Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
Chương 1: Xuyên qua các vì sao?
"Người bệnh có dấu hiệu hồi phục sự sống! Nhanh! Tiêm thuốc hồi phục chức năng tim phổi! " Bạch Anh mở mắt trong ánh sáng mờ, trông thấy một đám áo khoác trắng vây quanh mình, bên tai còn không ngừng nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Đây là chỗ nào? Một mảnh ống sắt lạnh như băng đâm vào cánh tay cô, thuốc được bơm vào mạch máu.
"Thình thịch!" Bạch Anh nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ lại có lực của mình, mở mắt hoàn toàn.
"A..., hình như cô ấy đã khôi phục rồi!" Bạch Anh nghe tiếng quay đầu qua, lập tức nhìn thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng đang nói chuyện với một nữ y tá mặc đồng phục màu xanh lam.
Nữ y tá lấy tay chọc chọc bác sĩ một cái, dùng ánh mắt ý bảo bác sĩ nhìn về phía bên cạnh.
Lúc này bác sĩ mới bỏ máy phân tích tình hình bệnh nhân xuống, quay đầu hỏi thăm Bạch Anh: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Đầu có choáng váng không?" Bạch Anh lắc đầu, tỏ vẻ mình bây giờ tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ có điều dung lượng não không đủ dùng.
Mấy thứ xung quanh là gì vậy? Những...
dụng cụ kim loại sáng bóng loáng! Còn có nữ y tá dùng tay cơ giới để nối liền tứ chi đứt gãy của người bệnh! Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, biểu cảm của bác sĩ trở nên kỳ quặc: "Cô...
chắc không phải là mất trí nhớ rồi chứ?" Bạch Anh cứng ngắc hé miệng, giọng run rẩy: "Anh không ngăn cô ta à? Cái kia hình như không giống giải phẫu, mà giống như đang giết người."
Cuối cùng bác sĩ cũng lộ ra biểu cảm "Xem ra cô thật sự mất trí nhớ."
Sau khi anh ta đưa ra kết luận này, liền giải thích: "Tuy cảm thấy tứ chi đứt gãy vô cùng ghê rợn, nhưng mà nối tứ chi lại chỉ là tiểu phẫu, cho dù chỉ dùng khoang trị liệu cũng có thể hoàn thành.
Nhưng bị một cơn sốc không rõ nguyên nhân giống như cô, mới khiến tôi đau đầu."
Anh ta bảo y tá nâng Bạch Anh dậy.
"Nếu như cô không ngại, tôi còn muốn mang cô đi một đoạn, xác nhận thử xem tiểu não của cô có bị thương không."
Bạch Anh đành phải gật đầu.
Người khác không biết, chính cô cũng tự hiểu được.
Cái gì mà hôn mê mất trí nhớ đều là giả dối, lớp vỏ bọc bên ngoài này vốn không phải là của cô! Cô nhìn lướt qua khoảng không ngoài trời, cảm giác cả người giống như sắp bất tỉnh.
Bóng cây cối bên ngoài có vẻ hơi tròn, ai có thể nói cho cô biết, giữa buổi trưa, vì cái gì mà mặt trời lại ở phía tây? Cô chịu đựng vượt qua ảnh hưởng, dựa theo phương hướng lúc trước định vị, vô thức cho rằng bên tay trái của mình là hướng tây.
Nhưng cho dù có giải thích thế nào, địa cầu cũng rất khó có khả năng xuất hiện mặt trời mọc phía tây.
Có thể là do cô đang ở hành tinh khác trong hệ mặt trời, hoặc là nơi cô đang ở căn bản không phải hệ mặt trời! Gặp quỷ rồi...
Người khác xuyên không đều có trí nhớ của nguyên chủ, mà tôi lại không có cái gì! Bạch Anh mất đi mộng tưởng vẻ mặt đờ đẫn theo sát sự chỉ dẫn của bác sĩ, làm một số động tác như dơ tay nhấc chân, nhảy cóc, chạy chậm, cuối cùng được chuẩn đoán là chức năng tiểu não hoàn chỉnh.
"Tôi thực sự không nhớ rõ cái gì cả, xin hỏi là ai đưa tôi vào bệnh viện?" Bác sĩ cúi đầu xem ảnh chụp não bộ: "Là một người phụ nữ trẻ tuổi tên Lương Ô Ô, nói đến cái này, cô có còn nhớ tên của mình không?" ế ỗ Bạch Anh giả bộ không biết, "Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả."
Bác sĩ đành phải tiếp tục nói: "Tôi có chỗ này đăng ký tin tức cho cô, cô tên là Bạch Anh, năm nay hai mươi hai tuổi, ừm...
Mới trưởng thành ba năm trước, bằng cấp là vừa tốt nghiệp khoa chính quy...Chúng tôi cũng chỉ biết mỗi như thôi."
Y tá bên cạnh vỗ vỗ bả vai Bạch Anh: "Đừng nản chí, tuy bây giờ em không nhớ gì, nhưng bọn chị sẽ giúp đỡ em.
Đưa em tới chỗ phu nhân Lương Ô Ô nói chuyện, là do cô ấy lúc mở phi toa không cẩn thận đập vào em, hiện tại em bị mất trí nhớ, cô ấy là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Nói đến đây, y tá cũng cảm thấy có chút không hợp lý: "Nhưng mà làm sao cô ấy có thể đụng vào em trên trời được? Thôi được rồi, cái gì em cũng không nhớ, hỏi cũng vô dụng."
Cô cầm lấy máy quang não, dựa theo mạng lưới Sao tìm thông tin tài khoản liên lạc với Lương Ô Ô.
Toàn bộ hình ảnh tin tức về Lương Ô Ô xông ra khỏi máy quang não.
"A, là cô, cô gái kia có đỡ hơn chút nào không? Tôi nhớ là hình như tôi cũng không có tạo ra ngoại thương trên người cô ấy."
Lương Ô Ô nhìn về phía bên cạnh y tá, "A..., cô đã đỡ rồi? Tôi đây có phải là..."
"Thật xin lỗi, Lương Ô Ô phu nhân, Bạch Anh tiểu thư mất trí nhớ, căn cứ vào phán đoán của chúng tôi, cô ấy mất trí nhớ là do tai nạn giao thông dẫn tới, cô cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Bác sĩ ở bên cạnh nghiêm nghị nói.
"Không phải chứ?" Lương Ô Ô trợn mắt, thầm than không may.
"Đây là quy định pháp luật của Sao."
Chị y tá nhỏ cũng xụ mặt, sợ đối phương trốn tránh trách nhiệm.
Lương Ô Ô làm bộ đầu hàng, "Được được được, tan làm tôi sẽ tới đón cô ấy.
Không nói nữa, sếp đang gọi tôi.
" Toàn bộ tin tức hình ảnh lập tức biến mất.
"Tốt rồi, xem ra tất cả đều đã được giải quyết."
Nữ y tá cầm lấy máy quang não nhìn thời gian: "Đã giữa trưa rồi, phải đi ăn cơm trưa!!!!" "Giường 391."
Một người máy đi tới, bụng mở ra đưa đến một bình dung dịch bằng thủy tinh.
"Đây là dịch dinh dưỡng nồng độ cao được đặc biệt chuẩn bị cho các bệnh nhân, vị quả đào, nhanh thử một chút đi!" Nữ y tá đưa dịch dinh dưỡng cho Bạch Anh.
"..."
Uống nước này vào là no bụng ư? ấ ố Bạch Anh nhận lấy dịch dinh dưỡng, quan sát trong chốc lát, mới chậm rãi mở nắp lọ, uống vào.
"Khụ khụ..."
Cái quỷ gì đây? Chắc đây không phải là dầu gội đầu vị đào đấy chứ? Tuy ngửi mùi thì đúng là vị quả đào, nhưng uống vào lại vừa cay vừa đắng.
Bạch Anh khiếp sợ nhìn nữ y tá lộ ra ánh mắt ân cần, nghi ngờ có phải trong lúc vô tình mình đã đắc tội cô ấy không.
Cô không có việc gì à? Món của mấy kẻ tham nhũng trong nước còn hơn thứ này gấp nhiều lần! Chỉ có điều thứ này quả thật có tác dụng đỡ đói, chỉ hơn mười millilit chất lỏng như vậy, đã khiến cho cảm giác đói khát của Bạch Anh lập tức biến mất.
"Bình thường chúng ta hay ăn cái này à?" "Đương nhiên không phải, đây là món (ăn) dịch dinh dưỡng phù hợp với người bệnh, bình thường uống dịch dinh dưỡng đắt như vậy đã là quá xa xỉ."
Y tá bĩu môi một cái: "Đương nhiên, những...
Kẻ có tiền kia có thể đi đến nhà hàng ăn thực phẩm tự nhiên, những người như chúng ta chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp cho đỡ thèm."
Xem người khác ăn ư? Bạch Anh cười xấu hổ, dù sao thì lúc người khác đang khóc than, thật sự không biết nên phụ họa thế nào.
"Em có thể mượn cái này của chị..."
Cô chỉ vào máy quang não hỏi.
Y tá vỗ đầu một cái, "Không sai, não mất trí nhớ có thể sử dụng máy quang não một lần nữa!" Cô nắm tay phải của Bạch Anh, "Đây là máy quang não cứng ngắc của bệnh viện, lúc đến đây em có mang theo máy quang não tư nhân, em có thể dùng cái này."
Y tá giúp cô lấy máy quang não hình đồng hồ trên tay xuống: "Đây là mạng lưới cơ sở dữ liệu công khai của Sao, em muốn tra cái gì chỉ cần nhập từ mấu chốt là được, à...Cái kia, em còn nhớ cách viết chữ chứ?" Bạch Anh dở khóc dở cười, "Cái này thì em còn nhớ, cám ơn chị, chị y tá."
Y tá sờ sờ đầu của cô, "Không thoải mái thì bấm nút màu cam ở đầu giường gọi chị đến."
Dứt lời liền lầm nhẩm bài hát không biết tên rồi rời đi.
Bác sĩ đã sớm đi tới phòng bệnh khác, Bạch Anh cũng không có chuyện gì khác để làm, vì vậy ấn mở mạng lưới cơ sở dữ liệu Sao, thu thập tri thức, hi vọng có thể mau chóng thích ứng với hoàn cảnh mới.
Hóa ra, nơi này là thế giới tương lai.
Trái đất cũ bởi vì số người tăng cao, hoàn cảnh ngày càng ác liệt, tài nguyên không đủ cùng với các nguyên nhân khác nên bị loài người vứt bỏ.
ề ố Mọi người cưỡi phi thuyền thăm dò vũ trụ, cuối cùng cũng tìm được nơi ở mới là R-139 hệ hằng tinh.
Nơi đây chẳng qua là sân nhà của người ở địa cầu cũ, trong toàn bộ tinh hệ, còn có hơn mấy trăm hệ hằng tinh, lấy danh nghĩa người ngoài hành tinh ở lại.
Rất nhanh, người ngoài hành tinh liền phát hiện nhóm "Người xâm nhập" này, không thể tránh khỏi một cuộc chiến tranh lớn.
Vì giữ lại nòi giống của loài người địa cầu cũ, mọi người không thể không tiến hành cải tạo gen của chính bản thân, đồng thời phát triển mạnh kỹ thuật cơ giáp, dùng thời gian ngắn cực kì hiếu chiến, để đổi lấy không gian sinh tồn.
Cứ như vậy, sau một thời gian dài chăm chú phát triển y học và khoa học, mọi người đã quên mất rất nhiều kỹ năng sinh hoạt lúc trước.
Giống như công nghiệp bị tham nhũng, thậm chí còn bết bát hơn, mọi người đã mất đi khả năng nấu nướng, tổn thất một phần lớn tư liệu của người địa cầu cũ trong chiến tranh, chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng khó ăn để bổ sung chỗ trống.
Mà Bạch Anh vừa mới xuyên qua hơn bốn nghìn năm, đến nơi này, đã thành một món "đồ cổ sống".
Người nơi này rõ ràng không biết nấu cơm! Đây là —— trời cũng giúp mình.
Bạch Anh nhìn màn hình, lộ ra vẻ tươi cười.
Bạch Anh đã từng là một chủ phòng phát sóng trực tiếp nhỏ trong mạng lưới phát sóng trực tiếp đồ ăn, trình độ làm đồ ăn là cao nhất, trên toàn bộ mạng xã hội có hơn mười vạn fans hâm mộ, cũng coi như là trôi qua thuận buồn xuôi gió.
Hiện tại lại tới đây, sau khi xem qua từng ngành học trên mạng lưới sao, Bạch Anh triệt để bỏ ý định ra ngoài tìm việc.
Cái gì mà lập trình cơ giáp, lắp ráp cơ giáp, cải tạo gen, giao thông vũ trụ, Clone (nhân bản) động vật có thể dùng để ăn...
Những thứ chuyên nghiệp này đều rất nghiêm túc ư? Bạch Anh vô cùng xác định, những thứ chuyên nghiệp chó má này, lúc trước cho dù cô có chết đói, một cái cô cũng không học được.
Cô nhìn mấy cái trên màn hình, tìm thấy tư liệu của bản thân.
Khoa chữa trị đại học Popper...
Khoa chữa trị cũng là một hệ chuyên nghiệp ư? Nghiêm túc chút...
Này! Bạch Anh phát điên mà xoa tóc của mình, nhập ba chữ "khoa chữa trị" vào ô tìm kiếm.
Sau khi nhập từ khóa tìm kiếm, trên màn hình bắn ra một đống trang web.
Mạng lưới bách khoa của Sao, một đoạn giới thiệu đập vào mi mắt: ể Do người Liên Bang cải tạo gen, đi cùng với thân thể trở nên khỏe mạnh, trên tinh thần không thể tránh khỏi xuất hiện chỗ thiếu hụt.
Cùng với lực lượng thân thể càng mạnh mẽ, chỗ thiếu hụt tinh thần kia cũng càng khó giải quyết.
Vì đền bù loại chỗ thiếu hụt này, Liên Bang thiết lập khoa chữa trị chuyên nghiệp, chỉ nghiên cứu ra cách xử lý chỗ thiếu hụt của tinh thần Trước mắt, có thí nghiệm cho thấy, đại bộ phận người địa cầu cũ đối với việc ăn nguyên liệu tự nhiên có thể bù đắp lại sự thiếu hụt của tinh thần......
Xem xong cả quyển sách văn vẻ, Bạch Anh có cảm giác rằng "Quả là thế".
Nói cách khác, học sinh của khoa chữa trị trên thực tế chính là một đám đầu bếp.
Nếu đã như vậy, vì sao lại không gọi là phương đông mới...
Bạch Anh lặng yên nhả ra một câu, đóng máy quang não.
Lúc này y tá vừa vặn đi tới, "Em có thể xuất viện rồi, sau khi thương lượng, em có thể tạm thời ở chung với Lương Ô Ô phu nhân.
" Cô lại quay người khuyên bảo Lương Ô Ô cực kỳ không tình nguyện ở bên cạnh, "Lương Ô Ô phu nhân, Bạch Anh là vị thành niên, hy vọng cô có thể tạm thời đảm nhận vị trí người giám hộ."
Lương Ô Ô nhỏ giọng oán trách, "Tôi đã biết, đã biết! Thật không may, phi toa của tôi rõ ràng không có siêu tốc, địa điểm phát sinh vụ án cũng không phải vị trí dành cho người đi bộ..."
Trái lại cô nhìn về phía Bạch Anh bộ dạng ngoan ngoãn ở bên cạnh, thở dài, "Được rồi, con nhóc này cũng không biết chuyện gì xảy ra, đi với chị đi, may là trong nhà của chị còn có một phòng ngủ trống, nếu không thì em còn phải nhét chung một chỗ với chị..."
Nữ y tá bên cạnh vô cùng cảnh giác nhìn về phía cô, nói: "Đây là việc kiên quyết không được cho phép! Cô phải hiểu, tuổi của cô với Bạch Anh chênh lệch cũng không lớn, vì để tránh xâm phạm tới người chưa vị thành niên, Liên Bang nghiêm cấm người giám hộ không có quan hệ máu mủ với người bị giám hộ qua lại thân mật với nhau."
Lương Ô Ô gật đầu qua loa, nhanh chóng dẫn Bạch Anh ra ngoài.
"Y tá của bệnh viện này sao lại lắm lời như vậy chứ! Đúng rồi, chúng ta ở quận mười ba, cách nơi này có...
Năm phút lộ trình."
Bạch Anh liếc trộm cô —— năm phút lộ trình cũng phải lái xe ư? Sự thật chứng minh, với tư cách một người địa cầu cổ, Bạch Anh vẫn quá ngây thơ.
Vận tốc phi toa dân dụng của nơi đây đạt tới một phần nghìn của ánh sáng, năm phút lộ trình đủ để vượt qua non nửa cái hành tinh.
"Tốt rồi, đây là gian phòng của em."
Lương Ô Ô không phát hiện sự kinh ngạc của cô, phối hợp mở cửa phòng, giới thiệu với cô: "Chị sẽ nhập chuỗi ố ế gen của em vào hệ thống an ninh của nhà, nếu không thì lúc chị không có ở nhà, có khả năng em sẽ bị công kích với tư cách là người ngoài mất."
Một cái kim nho nhỏ xuyên qua da, rút gien ra.
Miệng vết thương nho nhỏ lập tức khép lại, khiến cho Bạch Anh không thể không cảm thán sự tân tiến của nền văn minh Sao.
"Chị Ô Ô, trong nhà không có phòng bếp ư? " Lương Ô Ô móc móc lỗ tai, thực sự không thể tin nổi bản thân đã nghe thấy cái gì.
- -----oOo------
Đây là chỗ nào? Một mảnh ống sắt lạnh như băng đâm vào cánh tay cô, thuốc được bơm vào mạch máu.
"Thình thịch!" Bạch Anh nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ lại có lực của mình, mở mắt hoàn toàn.
"A..., hình như cô ấy đã khôi phục rồi!" Bạch Anh nghe tiếng quay đầu qua, lập tức nhìn thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng đang nói chuyện với một nữ y tá mặc đồng phục màu xanh lam.
Nữ y tá lấy tay chọc chọc bác sĩ một cái, dùng ánh mắt ý bảo bác sĩ nhìn về phía bên cạnh.
Lúc này bác sĩ mới bỏ máy phân tích tình hình bệnh nhân xuống, quay đầu hỏi thăm Bạch Anh: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Đầu có choáng váng không?" Bạch Anh lắc đầu, tỏ vẻ mình bây giờ tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ có điều dung lượng não không đủ dùng.
Mấy thứ xung quanh là gì vậy? Những...
dụng cụ kim loại sáng bóng loáng! Còn có nữ y tá dùng tay cơ giới để nối liền tứ chi đứt gãy của người bệnh! Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, biểu cảm của bác sĩ trở nên kỳ quặc: "Cô...
chắc không phải là mất trí nhớ rồi chứ?" Bạch Anh cứng ngắc hé miệng, giọng run rẩy: "Anh không ngăn cô ta à? Cái kia hình như không giống giải phẫu, mà giống như đang giết người."
Cuối cùng bác sĩ cũng lộ ra biểu cảm "Xem ra cô thật sự mất trí nhớ."
Sau khi anh ta đưa ra kết luận này, liền giải thích: "Tuy cảm thấy tứ chi đứt gãy vô cùng ghê rợn, nhưng mà nối tứ chi lại chỉ là tiểu phẫu, cho dù chỉ dùng khoang trị liệu cũng có thể hoàn thành.
Nhưng bị một cơn sốc không rõ nguyên nhân giống như cô, mới khiến tôi đau đầu."
Anh ta bảo y tá nâng Bạch Anh dậy.
"Nếu như cô không ngại, tôi còn muốn mang cô đi một đoạn, xác nhận thử xem tiểu não của cô có bị thương không."
Bạch Anh đành phải gật đầu.
Người khác không biết, chính cô cũng tự hiểu được.
Cái gì mà hôn mê mất trí nhớ đều là giả dối, lớp vỏ bọc bên ngoài này vốn không phải là của cô! Cô nhìn lướt qua khoảng không ngoài trời, cảm giác cả người giống như sắp bất tỉnh.
Bóng cây cối bên ngoài có vẻ hơi tròn, ai có thể nói cho cô biết, giữa buổi trưa, vì cái gì mà mặt trời lại ở phía tây? Cô chịu đựng vượt qua ảnh hưởng, dựa theo phương hướng lúc trước định vị, vô thức cho rằng bên tay trái của mình là hướng tây.
Nhưng cho dù có giải thích thế nào, địa cầu cũng rất khó có khả năng xuất hiện mặt trời mọc phía tây.
Có thể là do cô đang ở hành tinh khác trong hệ mặt trời, hoặc là nơi cô đang ở căn bản không phải hệ mặt trời! Gặp quỷ rồi...
Người khác xuyên không đều có trí nhớ của nguyên chủ, mà tôi lại không có cái gì! Bạch Anh mất đi mộng tưởng vẻ mặt đờ đẫn theo sát sự chỉ dẫn của bác sĩ, làm một số động tác như dơ tay nhấc chân, nhảy cóc, chạy chậm, cuối cùng được chuẩn đoán là chức năng tiểu não hoàn chỉnh.
"Tôi thực sự không nhớ rõ cái gì cả, xin hỏi là ai đưa tôi vào bệnh viện?" Bác sĩ cúi đầu xem ảnh chụp não bộ: "Là một người phụ nữ trẻ tuổi tên Lương Ô Ô, nói đến cái này, cô có còn nhớ tên của mình không?" ế ỗ Bạch Anh giả bộ không biết, "Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả."
Bác sĩ đành phải tiếp tục nói: "Tôi có chỗ này đăng ký tin tức cho cô, cô tên là Bạch Anh, năm nay hai mươi hai tuổi, ừm...
Mới trưởng thành ba năm trước, bằng cấp là vừa tốt nghiệp khoa chính quy...Chúng tôi cũng chỉ biết mỗi như thôi."
Y tá bên cạnh vỗ vỗ bả vai Bạch Anh: "Đừng nản chí, tuy bây giờ em không nhớ gì, nhưng bọn chị sẽ giúp đỡ em.
Đưa em tới chỗ phu nhân Lương Ô Ô nói chuyện, là do cô ấy lúc mở phi toa không cẩn thận đập vào em, hiện tại em bị mất trí nhớ, cô ấy là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Nói đến đây, y tá cũng cảm thấy có chút không hợp lý: "Nhưng mà làm sao cô ấy có thể đụng vào em trên trời được? Thôi được rồi, cái gì em cũng không nhớ, hỏi cũng vô dụng."
Cô cầm lấy máy quang não, dựa theo mạng lưới Sao tìm thông tin tài khoản liên lạc với Lương Ô Ô.
Toàn bộ hình ảnh tin tức về Lương Ô Ô xông ra khỏi máy quang não.
"A, là cô, cô gái kia có đỡ hơn chút nào không? Tôi nhớ là hình như tôi cũng không có tạo ra ngoại thương trên người cô ấy."
Lương Ô Ô nhìn về phía bên cạnh y tá, "A..., cô đã đỡ rồi? Tôi đây có phải là..."
"Thật xin lỗi, Lương Ô Ô phu nhân, Bạch Anh tiểu thư mất trí nhớ, căn cứ vào phán đoán của chúng tôi, cô ấy mất trí nhớ là do tai nạn giao thông dẫn tới, cô cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Bác sĩ ở bên cạnh nghiêm nghị nói.
"Không phải chứ?" Lương Ô Ô trợn mắt, thầm than không may.
"Đây là quy định pháp luật của Sao."
Chị y tá nhỏ cũng xụ mặt, sợ đối phương trốn tránh trách nhiệm.
Lương Ô Ô làm bộ đầu hàng, "Được được được, tan làm tôi sẽ tới đón cô ấy.
Không nói nữa, sếp đang gọi tôi.
" Toàn bộ tin tức hình ảnh lập tức biến mất.
"Tốt rồi, xem ra tất cả đều đã được giải quyết."
Nữ y tá cầm lấy máy quang não nhìn thời gian: "Đã giữa trưa rồi, phải đi ăn cơm trưa!!!!" "Giường 391."
Một người máy đi tới, bụng mở ra đưa đến một bình dung dịch bằng thủy tinh.
"Đây là dịch dinh dưỡng nồng độ cao được đặc biệt chuẩn bị cho các bệnh nhân, vị quả đào, nhanh thử một chút đi!" Nữ y tá đưa dịch dinh dưỡng cho Bạch Anh.
"..."
Uống nước này vào là no bụng ư? ấ ố Bạch Anh nhận lấy dịch dinh dưỡng, quan sát trong chốc lát, mới chậm rãi mở nắp lọ, uống vào.
"Khụ khụ..."
Cái quỷ gì đây? Chắc đây không phải là dầu gội đầu vị đào đấy chứ? Tuy ngửi mùi thì đúng là vị quả đào, nhưng uống vào lại vừa cay vừa đắng.
Bạch Anh khiếp sợ nhìn nữ y tá lộ ra ánh mắt ân cần, nghi ngờ có phải trong lúc vô tình mình đã đắc tội cô ấy không.
Cô không có việc gì à? Món của mấy kẻ tham nhũng trong nước còn hơn thứ này gấp nhiều lần! Chỉ có điều thứ này quả thật có tác dụng đỡ đói, chỉ hơn mười millilit chất lỏng như vậy, đã khiến cho cảm giác đói khát của Bạch Anh lập tức biến mất.
"Bình thường chúng ta hay ăn cái này à?" "Đương nhiên không phải, đây là món (ăn) dịch dinh dưỡng phù hợp với người bệnh, bình thường uống dịch dinh dưỡng đắt như vậy đã là quá xa xỉ."
Y tá bĩu môi một cái: "Đương nhiên, những...
Kẻ có tiền kia có thể đi đến nhà hàng ăn thực phẩm tự nhiên, những người như chúng ta chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp cho đỡ thèm."
Xem người khác ăn ư? Bạch Anh cười xấu hổ, dù sao thì lúc người khác đang khóc than, thật sự không biết nên phụ họa thế nào.
"Em có thể mượn cái này của chị..."
Cô chỉ vào máy quang não hỏi.
Y tá vỗ đầu một cái, "Không sai, não mất trí nhớ có thể sử dụng máy quang não một lần nữa!" Cô nắm tay phải của Bạch Anh, "Đây là máy quang não cứng ngắc của bệnh viện, lúc đến đây em có mang theo máy quang não tư nhân, em có thể dùng cái này."
Y tá giúp cô lấy máy quang não hình đồng hồ trên tay xuống: "Đây là mạng lưới cơ sở dữ liệu công khai của Sao, em muốn tra cái gì chỉ cần nhập từ mấu chốt là được, à...Cái kia, em còn nhớ cách viết chữ chứ?" Bạch Anh dở khóc dở cười, "Cái này thì em còn nhớ, cám ơn chị, chị y tá."
Y tá sờ sờ đầu của cô, "Không thoải mái thì bấm nút màu cam ở đầu giường gọi chị đến."
Dứt lời liền lầm nhẩm bài hát không biết tên rồi rời đi.
Bác sĩ đã sớm đi tới phòng bệnh khác, Bạch Anh cũng không có chuyện gì khác để làm, vì vậy ấn mở mạng lưới cơ sở dữ liệu Sao, thu thập tri thức, hi vọng có thể mau chóng thích ứng với hoàn cảnh mới.
Hóa ra, nơi này là thế giới tương lai.
Trái đất cũ bởi vì số người tăng cao, hoàn cảnh ngày càng ác liệt, tài nguyên không đủ cùng với các nguyên nhân khác nên bị loài người vứt bỏ.
ề ố Mọi người cưỡi phi thuyền thăm dò vũ trụ, cuối cùng cũng tìm được nơi ở mới là R-139 hệ hằng tinh.
Nơi đây chẳng qua là sân nhà của người ở địa cầu cũ, trong toàn bộ tinh hệ, còn có hơn mấy trăm hệ hằng tinh, lấy danh nghĩa người ngoài hành tinh ở lại.
Rất nhanh, người ngoài hành tinh liền phát hiện nhóm "Người xâm nhập" này, không thể tránh khỏi một cuộc chiến tranh lớn.
Vì giữ lại nòi giống của loài người địa cầu cũ, mọi người không thể không tiến hành cải tạo gen của chính bản thân, đồng thời phát triển mạnh kỹ thuật cơ giáp, dùng thời gian ngắn cực kì hiếu chiến, để đổi lấy không gian sinh tồn.
Cứ như vậy, sau một thời gian dài chăm chú phát triển y học và khoa học, mọi người đã quên mất rất nhiều kỹ năng sinh hoạt lúc trước.
Giống như công nghiệp bị tham nhũng, thậm chí còn bết bát hơn, mọi người đã mất đi khả năng nấu nướng, tổn thất một phần lớn tư liệu của người địa cầu cũ trong chiến tranh, chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng khó ăn để bổ sung chỗ trống.
Mà Bạch Anh vừa mới xuyên qua hơn bốn nghìn năm, đến nơi này, đã thành một món "đồ cổ sống".
Người nơi này rõ ràng không biết nấu cơm! Đây là —— trời cũng giúp mình.
Bạch Anh nhìn màn hình, lộ ra vẻ tươi cười.
Bạch Anh đã từng là một chủ phòng phát sóng trực tiếp nhỏ trong mạng lưới phát sóng trực tiếp đồ ăn, trình độ làm đồ ăn là cao nhất, trên toàn bộ mạng xã hội có hơn mười vạn fans hâm mộ, cũng coi như là trôi qua thuận buồn xuôi gió.
Hiện tại lại tới đây, sau khi xem qua từng ngành học trên mạng lưới sao, Bạch Anh triệt để bỏ ý định ra ngoài tìm việc.
Cái gì mà lập trình cơ giáp, lắp ráp cơ giáp, cải tạo gen, giao thông vũ trụ, Clone (nhân bản) động vật có thể dùng để ăn...
Những thứ chuyên nghiệp này đều rất nghiêm túc ư? Bạch Anh vô cùng xác định, những thứ chuyên nghiệp chó má này, lúc trước cho dù cô có chết đói, một cái cô cũng không học được.
Cô nhìn mấy cái trên màn hình, tìm thấy tư liệu của bản thân.
Khoa chữa trị đại học Popper...
Khoa chữa trị cũng là một hệ chuyên nghiệp ư? Nghiêm túc chút...
Này! Bạch Anh phát điên mà xoa tóc của mình, nhập ba chữ "khoa chữa trị" vào ô tìm kiếm.
Sau khi nhập từ khóa tìm kiếm, trên màn hình bắn ra một đống trang web.
Mạng lưới bách khoa của Sao, một đoạn giới thiệu đập vào mi mắt: ể Do người Liên Bang cải tạo gen, đi cùng với thân thể trở nên khỏe mạnh, trên tinh thần không thể tránh khỏi xuất hiện chỗ thiếu hụt.
Cùng với lực lượng thân thể càng mạnh mẽ, chỗ thiếu hụt tinh thần kia cũng càng khó giải quyết.
Vì đền bù loại chỗ thiếu hụt này, Liên Bang thiết lập khoa chữa trị chuyên nghiệp, chỉ nghiên cứu ra cách xử lý chỗ thiếu hụt của tinh thần Trước mắt, có thí nghiệm cho thấy, đại bộ phận người địa cầu cũ đối với việc ăn nguyên liệu tự nhiên có thể bù đắp lại sự thiếu hụt của tinh thần......
Xem xong cả quyển sách văn vẻ, Bạch Anh có cảm giác rằng "Quả là thế".
Nói cách khác, học sinh của khoa chữa trị trên thực tế chính là một đám đầu bếp.
Nếu đã như vậy, vì sao lại không gọi là phương đông mới...
Bạch Anh lặng yên nhả ra một câu, đóng máy quang não.
Lúc này y tá vừa vặn đi tới, "Em có thể xuất viện rồi, sau khi thương lượng, em có thể tạm thời ở chung với Lương Ô Ô phu nhân.
" Cô lại quay người khuyên bảo Lương Ô Ô cực kỳ không tình nguyện ở bên cạnh, "Lương Ô Ô phu nhân, Bạch Anh là vị thành niên, hy vọng cô có thể tạm thời đảm nhận vị trí người giám hộ."
Lương Ô Ô nhỏ giọng oán trách, "Tôi đã biết, đã biết! Thật không may, phi toa của tôi rõ ràng không có siêu tốc, địa điểm phát sinh vụ án cũng không phải vị trí dành cho người đi bộ..."
Trái lại cô nhìn về phía Bạch Anh bộ dạng ngoan ngoãn ở bên cạnh, thở dài, "Được rồi, con nhóc này cũng không biết chuyện gì xảy ra, đi với chị đi, may là trong nhà của chị còn có một phòng ngủ trống, nếu không thì em còn phải nhét chung một chỗ với chị..."
Nữ y tá bên cạnh vô cùng cảnh giác nhìn về phía cô, nói: "Đây là việc kiên quyết không được cho phép! Cô phải hiểu, tuổi của cô với Bạch Anh chênh lệch cũng không lớn, vì để tránh xâm phạm tới người chưa vị thành niên, Liên Bang nghiêm cấm người giám hộ không có quan hệ máu mủ với người bị giám hộ qua lại thân mật với nhau."
Lương Ô Ô gật đầu qua loa, nhanh chóng dẫn Bạch Anh ra ngoài.
"Y tá của bệnh viện này sao lại lắm lời như vậy chứ! Đúng rồi, chúng ta ở quận mười ba, cách nơi này có...
Năm phút lộ trình."
Bạch Anh liếc trộm cô —— năm phút lộ trình cũng phải lái xe ư? Sự thật chứng minh, với tư cách một người địa cầu cổ, Bạch Anh vẫn quá ngây thơ.
Vận tốc phi toa dân dụng của nơi đây đạt tới một phần nghìn của ánh sáng, năm phút lộ trình đủ để vượt qua non nửa cái hành tinh.
"Tốt rồi, đây là gian phòng của em."
Lương Ô Ô không phát hiện sự kinh ngạc của cô, phối hợp mở cửa phòng, giới thiệu với cô: "Chị sẽ nhập chuỗi ố ế gen của em vào hệ thống an ninh của nhà, nếu không thì lúc chị không có ở nhà, có khả năng em sẽ bị công kích với tư cách là người ngoài mất."
Một cái kim nho nhỏ xuyên qua da, rút gien ra.
Miệng vết thương nho nhỏ lập tức khép lại, khiến cho Bạch Anh không thể không cảm thán sự tân tiến của nền văn minh Sao.
"Chị Ô Ô, trong nhà không có phòng bếp ư? " Lương Ô Ô móc móc lỗ tai, thực sự không thể tin nổi bản thân đã nghe thấy cái gì.
- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương