Bệnh tật đi như rút tơ, ngày hôm sau khi Kỷ Quân Chương quay lại, Cảnh Lê đã khỏe lại như lời cậu nói.
Khi Kỷ Quân Chương đến phim trường, cậu đang quay cảnh chiến đấu với bọn cướp trên lưng ngựa.
Những cảnh võ thuật của Cảnh Lê rất đẹp, cậu học múa từ nhỏ, nên bất kể là hình thể, dáng vẻ hay tư thế đều không có gì để chê, cần nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, cần dùng lực thì dùng lực.
Cậu rất thư giãn, rất tự nhiên, động tác trôi chảy, không có chút cứng nhắc nào.
Nhưng cảnh này không dễ quay, thứ nhất là năm con ngựa thật, thứ hai là ngoại cảnh thật, và sau đó là đánh với nhiều người, không phải chỉ một đối thủ duy nhất.
Vì vậy, phải quay đi quay lại gần hai tiếng mới xong.
Sau khi kết thúc, Cảnh Lê cảm thấy mình sắp thành người tàn phế, chân chạm đất đều mềm nhũn, đầu nặng chân nhẹ, cảm thấy mình nặng như ngàn cân.
Được đỡ, cậu vốn định nói lời cảm ơn, nhưng nhanh chóng nhận ra là Kỷ Quân Chương, thế là sự mạnh mẽ vừa nãy khi đối mặt với sự quan tâm của nhân viên đoàn phim biến mất, hoàn toàn thả lỏng cơ thể dựa vào Kỷ Quân Chương, lại nhăn mặt nhỏ giọng làm nũng với anh.
Kỷ Quân Chương xoa nhẹ gáy cậu một cách an ủi, đưa người về chỗ nghỉ ngơi.
Cảnh Lê còn hai cảnh làm nền phía sau, tạm thời không thể rời đi, cậu ngồi trên ghế, nhưng vì treo cáp quá lâu, mông bị cọ xát đau, không ngồi yên được.
Kỷ Quân Chương nhận thấy, cởi chiếc áo khoác đắt tiền ra, gấp lại tùy ý làm đệm lót cho cậu, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Không còn áo khoác, bên trong Kỷ Quân Chương chỉ còn lại chiếc áo len lông cừu màu xám, nhiệt độ trong núi hôm nay chỉ khoảng mười ba, mười bốn độ, Cảnh Lê lo anh sẽ bị cảm lạnh, muốn trả lại áo cho anh, nhưng bị anh cười ngăn lại, "Lâm Lợi đã về khách sạn lấy áo cho anh rồi."
Cảnh Lê yên tâm.
Nắm tay Cảnh Lê, Kỷ Quân Chương lấy túi chườm lạnh giúp cậu chườm, vừa rồi trong cảnh đánh nhau, cậu vô tình bị roi quất vào mu bàn tay, da cậu trắng, vết đỏ trên đó rất chói mắt.
"Đau không?" Nhìn vết thương đó, Kỷ Quân Chương nhíu mày, sự xót xa hiện rõ trong mắt.
Cảnh Lê nằm sấp trên cánh tay kia, ánh mắt từ dưới nhìn lên, thu hết vẻ mặt anh vào đáy mắt, khóe môi cong lên, "Cũng đỡ rồi, không đau lắm đâu, chủ yếu là em trắng quá, nhìn có vẻ đáng sợ thôi."
Cậu giơ ngón tay, ấn vào chỗ Kỷ Quân Chương đang nhíu mày,: "Thầy Kỷ, anh cười một cái đi."
Nắm lấy bàn tay đó, đặt lên môi hôn nhẹ một cái, lông mày Kỷ Quân Chương giãn ra một chút.
"Lát nữa có thể sẽ chuyển sang màu xanh tím."
"Không sao, đợi tan máu bầm là được." Cảnh Lê ở phương diện này thực sự không hề làm nũng.
Mặc dù cậu thích than mệt, than đau với Kỷ Quân Chương, nhưng đây là lúc cậu làm nũng. Vì cuối cùng cũng có người có thể để cầu thoải mái làm nũng như một đứa trẻ, sẽ vô điều kiện cưng chiều, yêu thương, bảo vệ.
Kỷ Quân Chương nhìn cậu, Cảnh Lê nở nụ cười tươi tắn.
Ánh mắt cuối cùng cũng có ý cười, Kỷ Quân Chương lấy túi chườm lạnh ra, rồi lấy thuốc mỡ thoa cho Cảnh Lê.
Thoa thuốc xong, dùng khăn giấy ướt lau sạch thuốc mỡ còn sót lại trên tay, anh cong ngón trỏ nhẹ nhàng gãi mũi Cảnh Lê, rồi vuốt má cậu, "Bảo bối giỏi lắm."
Cảnh Lê nhích ghế, đầu gối lên vai anh, cười híp mắt: "Khen nữa đi."
Kỷ Quân Chương liền tiếp tục khen.
Cảnh Lê nghe đến tinh thần sảng khoái, cười tươi như hoa.
Bầu không khí giữa hai người quá đẹp và ấm áp, người ngoài nhìn vào thực sự rất dễ thương, trong đoàn phim có fan couple, cô cảm thấy niềm vui này nên chia sẻ với chị em, thế là lén quay một đoạn video gửi vào nhóm fan couple Quân Cảnh, lập tức tất cả mọi người đều nổi lên, tất cả đều "Á á á á á á" la hét.
[Ngọt ngọt ngọt!]
[Bây giờ tôi xách vali đến đoàn phim được không?]
[Hôm qua thấy fan Cảnh Lê nói Cảnh Lê bị ốm, thầy Kỷ thật tốt, chăm sóc tận tình.]
[Chị em ơi, phóng to camera một chút, có thể thấy chiếc áo Cảnh Lê đang ngồi là của thầy Kỷ đúng không, anh ấy không mặc áo khoác.]
[Là của thầy Kỷ đấy, nhìn cổ tay áo, giống với bức ảnh anh ấy bị chụp ở thành phố S sáng nay.]
[Vậy, tại sao lại lót dưới mông?]
[Nói thật, tôi rụng tim rồi.]
[Tôi cũng thế.]
[Đừng rụng, tài khoản chính thức của "Ghi chép điều tra" vừa đăng một video mười mấy giây, chết tiệt, cảnh đánh nhau trên ngựa này quá đỉnh. Cảnh Lê thế này, chắc là bị treo cáp nhiều quá, đừng hỏi tôi sao biết, cảm giác đó đau lắm.]
[Hiểu rồi, tối nay họ sẽ có màn thoa thuốc play.]
[Cảm ơn bạn, tôi lại có thêm tư liệu rồi.]
...
Chín giờ tối tan làm, Cảnh Lê tẩy trang thay lại quần áo của mình, cùng Kỷ Quân Chương trở về khách sạn.
Vì không có đường xe chạy, từ khách sạn đến phim trường chỉ có thể đi bộ, may là không xa, chỉ mất hơn mười phút.
Nhưng đối với Cảnh Lê, hơn mười phút đã là một sự dày vò, chỗ bị cáp treo cọ xát vì không được xử lý kịp thời, bây giờ càng đau hơn. c** nh* giọng hít hà, nói chuyện với Kỷ Quân Chương để phân tán sự chú ý.
Kỷ Quân Chương đột nhiên dừng lại, Cảnh Lê đang nắm tay anh, cũng dừng lại theo.
"?" Cảnh Lê khó hiểu.
Kỷ Quân Chương nhìn chằm chằm vào mắt cậu, "Đi lại rất đau à?"
Cảnh Lê cũng không giấu giếm, gật đầu.
"Anh cõng em."
Cảnh Lê ngẩng đầu, đón ánh mắt anh, hơi do dự, "Em nặng lắm, anh sẽ mệt."
"Không đâu." Kỷ Quân Chương cười, ngón tay ấm áp cong nhẹ gãi má mềm mại của cậu, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên môi cậu, chặn lại những lời cậu muốn nói.
Rút tay ra, nụ hôn của Kỷ Quân Chương rơi xuống, ngậm lấy môi trên của cậu m*t nhẹ, "Ngoan, chúng ta nhanh về thoa thuốc."
Cảnh Lê đối mặt với anh, nhìn thấy sự quan tâm và cưng chiều trong đó, trong lòng mềm nhũn.
Cánh tay Kỷ Quân Chương rắn chắc, vai rộng và ấm áp, Cảnh Lê cúi người nằm sấp lên, hai tay vòng qua cổ anh, được cõng vững vàng. Cậu áp má vào cổ Kỷ Quân Chương, "Em có nặng không?"
"Quá nhẹ."
"Làm gì có."
Kỷ Quân Chương nghiêng đầu, sống mũi cao chạm nhẹ vào má cậu, "Gần đây em gầy đi rồi."
"Chỉ một chút thôi, vì quay phim hơi mệt, quay xong nghỉ ngơi là được."
"Phải nghỉ ngơi thật tốt," Kỷ Quân Chương nói, "Anh đã gọi sư phụ Trần đến, ông ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn riêng cho em."
"Hả?" Cảnh Lê ngây người, vô cùng kinh ngạc. Sư phụ Trần là một trong những đầu bếp ở nhà họ Kỷ.
Giọng Kỷ Quân Chương trong đêm càng thêm dịu dàng, "Em mới khỏi bệnh, ông ấy giỏi về dược thiện, vừa lúc để bồi bổ cơ thể cho em."
*Dược thiện là các món ăn trị liệu được kết hợp giữa thực phẩm và dược liệu theo y học cổ truyền. Dược thiện sử dụng các loại thực phẩm có tính vị phù hợp với thể trạng và bệnh lý của người dùng, qua chế biến mà tạo ra món ăn không chỉ ngon miệng mà còn có tác dụng bồi bổ sức khỏe, phòng và chữa bệnh.
"Nhưng, có vẻ hơi quá không?"
"Quá chỗ nào?"
"Mang theo đầu bếp..."
Kỷ Quân Chương cười một tiếng, "Bảo bối, ngôi sao nào cũng có đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng riêng, diễn viên cần quản lý vóc dáng, thường xuyên cần tăng cân và giảm cân, hơn nữa đôi khi cơm hộp của đoàn phim quá nhiều dầu mỡ, nên cần phải đặt và nấu riêng."
Cảnh Lê chớp mắt, cũng đúng.
"Thôi được rồi." Cậu chấp nhận, hơn nữa tay nghề của sư phụ Trần thực sự rất tốt, không thể phụ lòng món ăn ngon!
Vừa đi vừa trò chuyện, không biết khi nào đã đến bên ngoài khách sạn.
Nhìn thấy nhân viên qua lại ở sảnh lớn khách sạn, Cảnh Lê hơi ngại, muốn xuống tự đi, bị Kỷ Quân Chương nhẹ giọng ngăn lại: "Đừng động đậy."
Bước vào sảnh lớn, tư thế của họ quả nhiên bị mọi người nhìn, còn có người lén chụp ảnh - cậu nhìn thấy hết rồi, cái tư thế giả vờ soi gương đó giả kinh khủng!
Cậu úp mặt vào vai Kỷ Quân Chương, Cảnh Lê nói nhỏ: "Anti-fan chắc chắn lại mắng em ra dẻ, làm quá lên."
"Không đâu." Kỷ Quân Chương khẳng định.
"Anh chắc chắn."
Sau khi "Nội Gián" chính thức thông báo cậu là diễn viên chính vào đầu tháng, anti-fan của cậu trở nên rất ngang ngược và hoạt động tích cực.
Vì họ cảm thấy đã tìm thấy đồng minh.
Chuyện Hạ Miêu trở lại với phim mới sau bốn năm không cần làm rầm rộ, mà ai cũng biết, nhưng danh tiếng của bà quá lớn, thực sự đã thu hút quá nhiều diễn viên đến thử vai.
Các fan của mỗi nhà đều có kênh riêng, hơn nữa còn có không ít "người trong nội bộ" liên tục tung tin trên mạng, ai cũng hy vọng nghệ sĩ nhà mình có thể được chọn, được hợp tác với Hạ Miêu, từ đó sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió.
Tuy nhiên, kết quả không như họ mong muốn.
Không thể chấp nhận nghệ sĩ của mình bị loại, thế là họ bắt đầu nghi ngờ tính công bằng, cho rằng cậu được chọn là nhờ mối quan hệ của Kỷ Quân Chương, chứ không phải thực lực.
Anti-fan thừa dịp gió này, cứ chỗ nào cũng nhảy vào một chút, thể hiện sự tồn tại của mình.
Ví dụ như chuyện cậu bị bệnh hai ngày trước, anti-fan vô cớ gán cho cậu cái mũ không chuyên nghiệp, làm mình làm mẩy, nhảy dựng bôi nhọ cậu trên mạng. Mặc dù đều bị fan chửi đến mức "phòng thủ bị phá" và tự thẩm một mình, nhưng rất phiền phức.
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Quân Chương cõng cậu bước vào. Cửa đóng lại, Kỷ Quân Chương mới quay đầu hôn cậu, giọng nói mang theo ý cười, "Họ không dám."
"Không dám?"
"Anh đã kiện vài tài khoản marketing cầm đầu, còn bắt được một nhóm điển hình."
Chuyện này cậu hoàn toàn không biết! Lạc Hiểu Tiêu cũng không nói!
"Anh làm khi nào vậy?" Cảnh Lê cười, mắt lấp lánh.
"Tối hôm qua."
"Anh không nói cho em biết." Cảnh Lê chạm đầu vào anh, nhưng ý cười vui vẻ cứ thế lan đến khóe mắt lông mày.
Kỷ Quân Chương nhìn cậu cười, cũng cười, giải thích cho cậu nghe: "Tối qua em uống thuốc xong là ngủ luôn rồi." Lúc đó mới tám giờ rưỡi.
Ra khỏi thang máy, đến cửa phòng, Kỷ Quân Chương để Cảnh Lê quẹt thẻ, họ trở về phòng.
Đặt Cảnh Lê xuống sofa, Kỷ Quân Chương cũng ngồi xuống bên cạnh.
v**t v* má Cảnh Lê, ánh mắt anh dịu dàng và trân trọng, "Anh sẽ theo đuổi đến cùng, để họ hiểu rằng, mạng xã hội không phải là nơi có thể tùy tiện xả cảm xúc của mình, bạo lực mạng cần phải trả giá."
Trái tim như được ngâm trong nước ấm, ấm áp.
Rúc vào lòng Kỷ Quân Chương, hai tay Cảnh Lê ôm eo anh, tai áp vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập, khóe môi nhếch lên rất cao.
—
Tắm xong, Cảnh Lê quấn áo choàng tắm, nhìn Kỷ Quân Chương đang cầm thuốc mỡ.
"Để em tự làm." Tai cậu hơi nóng.
Kỷ Quân Chương mỉm cười, nắm lấy tay cậu, bảo anh ngồi xuống giường, giọng điệu ôn hòa, "Anh giúp sẽ nhanh hơn, em đâu có thấy ở phía sau."
Cảnh Lê che mặt, "... Nhưng trông xấu lắm!" Vết bầm quá nặng, có chỗ trầy da rỉ máu, không chỉ xấu, mà còn hơi đáng sợ.
Kỷ Quân Chương sững sờ một lát, bị chọc cười, anh ôm người vào lòng, kéo tay Cảnh Lê đang che mặt ra, cúi đầu hôn lên môi. Kỷ Quân Chương áp trán mình lên trán cậu, nhìn cậu ở khoảng cách gần, giọng nói trầm khàn, "Chỗ nào của em cũng đẹp."
Câu nói này rõ ràng có thể nghĩ theo hướng đen tối, mặt Cảnh Lê lập tức đỏ bừng, khi ngước mắt nhìn anh, không tự chủ mang theo vẻ hờn dỗi, thực sự rất quyến rũ.
Mắt Kỷ Quân Chương tối lại, lại hôn cậu.
Cảnh Lê bị hôn đến mềm nhũn, chịu thua, ngoan ngoãn cởi áo choàng tắm, để anh giúp thoa thuốc tan máu bầm.
Thoa thuốc xong, cảm giác mát lạnh cuối cùng cũng dễ chịu hơn, Cảnh Lê khép chân lại, chọc chọc Kỷ Quân Chương, bảo anh lấy đồ ngủ cho mình.
Kỷ Quân Chương rửa tay sạch sẽ, lấy đồ ngủ cho cậu.
Mặc xong, Cảnh Lê ngáp nhỏ một cái, thuốc cử tối cậu đã uống trước khi đi tắm, có lẽ lúc này thuốc đã bắt đầu có tác dụng, không kìm được cơn buồn ngủ.
"Buồn ngủ à?"
"Một chút."
Lòng bàn tay Kỷ Quân Chương áp vào mặt cậu, ngón cái xoa xoa d** tai, "Vậy thì ngủ đi."
Cảnh Lê ừ một tiếng chui vào chăn, thấy Kỷ Quân Chương không có ý định lên giường, nắm lấy tay anh, "Anh không ngủ à?"
"Anh có vài hợp đồng cần xem, ký tên, khá gấp." Kỷ Quân Chương nói với cậu.
"Có lâu không?"
"Không dưới một tiếng."
Cảnh Lê ồ một tiếng, buông tay anh ra, "Vậy anh làm việc đi."
Kỷ Quân Chương cúi xuống hôn lên trán cậu một cái nữa, tắt đèn lớn trong phòng, bật đèn sàn bên cạnh sofa, sau đó cầm máy tính xách tay, mở tài liệu hoàn toàn bằng tiếng Pháp ra, đọc từng kiện.
Cảnh Lê nằm nghiêng, chăm chú nhìn Kỷ Quân Chương, cho đến khi mí mắt không thể chống đỡ được nữa, mới nhắm lại.
Khóe môi cậu khẽ cong lên, mơ một giấc mơ rất đẹp.
