Khoảnh khắc nụ hôn đáp xuống, cả người Cảnh Lê đều choáng váng, không nghĩ được gì nữa cũng không thể tập trung tinh thần để nghĩ, sự chú ý của cậu hoàn toàn đặt trên môi, hoàn toàn ở trong nụ hôn đột ngột này.
Khác với ba lần trước chỉ là chạm môi hời hợt, môi cậu bị cạy mở, đầu lưỡi bị m*t mát... Đây không phải là một nụ hôn dịu dàng, mà là bá đạo và mãnh liệt, như chiếm thành đoạt đất xông phá mọi phòng tuyến của cậu, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ há miệng, mặc cho Kỷ Quân Chương xâm nhập sâu vào khoang miệng cậu.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là ba mươi giây, có lẽ là một phút, hai phút... cậu đã mất khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy rất lâu rất lâu.
Khi mưa to gió lớn dần hóa thành mưa bụi nhẹ, đôi môi và đầu lưỡi tê dại được thả ra, suy nghĩ của Cảnh Lê mới khôi phục lại một chút, cảm giác có một nụ hôn vô cùng trân trọng đặt lên mắt mình, rồi hơi thở nóng rực lùi lại, biến mất, cậu chậm rãi mở mắt, lại trực tiếp chạm phải ánh mắt Kỷ Quân Chương.
Kỷ Quân Chương chỉ cách xa hơn một chút, bàn tay chống bên má cậu cũng không rời, trong đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, không còn vẻ điềm tĩnh và ung dung thường ngày, mà là sự trầm ổn u ám, d*c v*ng như biển mây cuồn cuộn, không còn bất kỳ sự che giấu nào, trực tiếp, nóng bỏng.
Tim Cảnh Lê run rẩy, cậu căng thẳng nuốt nước bọt, "Thầy Kỷ..."
Kỷ Quân Chương nhìn vào mắt cậu, giọng khàn khàn, "Cảnh Lê, tôi có h*m m**n với em."
"..." Cảnh Lê mở to mắt.
Cậu luống cuống và bối rối khẽ l**m môi, nhưng đôi môi đã bị hôn rất lâu có lẽ đã sưng lên, cậu vừa l**m, nóng rát đau, cậu vô thức nhíu mày, nghe thấy giọng Kỷ Quân Chương lại vang lên, "Đau sao?"
Tiếng này lọt vào tai, lý trí Cảnh Lê trở về, xấu hổ không chịu nổi.
Khổ cái là não vẫn không ngừng chiếu lại nụ hôn vừa rồi, còn là loại 4k siêu nét không góc chết, rõ ràng lúc nãy bị hôn, não cậu hoàn toàn trống rỗng.
Cảnh Lê cụp mắt, tránh ánh mắt anh, dù nói đau cũng không hẳn là đau, nói không đau thì lại có chút chút, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, dứt khoát chọn không trả lời.
Nhưng giây tiếp theo, cằm lại bị giữ lấy, cậu lại bị buộc phải ngẩng đầu lên.
"Cảnh Lê, nhìn anh." Giọng Kỷ Quân Chương trầm ổn, mang theo vài phần bá đạo, không cho cậu trốn tránh.
Cảnh Lê đành phải lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Cậu ho nhẹ một tiếng, cố gắng giành lại quyền chủ động, giả vờ hỏi: "Thầy Kỷ, cái lời hứa đó, ừm, phải nói là yêu cầu... anh muốn dùng nó để đổi lấy nụ hôn vừa rồi sao?"
Cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Kỷ Quân Chương ngồi, cậu nằm, Kỷ Quân Chương là góc nhìn từ trên cao, làm sao không nhìn ra vẻ luống cuống, bối rối của cậu, còn cả sự căng thẳng đang từ vẻ mặt, từ cơ thể, từ mỗi tế bào.
Ngón tay đang giữ cằm cậu nới lỏng, nhưng không rời đi, mà đổi cách, đầu ngón tay bắt đầu v**t v* làn da cậu, lướt trên má, rồi xuống cổ, dừng lại ở xương quai xanh và yết hầu.
Bị trêu đùa, Cảnh Lê bất đắc dĩ ngửa đầu, hoàn toàn phơi bày chiếc cổ thon dài xinh đẹp trước mặt Kỷ Quân Chương, da cậu đỏ bừng, hơi nóng bao trùm toàn thân, thêm cả chiếc chăn đắp trên người, cậu nóng đến mức trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Kỷ Quân Chương giúp cậu lau đi, lại một lần nữa cúi người hôn cậu, chỉ là lần này không mãnh liệt như vừa rồi, chỉ ngậm lấy môi trên của cậu m*t nhẹ, rồi buông ra.
Anh nhìn Cảnh Lê ở khoảng cách gần, tình cảm sâu đậm trong đáy mắt không chút giấu giếm bày ra cho cậu thấy, "Anh tham lam, còn muốn đổi một chuyện khác."
Tim Cảnh Lê hẫng một nhịp, hơi thở cậu theo bản năng nhẹ đi, há miệng, giọng cũng rất khẽ, "Là gì?" Cậu không biết, vẻ mặt mình lúc này mong đợi và hồi hộp đến nhường nào.
Bàn tay thon dài trượt đến vị trí tim cậu, cách lớp chăn khẽ chạm vào, Kỷ Quân Chương nhìn cậu chăm chú, "Trái tim."
Khoảnh khắc này, Cảnh Lê nghe rõ tiếng tim mình đập, đập rất nhanh.
Cậu chớp mắt, ngón tay nâng lên, cũng chạm vào ngực Kỷ Quân Chương, không rời mắt nhìn vào mắt anh, "Vậy em cũng muốn của anh, anh có cho không?"
Kỷ Quân Chương nắm tay cậu, đưa lên môi hôn nhẹ, chân thành và sâu sắc, "Đã là của em từ lâu rồi."
Bùm——
Vô số pháo hoa nở rộ trong đầu, ánh sáng muôn màu chiếu sáng cả thế giới.
Cảnh Lê bật cười, cậu nắm tay Kỷ Quân Chương, mượn lực anh ngồi dậy, không thể chờ đợi được hỏi anh: "Thầy Kỷ, ý anh là," cậu phấn khởi nói, "anh thích em đúng không?"
"Đúng." Kỷ Quân Chương cũng cười, chân thành thổ lộ, "Anh thích em."
Anh dừng lại một chút, đổi một từ, giọng điệu thành kính và dịu dàng, "Cảnh Lê, anh yêu em."
Khóe miệng Cảnh Lê cong lên cao hơn, không thể kìm nén được nụ cười, niềm vui không ngừng tuôn trào.
Cậu như được gió nâng đỡ, tứ chi nhẹ bẫng, phiêu diêu, bay lên không trung, trong mắt là vẻ đẹp bốn mùa, cả thế giới đều trở nên tươi đẹp hơn.
Tay cậu được Kỷ Quân Chương nắm chặt, lòng bàn tay áp vào ngực Kỷ Quân Chương, nơi đó cũng đập nhanh như tim cậu.
"Cảm nhận được không?" Kỷ Quân Chương hỏi.
Cảnh Lê gật đầu, "Ừm."
"Nó đập vì em, khi em cười, nó cũng muốn cười, em không vui, nó cũng sẽ buồn."
Nâng niu khuôn mặt cậu lần nữa, lời Kỷ Quân Chương dịu dàng như gió thoảng qua tim cậu, xua tan mọi bất an, "Cảnh Lê, anh chưa từng thích ai, em là người đầu tiên, cũng sẽ là người duy nhất. Chúng ta cùng nhau học cách ở bên nhau, học cách yêu thương nhau, rồi cùng nhau già đi, trong kế hoạch nghỉ hưu của em cũng thêm anh vào nhé, đến lúc đó chúng ta trồng hoa, leo núi, câu cá, xem phim, tất cả mọi thứ đều làm cùng nhau, được không?"
Mặt hồ trong tim gợn lên những vòng sóng lớn, Cảnh Lê gần như không thể chờ đợi được gật đầu, lại sợ không nói ra sẽ bị bỏ qua, trịnh trọng lên tiếng: "Được."
"Được!" Cậu lớn tiếng hơn, nói lại một lần nữa.
Ánh mắt Kỷ Quân Chương dịu dàng, anh nghiêng người đến gần cậu, trán chạm trán, chóp mũi khẽ cọ vào chóp mũi cậu, thỏa mãn thở dài một tiếng, "Anh đang rất hạnh phúc."
Cảnh Lê không kìm được bật cười, "Em cũng vậy!"
Cậu ngước mắt, nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của Kỷ Quân Chương, trái tim mềm nhũn như muốn tan chảy, lại như ngâm trong nước đường, ngọt ngào đến nỗi dường như giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi.
Đưa tay lên, cậu ôm lấy vai Kỷ Quân Chương, môi khẽ nhướng tới, môi hai người lại chạm vào nhau.
Khách sạn xây bên bờ biển, phòng hướng thẳng ra biển, đối diện không có vật cản nào khác, ánh nắng rực rỡ từ khung cửa kính trong suốt chiếu vào, rải khắp căn phòng.
Bầu trời trong xanh, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai trái tim kề sát, tiếng hai người hôn nhau.
Không ngừng tách ra rồi lại áp vào.
Lặp đi lặp lại, như thể có ma lực vậy.
Thời gian mất đi cảm giác tồn tại, cả hai đều không biết đã qua bao lâu, khi cuối cùng dừng lại, môi Cảnh Lê càng thêm đỏ mọng.
Kỷ Quân Chương cũng vậy.
Phản ứng cơ thể của cả hai cũng rất thành thật.
Cảnh Lê vẫn đắp chăn, không chút sợ hãi, ánh mắt cậu không tự chủ được nhìn xuống nhưng lại bị Kỷ Quân Chương đưa tay che lại, giọng anh khàn đặc, cố gắng kìm nén điều gì đó, "Ngoan, đừng nhìn."
"Anh là bạn trai em mà." Cảnh Lê nói rất hùng hồn, nhớ đến việc hai người đã kết hôn, bèn lôi lại cái cách xưng hô đã từng dùng để trêu chọc Kỷ Quân Chương từ rất lâu trước đây.
"Không đúng, là chồng em." Giọng điệu tinh nghịch.
Dù biết rõ chữ "chồng" là Cảnh Lê cố ý nói, rõ ràng là trêu đùa, vẫn khiến lý trí vốn đã căng như dây đàn của Kỷ Quân Chương một lần nữa gần như sụp đổ.
Anh nhắm mắt lại, yết hầu khẽ chuyển động.
"Chính vì vậy, anh mới không muốn dọa em."
"Sao lại dọa?"
"Cảnh Lê," Kỷ Quân Chương gọi cậu, giọng bất lực mà cưng chiều, "Anh vừa nói với em rồi, anh có d*c v*ng với em, nó rất mạnh mẽ, bây giờ em đã thuộc về anh, anh sẽ không khống chế mình được."
Môi anh chạm vào tai Cảnh Lê, hơi thở nóng rực phả vào vành tai cậu, "Anh không biết phải làm thế nào, anh cần phải học, hôm nay cũng không chuẩn bị gì hết, anh sẽ làm em bị đau."
Sao mà Cảnh Lê không hiểu cho được, cả người cậu như muốn bốc cháy.
Thế là ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hàng mi khẽ run rẩy như chiếc cọ, nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay Kỷ Quân Chương, trêu chọc trái tim và lý trí anh, Kỷ Quân Chương biết mình không thể ở lại thêm nữa.
Hơi thở thuộc về Cảnh Lê trong căn phòng này, sẽ khiến anh mất đi bình tĩnh.
Anh đứng dậy, rụt tay lại, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Cảnh Lê nghe thấy tiếng đóng cửa, mới mở mắt, trong phòng đã không còn bóng dáng Kỷ Quân Chương, nhưng mùi nước hoa nhàn nhạt của anh vẫn chưa tan đi.
Cậu hít vào rất dễ chịu.
Cùng lúc đó, ký ức lại như một thước phim, tua lại toàn bộ những gì vừa xảy ra, đặc biệt là lời tỏ tình của Kỷ Quân Chương, lặp đi lặp lại.
Cảnh Lê hưng phấn sờ sờ khóe miệng đang cong cao của mình, ngã xuống giường, ôm chăn lăn lộn mấy vòng đầy thích thú.
...
Cảnh Lê bình tĩnh lại, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo khác, bước ra khỏi phòng.
Cửa sổ sát đất ở phòng khách mở toang, trên ban công, Kỷ Quân Chương tựa vào lan can, chậm rãi hút một điếu thuốc, đốm lửa đỏ rực lập lòe, làn khói mỏng manh bay theo gió.
Một chút khói thuốc bị gió biển cuốn vào, Cảnh Lê ngửi thấy, vì là của Kỷ Quân Chương, cậu lại không hề thấy khó chịu. Cậu bước về phía Kỷ Quân Chương.
Cậu ôm lấy Kỷ Quân Chương từ phía sau, được anh nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay, rồi kéo vào lòng, một cánh tay ôm lấy cậu.
Cậu tựa vào Kỷ Quân Chương, ngước mặt lên, "Thầy Kỷ, anh hút mấy điếu rồi?"
Kỷ Quân Chương nhéo nhẹ má cậu, "Ba điếu."
"Cả điếu đang cầm nữa?"
"Cả điếu đang cầm."
Cảnh Lê gật đầu, "Vậy thì cũng được, không được hút nữa đâu."
Mặc dù trong chuyện hút thuốc, cậu đối với Kỷ Quân Chương là tiêu chuẩn kép, cảm thấy đẹp trai lại gợi cảm, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe, cậu vẫn hy vọng Kỷ Quân Chương ít hút thuốc lại.
Kỷ Quân Chương nói: "Đủ rồi."
Cảnh Lê vừa nghe vậy, ánh mắt lại muốn nhìn đi xuống, bị Kỷ Quân Chương giữ cằm ngăn lại, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu một cái, bất đắc dĩ nói: "Đừng chọc anh nữa."
Cảnh Lê cười tinh nghịch, đôi mắt sáng long lanh.
"Đâu có dễ dàng như vậy."
Kỷ Quân Chương nhẹ nhàng véo vành tai mềm mại của cậu, "Là em thì rất dễ."
Vậy không phải là đang nói cậu có sức hấp dẫn rất lớn với Kỷ Quân Chương sao?
Cảnh Lê vui vẻ, cậu kéo tay Kỷ Quân Chương đang nghịch vành tai mình xuống, nắm lấy đốt ngón tay anh, Kỷ Quân Chương cứ để mặc cậu lật qua lật lại chơi.
Một điếu thuốc đã cháy hết một phần ba, Cảnh Lê đột nhiên nói: "Thầy Kỷ, em muốn thử xem."
"Hửm?" Kỷ Quân Chương nghi hoặc.
Cảnh Lê chỉ vào phần thuốc còn lại trên tay anh, "Cái này."
Kỷ Quân Chương cười khẽ đưa cho cậu. Lần thứ hai, Cảnh Lê vẫn không biết hút thuốc, chỉ là lần này không còn bị sặc nữa, cậu hút một hơi, ghét bỏ dập phần thuốc còn lại vào gạt tàn.
Kỷ Quân Chương bị sự đáng yêu của cậu làm cho nhũn tim, lại càng ôm cậu chặt hơn.
Cảnh Lê suy nghĩ một lát rồi nói: "Dù sao cũng tiến bộ rồi."
"Tiến bộ?"
"Lần trước đạo diễn Tạ bảo em hút, em sặc mà tưởng đi cấp cứu luôn rồi ấy, lần này thì không bị."
"Tạ Tuấn bảo em hút thuốc?"
"Diễn thôi."
"Đúng là cậu ta rất thích quay cảnh hút thuốc, quay cũng rất đẹp." Nghĩ đến sau này Cảnh Lê sẽ hợp tác với Tạ Tuấn, Kỷ Quân Chương trầm ngâm nói: "Anh dạy em."
Thuốc lá xuất hiện không ít trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, đặc biệt là một số cảnh hút thuốc có thể thể hiện được tính cách nhân vật và cảm xúc ý nghĩa trong câu chuyện, rất có khả năng sẽ dùng đến, Cảnh Lê không từ chối: "Được."
Kỷ Quân Chương lại lấy ra một điếu thuốc, bảo Cảnh Lê ngậm lấy, mình cầm bật lửa, tay kia che gió, bật lửa kêu tách một tiếng, ngọn lửa bùng lên, điếu thuốc được châm lửa.
Điếu thuốc vừa cháy, Cảnh Lê đã theo bản năng nín thở, Kỷ Quân Chương nhận ra, lấy điếu thuốc, cười nói: "Phải thở chứ."
Cảnh Lê nhăn mặt, hai tay ôm lấy eo Kỷ Quân Chương, "Em vẫn ghét mùi thuốc lá."
Rồi lại bổ sung một câu, "Cũng sợ bị sặc nữa."
Bị sặc thuốc lá khó chịu lắm, trải nghiệm một lần là quá đủ rồi.
"Nếu em ghét mùi thuốc," Kỷ Quân Chương dịu dàng hỏi, "vậy em không ghét anh hút sao?"
Ánh mắt Cảnh Lê chuyển động, "Anh đâu có nghiện, cũng không hút thường xuyên."
Kỷ Quân Chương chú ý đến biểu cảm của cậu, biết cậu chưa nói hết, nâng mặt cậu lên, giọng nói mang theo ý cười, "Còn gì nữa?"
"Hết rồi."
"Không được nói dối."
Cảnh Lê chợt nảy ra một ý, "Em nói cái anh lại bảo em trêu anh."
Kỷ Quân Chương dở khóc dở cười, hôn lên trán cậu, "Câu này của em khiến anh rất dễ đoán ra những lời em chưa nói là gì."
"Vậy anh đoán đi."
Thuốc lá tự cháy không ít, Kỷ Quân Chương vứt tàn thuốc vào gạt tàn, cong môi: "Đẹp trai?"
Bị đoán trúng một nửa, Cảnh Lê thành thật thừa nhận: "Đúng."
"Còn gì nữa không?" Kỷ Quân Chương nhìn cậu.
Cảnh Lê vùi mặt vào lòng Kỷ Quân Chương, chỉ còn lại đôi tai đỏ bừng, "Gợi cảm."
Kỷ Quân Chương bật cười, kéo mặt cậu ra khỏi lòng mình, ngón tay cái xoa xoa môi cậu, trên đó vẫn còn hơi sưng đỏ, ánh mắt anh trầm ngâm nhìn cậu.
Cảnh Lê bị anh chạm vào môi, ma xui quỷ khiến há miệng cắn nhẹ vào ngón tay anh.
Rất nhẹ, giống như ngậm một chút hơn.
"..."
Kỷ Quân Chương đã không biết nên dùng biểu cảm gì cho phải.
Ba mươi hai năm bảy tháng cuộc đời anh, ngoại trừ thời thơ ấu và thiếu niên, anh luôn tự nhận mình là người vô cùng lý trí, không ai có thể khơi dậy d*c v*ng của anh, bạn bè anh từng trêu chọc anh là người lãnh cảm, thậm chí không ít người ngấm ngầm bàn tán anh có vấn đề gì không, nhưng tất cả điều đó hôm nay đều tan vỡ, sự tự chủ mà anh tự hào đã sụp đổ hoàn toàn.
Cảnh Lê cũng cảm nhận được.
Cậu dựa vào Kỷ Quân Chương, không nhịn cười được, cười đến mức không dừng lại được.
Kỷ Quân Chương bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, bảo bối của mình mà chỉ có thể cưng chiều thôi.
