Hơn một tuần mưa xuân dai dẳng, cuối cùng cũng đón được một ngày cuối tuần đầy mây và nắng.
An Du ghé tai sát cửa nhà Trần Thương, nói vào: “Có ai ở nhà không?”
Không nghe được tiếng động nào bên trong cánh cửa, nhưng rất nhanh nhận được câu trả lời: “Có.”
Cô đứng thẳng người, “Mở cửa.”
Trong khi Trần Thương ấn tay nắm cửa xuống, An Du lách qua kẽ hở bước vào.
Trong không gian tràn ngập ánh sáng, cô cười xán lạn, nâng túi vải trong tay lên.
“Em tới đây để giao đồ hộp cho Tuyết Cầu, là của một người bạn gửi từ Đức về.”
Trần Thương gấp chiếc áo chống nắng bằng voan mà cô cởi ra và treo nó ở ngoài giá treo, kín đáo úp mở sau lưng cô: “Như vậy mà đã xác định anh đang ở nhà?”
An Du quay lưng về phía anh, mở đồ hộp dụ dỗ Tuyết Cầu, liệu sự như thần mà nói: “Cuối tuần anh không thích đi chơi đâu.”
“Tay đỡ hơn chưa? Tiêm xong chưa?”
Trần Thương nói, tiến đến gần cô, khom người, chỉ chỉ vào mu bàn tay cô.
Trên bộ phận bị Tuyết Cầu cào chỉ còn lại chút màu hồng nhạt, An Du liếc mắt một cái, rộng lượng nói: “Tốt hơn rồi, em không thèm so đo với con trai của mình đâu.”
Tuyết Cầu ăn hết một nửa, bắt đầu hướng về phía An Du trở mình ngửa cái bụng, móng vuốt khoanh trước ngực như lấy lòng.
An Du thuận tay sờ sờ, nó vươn lưỡi liếm ngón tay tỏ vẻ thân thiết, xước măng rô nhỏ xíu cọ vào da thịt, mềm mềm ngứa ngứa, cô cười: “Tuyết Cầu vẫn là yêu mẹ của nó.”
“Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.” Trần Thương đóng hộp, dạy dỗ nó: “Mày đúng là không có nguyên tắc”.
“Đương nhiên rồi.”
An Du đem Tuyết Cầu ôm vào lòng, Tuyết Cầu khôn khéo cọ vào người cô, cô hôn lên đỉnh đầu nó.
“Mèo giỏi hơn người rất nhiều. Có người đã đem bản thân nhốt lên bốn bức tường, không biết là lập nên những quy tắc nào, nhất định không nguyện ý bước ra.”
Mấy ngày liên tiếp mời anh đi ăn tối hay gặp mặt trên danh nghĩa công việc, Trần Thương đều khước từ không đồng ý, nên cô phải đích thân đến gặp người ta.
Hôm nay, An Du buộc mái tóc thành đuôi ngựa cao bồng bềnh, áo chữ T màu trắng thêu vào chiếc áo denim bó sát, làn da mịn màng và sạch sẽ, có cảm giác cô trẻ lại 10 tuổi.
Trang phục thuận tiện dễ dàng co duỗi chân tay, đoán chừng là muốn làm hoạt động ngoài trời.
Trần Thương nhìn cô một cái, nhướng mày, đang muốn lên tiếng, môi anh đã bị chạm vào nhẹ nhàng.
Anh hơi nâng thân trên.
“Em…”
“Cũng không cứng lắm nhỉ?”
An Du lau miệng, giả vờ khó hiểu rồi cười nhẹ nói: “Xem ra là ngoài mềm trong cứng rồi.”
Trần Thương thu hồi tầm mắt, khoanh tay xoay người, ngồi xuống sô pha, thuận tay cầm lên một cuốn sách, một bên lật sách, một bên thản nhiên hỏi: “Hôm nay muốn đi đâu?”
“A, anh Trần Thương đọc được ý nghĩ của em luôn!”
An Du vội vàng chạy đến bên cạnh anh, quỳ gối trên ghế sô pha, khuỷu tay chống lên tựa lưng, lòng bàn tay đặt lên mặt, đầy vẻ bán tín bán nghi: “Em có hẹn với bên trung gian đi xem phòng, muốn thuê một căn làm phòng làm việc, thành lập công ty tiếp nhận giấy tờ cũng thuận tiện. Vì sợ bị lừa, hôm nay nếu như anh không có việc gì, đi cùng em nhé?”
Trần Thương chuyển góc, né hơi thở của cô.
“Có việc, không đi được.”
“Lạnh lùng, vô tình.”
An Du ngồi ngay ngắn, xoa xoa bàn chân, đến gần anh.
“Anh là người Lâm Thành mà, em mới đến đây hai năm, cũng không có thuê nhà ở Lâm Thành, không hiểu giá thị trường, lại là một cô gái … “
Giọng điệu cố ý đáng thương, Trần Thương cong khóe miệng, phá đám nói: “Em từng thuê nhà khắp nơi trong quận thành cũng không có về nhà? Kinh nghiệm phong phú, còn cần anh đi cùng?”
“Ơ-”
An Du nhe răng kéo dài âm điệu, vênh váo tự đắc: “Anh nhớ rõ như vậy!”
“Tình hình ở Lâm Thành đã khác.”
Cô lắc lắc tay anh, càng nói, giọng càng nhẹ nhàng: “Em bây giờ…. Chỉ có anh.”
Trần Thương dừng lại một lát, đặt sách xuống, quay đầu liếc cô một cái.
“Chỉ có anh à?”
Mỗi khi anh lặp đi lặp lại lời nói của cô bằng câu hỏi luôn ẩn chứa sự giễu cợt không rõ ràng, nhưng sâu trong lòng rõ ràng rất hưởng thụ.
An Du sắc mặt đau khổ, liên tiếp gật đầu, đuôi ngựa lắc lắc, không hề che giấu sự ỷ lại: “Dạ, em không tự mình làm được.”
Vẻ mặt của Trần Thương vẫn không thay đổi, ánh mắt quay lại nhìn sách.
Người trung gian gọi điện đến, An Du cùng đối phương hẹn thời gian địa điểm, thấy thái độ của Trần Thương không rõ ràng, không tranh chấp mà đứng lên: “Anh ta gọi em đi xem nhà. Nếu anh thật sự có việc cần làm thì làm đi, em sẽ đi một mình.”
Cúi đầu xuống một lát ngẩng lên đã thấy Trần Thương đứng ở ngưỡng cửa, người đeo chiếc túi.
Anh dùng một ngón tay móc chìa khóa xe của cô quay hai lần, quay đầu ra ngoài cửa một chút, giọng nói nhàn nhạt: “Đi thôi.”
*
Khu biệt thự được đề xuất nằm đối diện với đại học Lâm Thành, hai người ngồi trong phòng khách của công ty bất động sản để kiểm tra thông tin nhà đất.
Tiếp đón hai người họ là một thanh niên mặc vest và đi giày da, bận rộn rót trà nước: “Xin chàu quý khách, xin hỏi chọn phòng có yêu cầu gì không? Dùng để ở hay làm văn phòng?”
An Du đóng quyển bố cục căn hộ lại, vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ ràng: “Dùng làm văn phòng. Tôi cần thuê một căn ba tầng, diện tích không cần quá lớn, ý tưởng sơ bộ là tầng 1 làm phòng làm việc, tầng hai để ở, tầng ba làm nơi thư giãn, hy vọng thoáng gió một chút. Vừa rồi tôi đã đọc tất cả các đề xuất mà anh liệt kê, không đủ phù hợp.”
“Yêu cầu của An tiểu thư rất rõ ràng.”
Người đàn ông trung gian đẩy kính, dập tắt ý định muốn bán hàng và có xu hướng nịnh nọt: “Trong tay chúng tôi còn có những phòng khác, còn chưa có bày ra, bây giờ tôi đưa hai vị đi xem chúng nhé? “
An Du lão luyện trả lời: “Được.”
Người trung gian liên tiếp đưa hai người đi xem ba phòng, An Du lấy lý do vị trí không tốt, số lượng nhà vệ sinh không đủ và khu vực xung quanh quá ồn ào để từ chối chọn.
Người đàn ông đối với sự soi mói của An Du có phần đỡ không nổi, lại lần nữa mang giày vào và mở một tòa nhà độc lập theo phong cách phương Tây không dễ bày ra.
“Chị à, đây là cái cuối cùng. Nếu không phù hợp, đoán chừng… “
An Du tuy rằng nóng lòng, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện rõ ràng.
“Nhìn trước rồi nói.”
Người trung gian chân thành nói: “Chủ nhà vốn là giáo viên mỹ thuật của trường đại học đối diện, hiện tại không ở Lâm Thành, trong nhà đã để trống từ lâu, nhưng anh ta lại chọn người thuê, tiền thuê cũng đắt hơn cùng kỳ hai vạn. An tiểu thư, tôi nhớ cô cũng trong ngành hoạt động nghệ thuật, cô xem có hài lòng không?”
Cửa sổ kính từ trần đến sàn của sân trước và sân sau được khoét rỗng, phía bắc và phía nam đều thông nhau, lấy ánh sáng rất tốt; tầng một của căn nhà thông thoáng và nền đất được lát bằng gạch màu xanh lam. Không giống như kiểu trang trí tinh tế trước đây hạn chế hơn đối với việc sử dụng trong gia đình; cầu thang được đúc thành hình xoắn ốc độc đáo bằng thép; tầng ba chủ nhà trước đã mở hai phòng ngủ thông nhau, hợp thành một phòng nghỉ ngơi lớn, đúng ý An Du.
Cô đi dạo một vòng, vẫn phát hiện ra khuyết điểm: “Phòng ngủ trên tầng hai nhỏ quá, nếu thỉnh thoảng phải làm thêm giờ ở lại đây, không đủ thoải mái.”
“Ôi..”
Người trung gian không nói nên lời, lau mồ hôi, vẻ mặt cười làm lành, nhìn về phía Trần Thương phía sau, nói với An Du: “Cô có muốn cùng chồng bàn bạc lại không? Căn nhà này quả thật không tồi, rất nhiều người muốn thuê nó. “
Trần Thương im lặng suốt quãng đường, tay đút túi quần, thản nhiên quan sát, nghe xong liền đáp lại: “Đừng hỏi tôi, người xem là cô ấy.”
“Ồ, phải, là muốn thảo luận.”
An Du nở một nụ cười thân thiện với người trung gian, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, bước đến bên cạnh Trần Thương nói nhỏ: “Em cũng muốn nghe ý kiến của chồng.”
“Đừng gọi loạn.”
Trần Thương liếc cô, khẽ nhếch môi.
“Em không phải là rất giỏi sao? Anh nghĩ em có thể tự mình làm.”
Tuy rằng anh nói lạnh lùng, nhưng vẫn cẩn thận xem bản vẽ, hỏi cô: “Công ty của em kế hoạch là gì?”
An Du nói thật: “Dự kiến sẽ tuyển năm người một thời gian dài, ưu tiên chọn những sinh viên vừa tốt nghiệp, có năng lực, cũng đồng ý chịu khổ, sau khi nhận được bản thảo, em cũng sẽ cho họ một số khóa đào tạo thương mại. Nếu kết quả không tồi thì có thể đi làm.”
“Lầu hai có hai phòng, em định giữ một phòng cho riêng mình, phòng còn lại mua sắm thêm giường, có thể làm nhà nghỉ tạm thời cho nhân viên, lúc đột nhiên đẩy nhanh tiến độ thì có nơi để nghỉ ngơi.”
“Chà…”
Trần Thương suy nghĩ một chút, khoa tay múa chân ra dấu chỉnh sửa bố cục.
“Tầng một yêu cầu phải mua sáu bàn máy tính, mỗi bàn đều có bình phong, có không gian nhà ăn. Phòng làm việc nếu muốn trưng bày tác phẩm phải chú ý tránh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. “
“Ở tầng ba, có thể đặt TV hoặc máy chơi game tùy thích, nhưng ở tầng hai, anh đề nghị không nên giữ một chỗ cho riêng mình.”
An Du không đồng ý: “Tại sao?”
“Em nghĩ thói quen sinh hoạt thường ngày của em, lúc không ngồi làm đến ngày đêm đảo ngược, không có việc gì chính là thích thức khuya, thật sự đem chỗ này để cho em một căn phòng, công việc cùng sinh hoạt không rời, đối với sức khỏe không tốt.”
“Bên hông đủ yên tĩnh, thích hợp để sáng tạo.”
Trần Thương nhìn xung quanh nhà. “Nói chung, căn nhà này đối với việc mở phòng làm việc của em thì dư sức.”
An Du dễ dàng bị anh thuyết phục, mỗi lần anh nói một lời, cô đồng ý một tiếng “ừm”, lập tức vỗ tay: “Vậy chọn nhà này đi!”
Người trung gian vui vẻ ra mặt, liên tục nói lời hay: “Rất nhiều vợ chồng xem phòng hay cãi nhau, không chịu lắng nghe ý kiến của nhau, hơn nữa, chồng An tiểu thư rất ủng hộ sự nghiệp của chị, tỉ mỉ chu đáo!”
An Du dò xét Trần Thương không hề cao hứng, cũng không có ý phủ nhận, mỉm cười thuận theo.
“Anh ấy luôn như vậy, ký hợp đồng đi.”
Người trung gian lấy ra hợp đồng và bút, ý thức đưa cho Trần Thương, người có khí chất mạnh hơn và quyền nói lớn hơn.
Trần Thương cầm lấy đọc các điều khoản, miễn cưỡng mở mí mắt, nhướng mày rậm, hỏi An Du: “Em không xem cái khác à? Anh nói cái gì cũng đều đúng?”
“Tuy rằng có chút khác với suy nghĩ ban đầu của em, nhưng anh rất có lý, tin tưởng anh thôi, vẫn là anh toàn diện.” An Du thân thiết dán vào anh, ngoan ngoãn đánh giá: “Freelancer quả thực dễ bị rối rắm trong công việc và nghỉ ngơi, thời gian với anh điều chỉnh một chút tương đối phù hợp.”
Trần Thương cầm hợp đồng gõ lên đỉnh đầu cô.
“Trăng không ngủ em cũng không ngủ, lại còn hưởng ứng.”
“Nếu không anh giám sát em ngủ?”
An Du nói với một nụ cười trong trẻo, mang theo chút trẻ con: “Đích thân ở đây cạnh giám sát.”
Trần Thương dời tầm mắt, đưa tờ giấy cho cô, dời chủ đề: “Hợp đồng không có vấn đề, em có thể ký rồi.”
An Du giễu cợt: “Anh Trần Thương, anh muốn đầu tư cổ phiếu sao? Em là pháp nhân, anh là giám sát.”
“Không.”
Trần Thương nghiêm túc từ chối: “Bây giờ em đã đăng ký công ty, Lôi Thành muốn hợp tác với em thì phải theo quy trình, nếu anh trở thành cổ đông, bắt buộc phải đem em từ danh sách nhà cung cấp ra danh sách đen mới chứng minh sự trong sạch.”
Lời nói như thể đang cân nhắc vì chính mình nhưng giọng điệu lại sợ rằng cô sẽ mất đi sự nghiệp, An Du mếu máo, vừa buồn cười vừa xúc động mà chạm vào anh: “Công ty em sẽ vì hạng mục của anh mà cung cấp dịch vụ tốt nhất.”
Trần Thương hừ nhẹ, vén tóc đuôi ngựa trên cổ cô ra, “Em tự mình lập kế hoạch, không cần cam đoan với anh.”
An Du khoát tay với anh, ký tên trong tư thế không được tự nhiên, nghiêng trái nghiêng phải.
“Mở một phòng làm việc, công ty đưa vào hoạt động là một việc lớn, muốn tìm anh thương lượng.”
Cô nhấn mạnh bổ sung thêm: “Muốn tìm người nhà thương lượng.”
*
Địa điểm cho phòng làm việc đã chọn xong, An Du đăng thông tin tuyển dụng lên trang web tuyển dụng, sau khi mọi việc xong xuôi, vầng trăng khuyết đã khuất một nửa, treo lơ lửng trong màn đêm xanh thẫm.
Buổi chiều, Trần Thương cùng cô đi làm những việc lặt vặt, thuận lý thành chương đáp tạ anh, cô mời: “Đến quán thịt nướng trong thành phố ăn tối không?”
Trần Thương phải mất một lúc mới trả lời: “Hôm nay không thể đi được, ngày khác.”
“Ngày khác” so với từ chối trực tiếp như trước có chừa đường lui hơn, và An Du nắm chắc tiến lùi: “Được rồi.”
Không có việc nằm trên giường lướt điện thoại di động, lướt đến vòng bạn bè: Một bức ảnh, hơn mười người đang dùng bữa, Trần Thương ngồi chính giữa bên phải, tay cầm một cái ly, ánh đèn trần đều dừng trên người anh, đường nét tỏa ra ánh vàng, ý cười rõ ràng.
Hứa Am viết: Dự án xây dựng đội nhóm, rất hiếm khi có Boss tham gia!
Ồ, tham gia vào việc xây dựng đội nhóm, cùng với đồ đệ vui vẻ, từ chối nhận lời mời của cô, đem cô xếp sau hoạt động “Xây dựng đội nhóm” tham gia cũng được không tham gia cũng được!
An Du bật dậy, đầu bù tóc rối, nhanh chóng thay quần áo và trang điểm, mở điện thoại tìm quán bar được chấm điểm cao nhất mà đi.
Quán bar mời một vài người đàn ông có thân hình tráng kiện đến khoe cơ bắp, mồ hôi của họ lấm tấm dưới ánh đèn sân khấu nhấp nháy màu xanh tím.
Mặt An Du lộ rõ vẻ ghét bỏ, không có hứng thú cho lắm mà bước tới chụp ảnh, ngồi xuống một góc thanh tịnh, mỗi một loại rượu đều thử một lần.
Những chất lỏng đầy màu sắc được đặt thành một vòng tròn, chụp hình, đem cùng với những bức ảnh chụp cơ bắp, hợp lại thành một bức ảnh, đến bộ lọc cũng không cần.
Cô oán hận mà gửi đi một dấu chấm than, vòng tròn bạn bè đọc ầm ầm và phấn khích.
“Tuyệt! Độc thân một lúc thật tuyệt, độc thân lúc nào cũng thật tuyệt! Mãnh nam thật khỏe!!!”
Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 102
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương