Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 427: Vòng khiêu chiến



Edit: HwH - Beta: Kem Phô Mai

Sau vài giây ngơ ngác, đám người Đường Nhị Đả như bỏ chạy lao vào Hồ Trò Chơi một lần nữa.

Khi họ đi ra, bên ngoài Hồ Trò Chơi chỉ còn lại Bạch Liễu.

Bạch Liễu gật đầu chào họ một cách bình tĩnh, nhưng Đường Nhị Đả chật vật dời mắt khỏi đôi môi hơi đỏ của Bạch Liễu, nắm chặt tay ho khan rồi nhìn sang chỗ khác: "... Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tạm thời không cần tham gia huấn luyện đâu."

Mục Tứ Thành vẫn há hốc miệng, vẻ mặt trống rỗng, Mộc Kha cúi đầu im lặng, tay nắm chặt cặp dao găm đang nhỏ máu, vừa rồi trong Hồ Trò Chơi cậu đã chiến đấu vô cùng hung hãn.

Lưu Giai Nghi giơ tay chào Bạch Liễu, giọng nói bình thường: "Anh và Spade bắt đầu yêu đương rồi à?"

Mục Tứ Thành, Đường Nhị Đả và Mộc Kha muốn ngầm hiểu lờ đi chuyện này: "..."

Bạch Liễu khựng lại, trầm tư một lúc, sau đó khi nhắc lại chuyện này thái độ của cậu lại rất tự nhiên, không hề e dè: "Có thể nói là mới bắt đầu thôi."

Lưu Giai Nghi ôm mặt lại gần, chậc chậc chậc chậc, vẻ mặt hóng chuyện: "Em nhớ hình như ai đó đã lừa người ta kết hôn với mình trong trò chơi Rừng Rậm Biên Thủy, vừa ra khỏi Hồ Trò Chơi..."

Biểu cảm của Lưu Giai Nghi bỗng trở nên lạnh nhạt, nụ cười trên môi trở nên ba phần lạnh lùng ba phần mỉa mai bốn phần hờ hững: "-- Đây chỉ là trò chơi thôi, tôi không coi là thật."

Bạch Liễu: "..."

Mộc Kha đột ngột ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, con ngươi của Mục Tứ Thành liên tục co giật, nói chuyện cũng lắp bắp: "Kết hôn gì cơ?! "

"Anh đã kết hôn với tên ngốc đó mà mới bắt đầu hẹn hò á?! " Mục Tứ Thành đập bàn giận dữ, "Mẹ nhà nó, ở đâu ra vụ kết hôn rồi mới bắt đầu hẹn hò vậy?!"

Lưu Gia Nghi nắm lấy mép Hồ Trò Chơi, xoay người nhảy ra ngoài, sau khi tiếp đất em nhàn nhã trả lời câu hỏi của Mục Tứ Thành: "Cưới trước yêu sau, chưa nghe bao giờ à?"

Mục Tứ Thành thực sự chưa từng nghe tới: "..."

Mẹ nó thứ đồ chơi gì đây!

Đây hoàn toàn không phải là quy trình hẹn hò bình thường!

Đường Nhị Đả bị ồn ào làm đau đầu, bất lực ngắt lời mấy người này: "Đây là chuyện riêng tư và tự do của Bạch Liễu, trước tiên hãy giải quyết xong chuyện trước mắt đã."

"Vòng khiêu chiến sắp bắt đầu rồi."

Mọi người im bặt đồng loạt nhìn về phía Bạch Liễu, Bạch Liễu gật đầu: "Quay lại phòng họp họp trước đi, chúng ta phải tìm hiểu sơ qua tình hình các đội tham gia vòng khiêu chiến năm nay."

Phòng họp hiệp hội Gánh Xiếc Lang Thang.

Sau khi hoàn thành buổi huấn luyện, mọi người tắm rửa thay đồ rồi tập trung trong phòng họp.

Vương Thuấn bước lên bục phát biểu, bình tĩnh mở bảng điều khiển hệ thống, bắt đầu giới thiệu quy tắt vòng khiêu chiến và các đội tham gia:

"Theo quy định chung của vòng khiêu chiến, đội nhất bảng Mùa trước giải đấu sẽ bốc thăm với một trong tám đội của Vòng loại chung kết để thi đấu. Sau khi loại đội được bốc thăm, đội nhì của Mùa trước giải đấu, tức là đội của chúng ta sẽ tiếp tục bốc thăm một trong bảy đội còn lại để thi đấu."

"Nhưng tình hình của hai đội lọt vào Mùa trước giải đấu năm nay cũng khá đặc biệt." Vương Thuấn vừa nói vừa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt lo lắng, "Vì hội trưởng hội chúng ta đã cướp hội trưởng hiệp hội hạng nhất của họ về."

"Vừa rồi tôi đã trao đổi với Viên Quang, anh ấy nói họ tạm thời không muốn tham gia vòng khiêu chiến, ban đầu định bỏ quyền, nhưng..."

Vương Thuấn ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu ngồi ở cuối bàn họp dài: "Hội trưởng, cậu đã dặn Viên Quang tạm thời không bỏ quyền à?"

Bạch Liễu gật đầu: "Tôi có sắp xếp khác cho anh ấy."

"Cậu muốn Viên Quang thắng vòng khiêu chiến tiến vào Vòng loại chung kết để họ bỏ quyền, nhường chiến thắng cho chúng ta à? Giống như cách chúng ta làm ở Mùa trước giải đấu?" Vương Thuấn lắc đầu tỏ vẻ không tán thành, "Hội trưởng, chuyên này khó có thể xảy ra."

"Năm nay cả tám đội đều rất mạnh, khả năng cao Viên Quang sẽ không thể thắng vòng khiêu chiến, cho dù Viên Quang có thể thắng vòng khiêu chiến, Vòng loại chung kết sẽ áp dụng luật bốc thăm thi đấu theo thứ hạng từ cao xuống thấp, họ khó có thể gặp chúng ta."

Vương Thuấn nhấn vào bảng điều khiển: "Vòng loại chung kết, bốn hội xếp hạng cao nhất sẽ bốc thăm để chọn đối thủ cho vòng đầu tiên, sau đó đội chiến thắng vòng đầu tiên sẽ tiếp tục bốc thăm để chọn đối thủ cho vòng tiếp theo."

"Trừ phi Viên Quang thắng hết tất cả các trận cho đến trận chung kết, nếu không họ không thể đối đầu với chúng ta một lần nữa trong vòng loại chung kết."

Vương Thuấn nhíu mày: "Nhưng hội trưởng hẳn biết, đám người Viên Quang thậm chí không có kim bài miễn tử, khả năng này rất thấp."

Mục Tứ Thành chống cằm một cách lỏng lẻo, ánh mắt rõ ràng đang lơ đễnh nhìn trộm Bạch Liễu, tiện miệng hỏi: "Kỹ năng của Viên Quang lợi hại như vậy, có thể cho anh ấy vào đội của chúng ta giúp chúng ta thi đấu không?"

"Không được." Vương Thuấn trả lời rất nhanh, "Tất cả người chơi đã đăng ký tham gia giải đấu với tư cách hội độc lập trong năm nay đều không được phép thi đấu trên sân giải đấu với tư cách thành viên đội hội khác giữa chừng."

Mục Tứ Thành cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hắn cau mày: "Ngay cả khi chúng ta sáp nhập Nghĩa Địa Russell cũng không được à?"

"Cũng không được." Vương Thuấn lắc đầu, "Ngay cả khi Nghĩa Địa Russell biến mất hoàn toàn sau khi sáp nhập, danh tính của đám người Viên Quang vẫn là thành viên của đội Nghĩa Địa Russell trước đây. Đến năm sau, họ có thể đăng ký lại với tư cách thành viên của Gánh Xiếc Lang Thang và thi đấu cho chúng ta, nhưng năm nay thì không được."

Mục Tứ Thành bực bội vò đầu bứt tóc: "Mẹ, chẳng phải là đánh một trận, Bạch Liễu lại bị thương phải nhập viện, kết quả đến cuối cùng chỉ có một tên hội mà chẳng thu được gì ư."

"Không." Bạch Liễu chắp hai tay lại trên bàn, cậu ngẩng đầu lên, "Chúng ta đã có thêm một cơ hội để phạm sai lầm."

Vương Thuấn sững sờ: "Cơ hội phạm sai lầm... là ý gì?"

Bạch Liễu cụp mắt xuống: "Tôi cũng không chắc suy đoán của mình có đúng không, nhưng ngay từ đầu tôi đã chọn con đường này chính là hy vọng có thể từ Nghĩa Địa Russell có được một cơ hội 'phạm sai lầm' trong vòng khiêu chiến."

Lưu Giai Nghi khựng lại, em nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu, giọng điệu không rõ ràng: "Sau khi Russell sáp nhập với chúng ta, Nghĩa Địa Russell sẽ trở thành tổ chức phụ thuộc trực thuộc Gánh Xiếc Lang Thang, ngoại trừ thành viên đội không thể sử dụng cho chúng ta, tất cả các danh sách khác đều sẽ thuộc về chúng ta."

"Có nghĩa là chúng ta đồng thời là đội nhất và đội nhì giải đấu, chúng ta có hai cơ hội tham gia vòng khiêu chiến, anh muốn điều này à?"

Bạch Liễu mỉm cười: "Đúng vậy, slot của vòng khiêu chiến là thứ tôi thấy có giá trị nhất ở Nghĩa Địa Russell."

Lưu Giai Nghi vẫn không hiểu, em cau mày: "Nhưng anh đã dành rất nhiều tâm huyết và công sức để có được cơ hội này, điều đó có vẻ không xứng đáng."

"Chưa kể đến 20% điểm thưởng, sau khi thua trận trước đó, mức độ phổ biến của mỗi thành viên trong đội chúng ta đều có sự sụt giảm nhất định, cộng thêm việc anh còn bị thương, cơ hội này hoàn toàn không xứng đáng để anh dành nhiều tâm sức cho Nghĩa Địa Russell như vậy."

"Mặc dù các đội của vòng loại chung kết lần này rất mạnh, nhưng từ những gì tôi biết về tình hình các đội, tỷ lệ chiến thắng của chúng ta khi đối đầu với bốn đội xếp hạng thấp hơn không thấp, thậm chí đối với Kabbalah và Tam Điểm Thiên Đường, cá nhân tôi nghĩ tỷ lệ chiến thắng có thể lên tới khoảng 80%."

"Hãy để Đỗ Tam Anh bốc thăm, tỷ lệ chúng ta bốc thăm được hai đội yếu này hơn 95%, sau đó chiến thắng vòng khiêu chiến và tiến vào Vòng loại chung kết."

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: "Em biết anh thích có con át chủ bài, nhưng khi tỷ lệ chiến thắng theo quy trình bình thường cao hơn 80%, anh sẽ không bao giờ chuẩn bị cho mình một con át chủ bài."

"Anh thường chỉ để lại con át chủ bài khi tỷ lệ chiến thắng nhỏ hơn 1%."

"Vậy tại sao lần này..." Lưu Giai Nghi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Bạch Liễu, dường như em đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột ngột thay đổi, "Phải chăng anh nghĩ...?!"

Lưu Giai Nghi không nói hết câu tiếp theo dưới ánh nhìn của Bạch Liễu, nhưng sắc mặt em trở nên vô cùng khó coi.

Bạch Liễu đã làm vậy, chỉ có thể nói một điều -

Khả năng họ chiến thắng trong vòng khiêu chiến nhỏ hơn 1%.

Bạch Liễu nhìn xuống bóng mình trên mặt bàn bóng loáng, cậu dừng lại một lúc trên cái bóng đó, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn mọi người:

"Lần này tôi hy vọng suy đoán của tôi là sai."

Sau khi tan họp, Vương Thuấn bị Bạch Liễu giữ lại.

Anh ta vừa lo lắng vừa hoang mang nhìn Bạch Liễu ngồi ở cuối bàn: "...Hội trưởng, thật ra tôi cũng không hiểu lắm tại sao hiệp hội chúng ta lại cần cơ hội tham gia vòng khiêu chiến lần thứ hai."

"Hơn nữa tôi cũng đồng ý với những gì Phù Thủy Nhỏ nói, thông thường hội trưởng rất ít khi sắp xếp con át chủ bài khi tỷ lệ chiến thắng không dưới 1%, tại sao lần này..."

Bạch Liễu đặt hai tay lên đầu gối chéo nhau, cúi đầu im lặng một hồi lâu, mới từ từ lên tiếng hỏi: "Dựa trên phân tích dữ liệu của các hiệp hội lớn trong năm nay, anh nghĩ nếu Gánh Xiếc Lang Thang hiện tại - "

"- Khả năng chiến thắng Trình Tự Sát Thủ là bao nhiêu?"

Vương Thuấn nheo mắt, anh ta hoàn toàn im lặng, một lúc lâu sau mới khàn khàn trả lời: "- Tỷ lệ chiến thắng, không quá 0,5%."

"Thật sao?" Bạch Liễu chống một tay lên tựa lưng ghế bên phải, nghiêng người lười biếng sang một bên, nhắm hờ mắt, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Vậy thì hãy theo đuổi lợi ích tối đa hóa đi."

Vương Thuấn gần như bị Bạch Liễu sét đánh ngang tai, choáng váng phản ứng một hồi rồi mới nhảy dựng lên hoảng hốt hỏi: "Hội trưởng, người bốc thăm của chúng ta là Đỗ Tam Anh, dù sao cũng không thể xui xẻo đến mức bốc thăm trúng Trình Tự Sát Thủ được!"

"Phải xui xẻo cỡ nào mới bốc thăm trúng Trình Tự Sát Thủ ngay từ đầu..."

"Yêu cầu đội trưởng đích thân bốc thăm là được." Ánh mắt Bạch Liễu lấp lánh, cậu hờ hững nhìn Vương Thuấn bằng khóe mắt, hỏi một câu không liên quan: "Quy tắc vòng khiêu chiến đã được công bố chưa?"

Vương Thuấn im lặng.

Anh ta phản ứng một lúc, sau đó nổi da gà khắp người, lùi lại hai bước, loạng choạng một bước, rồi chán nản ngã vào ghế, lẩm bẩm không thể tin nổi: "... Không, không thể nào..."

Vương Thuấn một mình như bị sét đánh ngồi trong phòng họp, Bạch Liễu bình tĩnh đẩy cửa bước ra.

Ngoài cửa, Lưu Giai Nghi dựa vào tường, thấy Bạch Liễu ra em cũng không ngẩng đầu nhìn anh, mà cúi đầu nhún hai mũi chân: "... Chúng ta phải thi đấu với Trình Tự Sát Thủ rồi sao."

"Chỉ là suy đoán của anh thôi." Bạch Liễu nói.

Lưu Giai Nghi mím môi: "... Anh có hỏi Spade, tình hình Nghịch Thần thế nào không?"

"Cậu ấy sẽ không sao đâu." Bạch Liễu nhàn nhạt trả lời, "Cậu ấy là quân bài quan trọng trong tay Bạch Lục để kìm hãm anh, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện gì đâu."

"Theo những gì trong [tương lai] mà Bạch Lục cho anh thấy---"

Bạch Liễu lạnh lùng nói: "- Gã hẳn muốn anh đích thân giết Nghịch Thần trên sàn đấu."

Lưu Giai Nghi nín thở.

Ngày hôm sau.

Vương Thuấn vẻ mặt mơ màng bước vào phòng họp, anh ta nhìn chằm chằm vào các thành viên đội đã chờ sẵn trong phòng họp, giọng nói khàn khàn mở lời:

"Quy tắt vòng khiêu chiến đã được công bố, không có thay đổi lớn."

"... Nhưng yêu cầu hội trưởng của các hội tham gia vòng khiêu chiến từ vòng Mùa trước giải đấu đích thân bốc thăm đối thủ thuộc Vòng loại chung kết."

"Người bốc thăm của hội chúng ta là hội trưởng Bạch."

Tất cả mọi người như đờ người, cứng đờ quay sang nhìn Bạch Liễu đang ngồi ở cuối bàn.

Bạch Liễu nhấc mí mắt, cậu chống cằm hờ hững gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...