mẫu, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và rõ ràng, vừa đẹp trai vừa có nét riêng dễ nhận diện.
Thật sự rất đẹp trai.
Cậu chợt nhớ lại lời cô gái nói ở sân bay tối qua, không thể không thừa nhận, cô ấy nói đúng, cậu và Kỷ Quân Chương quả thực không cùng đường đua, xét về độ đẹp trai, Kỷ Quân Chương hơn hẳn một bậc.
Nhưng chỉ xét về độ đẹp và dễ nhìn, cậu phải công bằng cho mình điểm tuyệt đối, bằng điểm với Kỷ Quân Chương.
Ánh mắt Cảnh Lê thẳng thắn và trực tiếp, Kỷ Quân Chương đương nhiên biết điều đó, anh cầm ly nước ép còn lại trên bàn, đặt trước mặt cậu: "Ly này là tôi bảo người chuẩn bị cho cậu."
Lại dịu dàng hỏi: "Đẹp không?"
Cảnh Lê hào phóng thừa nhận: "Đẹp."
Kỷ Quân Chương khen: "Cậu cũng vậy."
Cảnh Lê mỉm cười, đôi mắt cong cong, trở lại chủ đề chính: "Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
"Tôi hy vọng cậu có thể ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi, ngoài ra, tôi muốn nhờ cậu một việc." Kỷ Quân Chương nhìn cậu, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Cảnh Lê nhất thời ngẩn người.
Việc Kỷ Quân Chương muốn ký hợp đồng với cậu và việc Kỷ Quân Chương nhờ cậu giúp đỡ gộp lại, suýt chút nữa cậu đã muốn véo mình một cái xem có phải đang mơ không.
Bình thường, trong mơ cậu cũng không dám mơ như vậy.
"Tại sao lại muốn ký hợp đồng với tôi?" Cảnh Lê nhìn anh, rồi hỏi: "Có chuyện gì cần tôi giúp?"
Dù là thần tượng, nhưng cũng phải tính toán rõ ràng.
Cậu chưa bao giờ tin vào chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Nhìn thấy vẻ cảnh giác của cậu, Kỷ Quân Chương cũng không hề khó chịu, nhìn thẳng vào mắt cậu, bình tĩnh nói: "Tôi muốn nhờ cậu kết hôn giả với tôi, thời hạn hôn nhân là hai năm."
