Tôi Muốn Nghỉ Hưu - Hủ Mộc Điêu Dã

Chương 56



Vấn đề này thực ra không cần hỏi, bởi vì câu trả lời là hiển nhiên.

Cậu học toán, phép tính đơn giản như vậy, cậu chỉ cần nhẩm trong đầu là biết, tiền thuế thu nhập của cậu và 20% hoa hồng bị trừ, tiền thuế của Kỷ Quân Chương bị trừ, sau đó cộng lại chính là con số này.

Điện thoại rơi xuống ghế sofa, Cảnh Lê quỳ xuống bên cạnh Kỷ Quân Chương, nghiêm túc nhìn anh, "Sao anh lại cho em hết vậy?"

Kỷ Quân Chương khép cuốn sách đang đọc lại, đặt sang một bên, trên môi là một nụ cười nhẹ, "Không thể để em chịu thiệt."

Cảnh Lê thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý anh.

"Anh đã đưa em chi phiếu rồi."

"Ừm, nhưng em chưa rút."

"Cứ để đó không sao đâu."

Cảnh Lê hơi ngẩng mặt lên, ánh đèn phản chiếu trong mắt cậu như những vì sao lấp lánh, "Hôm đó em đã nói rồi, em đã có được điều quan trọng hơn."

Nụ cười trên môi Kỷ Quân Chương càng sâu, anh v**t v* má Cảnh Lê, "Điều đó không ảnh hưởng đến việc nó vốn dĩ là của em, là nội dung hợp đồng của chúng ta, đây là để kết thúc hợp đồng của chúng ta."

Anh hôn Cảnh Lê, "Từ nay về sau, hợp đồng đó sẽ không còn tồn tại nữa."

Lại ngậm lấy môi anh m*t nhẹ, Kỷ Quân Chương cười khẽ một tiếng, "Lùi một bước nữa, để nó hàng năm tăng lãi suất cho em không tốt sao?"

Cách nói "lãi suất" này sao mà quen thuộc thế nhỉ? Cảnh Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra – đây là một trong những lập luận cậu dùng để nói với Lạc Hiểu Tiêu rằng tạm thời không mua nhà.

Hai tay vòng quanh eo Kỷ Quân Chương, cả hai đều đã tắm xong, chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, ôm anh, Cảnh Lê chỉ cảm thấy săn chắc và đầy sức mạnh, suy nghĩ đột nhiên lệch hướng, cậu lặng lẽ di chuyển tay phải về phía trước, di chuyển đến vùng bụng, sờ vào những múi cơ bụng săn chắc.

Sao Kỷ Quân Chương lại không phát hiện ra những hành động nhỏ của cậu.

Rủ mắt xuống, thấy cậu sờ rất chăm chú, mắt sáng rực, Kỷ Quân Chương bất lực cười khổ, cảm thấy thử thách này quá lớn, trước khi d*c v*ng trỗi dậy, anh nắm lấy tay cậu.

"Cảnh Lê." Giọng anh trầm ổn.

Suy nghĩ đã bay tận đẩu tận đâu lập tức bị kéo về, Cảnh Lê nhận ra mình đang làm gì, ngượng ngùng một giây, rồi lại lý lẽ hùng hồn, "Chúng ta là bạn đời, loại đã đăng ký kết hôn rồi đấy."

Kỷ Quân Chương không giận, chỉ thấy đáng yêu vô cùng.

Lúc này mà không làm gì đó, anh cũng sẽ tự nghĩ mình không được.

Cảnh Lê chỉ giỏi lái xe trong miệng và trong đầu thôi, chứ thực sự làm gì đó thì cậu không biết, vì vậy cậu nói đã miệng rồi lại muốn bỏ chạy, bị Kỷ Quân Chương ôm ngang eo bế lên đùi, nụ hôn bá đạo tràn tới.

Kỷ Quân Chương hôn rất dữ dội, hoàn toàn là một tư thế muốn chiếm hữu không thể kiềm chế được, không hề cho cậu khoảng trống để đáp lại, chỉ có thể thụ động há miệng, mặc cho đối phương công thành đoạt đất.

Lòng bàn tay nóng bỏng đột nhiên không chút trở ngại dán vào eo, cơ thể Cảnh Lê run lên, sự gần gũi da thịt chưa từng có khiến cậu tỉnh lại từ nụ hôn say đắm, nhưng hoàn toàn không thể cử động, bị ôm rất chặt, hôn rất mạnh, bàn tay từ eo dần dần trượt xuống lại như châm thêm lửa, khiến lửa trong lòng cậu bùng cháy thành đồng cỏ cháy, rất nhanh lại bị cuốn vào dòng chảy xiết của sự mê hoặc.
...

Kỷ Quân Chương rút mấy tờ giấy, lau sạch tay mình, cúi đầu nhìn Cảnh Lê đang rúc vào lòng anh cả nửa ngày không ngẩng đầu lên, rồi nâng mặt cậu lên.

Mặt Cảnh Lê đỏ bừng hoàn toàn... phải nói là cả người cậu đều đỏ bừng hoàn toàn.

Mặt bị giữ, không thể cúi đầu, tầm nhìn liền hướng xuống, cậu có chút ngại khi đối mặt với Kỷ Quân Chương. Ừm, cậu cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.

Chỉ là lần này Kỷ Quân Chương không ngăn cản cậu nữa, phản ứng tự nhiên của cơ thể Kỷ Quân Chương hoàn toàn lọt vào mắt cậu.

Cậu vội vàng quay đi, nhưng có chút không kiểm soát được, lại liếc nhìn lại.

Vài giây sau, cậu ngẩng đầu lên, má và tai đều nóng bừng, "...Có cần em giúp không?"

Kỷ Quân Chương dùng đầu ngón tay v**t v* má cậu, "Không cần."

Anh hít thở sâu, thần sắc giữ vẻ tự chủ, nhưng sự u ám không thể che giấu trong mắt vẫn để lộ trạng thái của anh, "Em mà chạm vào anh, anh sợ mình sẽ không nhịn được nữa."

"..." Cảnh Lê im lặng.

Thở dài một, Kỷ Quân Chương vỗ nhẹ lưng cậu,"Anh đi tắm, em về phòng trước đi."

Cảnh Lê "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn trượt xuống khỏi đùi anh, ngồi sang bên cạnh sang bên cạnh, ngồi rất ngoan, lại cầm một ly nước uống.

Đợi Kỷ Quân Chương lên lầu, cậu lại ngồi ở tầng dưới một lúc, rồi mới từ từ đi lên.

Đánh răng rửa mặt xong, nằm lên giường, Cảnh Lê ôm chăn lăn một vòng, lại nhớ đến chủ đề vừa mới dừng lại đột ngột, rồi lại nhớ ra hợp đồng còn chưa xử lý, nhanh chóng bật dậy chạy về phòng khách trước đây cậu ở, tìm bản hợp đồng đó.

Ban đầu định sau khi đi du lịch về sẽ xử lý hợp đồng, nhưng hôm đó về muộn quá, ngày hôm sau lại thức trễ, buổi chiều xem tập mở đầu, sau đó sắp xếp hành lý về biệt thự Kỷ, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.

Khi Kỷ Quân Chương bước ra, cậu đang xem lại hợp đồng.

Xem lại những điều khoản chi tiết đến mức ngay cả việc chạm vào bên B cũng phải được bên B cho phép trước, cậu vẫn cảm thấy xúc động, có thể cảm nhận được sự ga lăng, tôn trọng và lịch sự của Kỷ Quân Chương.

Nghe tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu khỏi hợp đồng, rồi cầm hợp đồng chạy đến trước mặt Kỷ Quân Chương, có chút nôn nóng, "Thầy Kỷ, bản của anh đâu?"

Kỷ Quân Chương cũng nhớ ra, mở tủ, lấy ra đưa cho cậu.

"Trong nhà có máy hủy giấy."

"Trong phòng làm việc hả?"

"Ừm." Kỷ Quân Chương nắm tay cậu, "Chúng ta đi."

Hai bản hợp đồng được đưa vào máy hủy giấy, biến thành giấy vụn.

Gói ghém giấy vụn lại, ngày mai sẽ mang đi vứt, Cảnh Lê quay đầu nhìn Kỷ Quân Chương, mày mắt cong cong, "Đi thôi thầy Kỷ, đến giờ ngủ rồi, mai phải đi mua thức ăn."

Kỷ Quân Chương cũng đang cười, "Được."

Đến tháng Năm, Cảnh Lê phải vào đoàn phim.

"Niềm vui cuộc đời" được quay ở thành phố X, một ngày trước khi đi, Cảnh Lê có chút không nỡ, nửa đêm không ngủ được, nằm lì trong lòng Kỷ Quân Chương đòi anh kể chuyện.

Kỷ Quân Chương lại bật đèn phòng ngủ, nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn nghe gì?"

Cảnh Lê liếc nhìn cuốn sách trên tủ đầu giường, đều là sách liên quan đến tài chính và kinh tế, cậu không hứng thú, nghĩ một lát rồi nói: "Có Flipped không anh?"

*Flipped là tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên của Wendelin Van Draanen lấy bối cảnh từ khoảng năm 1994 đến năm 2000. Đây là câu chuyện tình lãng mạn dành cho tuổi teen độc lập với hai nhân vật chính thay phiên nhau trình bày quan điểm của mình về một loạt sự kiện chung.

Kỷ Quân Chương cười, "Có, nhưng là bản gốc."

Cảnh Lê ừ ừm hai tiếng, "Em hiểu."

"Tiếng Anh của em tốt lắm đó." Cuối câu cậu hơi kéo dài âm, có chút tự hào.

Nhớ lại việc cậu có thể giao tiếp trôi chảy với người nước ngoài, câu cú lưu loát, giọng chuẩn, quả thực là rất tốt. Kỷ Quân Chương vỗ vỗ tay cậu đang vòng quanh eo mình, ý bảo cậu buông ra trước, "Anh đến phòng làm việc lấy."

Buông tay ra, Cảnh Lê nằm xuống bên cạnh, mắt sáng bừng, đầy mong đợi nhìn anh. Kỷ Quân Chương không nhịn được cười, xoa xoa mặt cậu, rồi mới xuống giường đi lấy sách.

Lấy sách về, Kỷ Quân Chương tựa lưng vào đầu giường, mở trang sách đọc nguyên văn cho cậu nghe, giọng trầm ấm dễ nghe trong đêm tĩnh lặng càng trở nên dịu dàng.

Không nghe được bao lâu, Cảnh Lê đã nắm chặt một tay Kỷ Quân Chương ngủ say, có lẽ là có một giấc mơ đẹp, khóe môi còn hơi cong lên.

Kỷ Quân Chương đặt sách xuống, ánh mắt dịu dàng cúi người hôn nhẹ lên má cậu.

"Ngủ ngon, bảo bối."

Đến thành phố X đã gần trưa, Cảnh Lê và Lạc Hiểu Tiêu đến khách sạn trước, sau khi nhận phòng, lại cùng nhau ăn trưa, chiều mới khởi hành đến đoàn phim.

"Niềm vui cuộc đời" đã khai máy nửa tháng trước, quay trước các cảnh của hai diễn viên chính, hôm nay lấy cảnh ở một con hẻm trong khu phố cổ, khi Cảnh Lê đến, hai người đang quay một cảnh đánh nhau tập thể.

Cậu đứng bên cạnh im lặng xem, đợi đến khi Tạ Tuấn tuyên bố cảnh quay đã đạt, cậu mới dẫn Lạc Hiểu Tiêu đi qua.

"Đạo diễn Tạ." Lịch sự chào hỏi.

Tạ Tuấn ngậm điếu thuốc định châm lửa, thấy cậu liền kẹp điếu thuốc vào tai đứng dậy, "Đến rồi à? Vừa hay, Thẩm Thần Thư diễn cặp với cậu cũng vừa đến, hai người làm quen chính thức đi."

Anh ta nghiêng đầu dặn trợ lý, bảo người mia đi gọi Thẩm Thần Thư.

Không lâu sau, Thẩm Thần Thư đến.

Cậu ấy là sinh viên của Học viện Hí kịch, năm tư, tháng Sáu mới tốt nghiệp, trước đây chỉ tham gia hai vở kịch nói, "Niềm vui cuộc đời" là bộ phim đầu tiên của cậu ấy.

Thẩm Thần Thư cao hơn Cảnh Lê một chút, đeo kính gọng bạc, ngoại hình tuấn tú thư sinh, rất phù hợp với hình tượng học sinh giỏi trong phim, trước đây cậu ấy và Cảnh Lê đã gặp nhau trong buổi đọc kịch bản trực tuyến.

Cậu ấy cẩn thận chào hỏi: "Thầy Cảnh Lê, chào anh."

Cảnh Lê nhận ra sự rụt rè của cậu ấy, mỉm cười thân thiện, "Chào cậu."

Tạ Tuấn nói: "Hai người nên nói chuyện nhiều hơn, tìm hiểu nhau, bồi dưỡng tình cảm và sự ăn ý."

Anh ta lại nói với Thẩm Thần Thư: "Đừng căng thẳng, Cảnh Lê rất dễ gần."

Dừng lại một chút, còn đùa: "Đừng lo, Kỷ Quân Chương không đến đâu, giấm không thể dìm chết cậu được."

Thẩm Thần Thư: "..."

"..."

Cảnh Lê ho một tiếng, cười nói: "Đạo diễn Tạ, em sẽ mách với thầy Kỷ đấy."

Tạ Tuấn cười ha hả.

"Mách đi, nếu cậu ta đến thì vừa hay được một vai khách mời miễn phí, tôi lời to."

Cảnh Lê: "..."

Tạ Tuấn đùa đủ rồi, lại nói với họ: "Hôm nay không có cảnh quay của hai người, không cần phải ở đây, lát nữa trợ lý sẽ đưa hai người đi chụp ảnh tạo hình, chụp xong thì về khách sạn trước, tối lại cùng nhau ăn cơm."

Cảnh Lê đáp: "Được."

Thẩm Thần Thư cũng gật đầu.

Cảnh tiếp theo sắp bắt đầu, Tạ Tuấn dặn dò trợ lý vài câu, rồi vẫy tay với Cảnh Lê, sau đó châm thuốc, lại ngồi xuống trước màn hình giám sát.

Trợ lý dẫn họ đến phòng chụp ảnh đã chuẩn bị sẵn.

Phòng trang điểm là riêng biệt, cô gái trang điểm cho Cảnh Lê sáng nay vừa được bạn thân giới thiệu "đào hố", sau khi xem xong tập đầu tiên của "Chuyến Đi Lãng Mạn", cô ấy bị ngọt đến nỗi buổi trưa ăn thêm hai bát cơm, giờ nhìn Cảnh Lê ánh mắt mang theo nụ cười của một người"dì" không tan.

Trước đây Cảnh Lê đã gặp không ít người có ánh mắt giống cô ấy, được Lạc Hiểu Tiêu "phổ cập kiến thức", nên lịch sự gật đầu với cô ấy.

Cô gái cười càng rạng rỡ hơn.

Kỹ thuật của cô ấy rất thành thạo, trang điểm tinh xảo và gọn gàng, rất nhanh Cảnh Lê đã trang điểm xong. Cô ấy nhìn một lúc, cảm thán: "Anh thật sự quá đẹp trai, căn bản không cần trang điểm nhiều."

Cảnh Lê cười, "Cảm ơn."

"Cô trang điểm rất đẹp." Cậu cũng khen ngợi cô gái.

Cô gái dọn túi trang điểm, nhìn cậu qua gương mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ hỏi: "Sau đó Thầy Kỷ có làm vịt om gừng cho anh ăn không?"

Vấn đề này sau khi tập đầu tiên của "Chuyến Đi Lãng Mạn" được phát sóng, suýt chút nữa đã bị fan của cp Quân Cảnh biến thành chủ đề leo lên hot search, là do An Gia Minh kịp thời ngăn chặn. Có thể thấy họ tò mò đến mức nào.

Cảnh Lê nghe xong ngẩn người, sau đó bật cười, nụ cười ngọt ngào không che giấu được, "Có ạ."

Cậu lại nói: "Rất ngon."

Cô gái mãn nguyện, mặt đầy vẻ "cắn đường" được rồi.

Ảnh tạo hình được chụp rất nhanh, chưa đến năm giờ đã xong.

Cảnh Lê thay bộ đồng phục học sinh cấp ba, rồi tẩy trang, thấy Thẩm Thần Thư đeo túi định đi, cậu gọi lại, "Cậu cũng về khách sạn à? Đi cùng nhé?"

Thẩm Thần Thư do dự một lát, "Được."

Studio đã chuẩn bị xe riêng cho Cảnh Lê, hôm qua đã đến đây trước rồi. Khoang xe rộng rãi, ngồi thoải mái, Cảnh Lê lên xe, lấy ra đồ ăn vặt ít calo, cũng đưa cho Thẩm Thần Thư một túi, "Ăn không?"

"Cảm ơn." Cậu ấy nhận lấy.

"Không cần khách sáo vậy đâu."

Sau đó im lặng, đến khách sạn, Thẩm Thần Thư lại cảm ơn Cảnh Lê, rồi đeo túi đi mất.

Cảnh Lê: "..."

Cậu hỏi Lạc Hiểu Tiêu, "Tôi đáng sợ lắm sao? Hình như cậu ta sợ tôi?"

Lạc Hiểu Tiêu đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài giây, vỗ vai anh ấy, khẳng định nói: "Yên tâm, anh chẳng đáng sợ chút nào, chỉ là anh quá đẹp thôi."

"Còn về Thẩm Thần Thư," cậu ấy trầm ngâm vài giây, "có thể là do ngại người lạ?"

Cảnh Lê đủ tự tin vào ngoại hình của mình, cũng nghĩ như vậy.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...