Những chấm bùn nhỏ bắn tung tóe lên bề mặt giày và ống quần, Trần Thương vội vã sải bước, cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Một chiếc kẹp tóc bằng kim loại làm đau lòng bàn tay, nhặt được từ chân núi lên, An Du đã dùng nó để kẹp tóc trong lúc làm việc, anh nhớ rất rõ.
Khe núi hẹp và trơn trượt, lúc ẩn lúc hiện trong rừng rậm, trải dài quanh co.
Một phần bùn đất ẩm ướt lưu dấu chân mới, Trần Thương theo dấu chân chạy tới, một bên bấm số gọi lại, đồng thời ngẩng đầu kêu to bốn phía: “An Du!”
Đáp lại anh chỉ có tiếng suối chậm chạp hòa cùng tiếng chim trên cành cây.
Giây phút đằng đẵng khó qua, tâm trạng treo cao, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng Trần Thương, anh phải leo lên đỉnh núi trong thời gian ngắn nhất.
Những đám mây mỏng che lấp mặt trời đang bắt đầu phân tán, bóng lưng gầy guộc đang bình tĩnh ngồi trên một tảng đá ven bờ, thay đổi bút vẽ lấy thuốc màu bên cạnh, chuyên tâm làm việc.
Sự sợ hãi tiêu biến như vạn con ngựa phi nhanh, Trần Thương cổ áo run lên, cổ họng gọi to: “An Du.”
An Du quay đầu lại, nụ cười nhuộm màu vàng kim, sáng ngời hơn cả ánh mặt trời, thẳng đến đáy mắt anh.
“Chào buổi sáng.”
Cô ung dung thu lại hai chân, đứng trên mặt đá, cuộn giấy lại rồi nhét vào trong ống tranh.
Trần Thương bước tới trước vài bước, một giọt mồ hôi lạnh chảy vào khóe mắt, đau đớn cay nóng.
Anh lau đi, thở ra một hơi ngột ngạt, lạnh giọng trách móc: “Anh phát hiện gần đây em thích chơi trò mất tích.”
Dưới tán cây vàng um tùm, Trần Thương đứng trong bóng râm, An Du nhìn thấy trên mặt anh toát ra mồ hôi và vẻ giận dữ.
Cô cười cười, thong thả duỗi tay chứng tỏ bản thân an toàn, lấy điện thoại ra nhìn một cái, áy náy nói: “Trên đỉnh núi tín hiệu không có, không thu được.”
Quăng ống tranh lên vai, chân An Du di chuyển nhanh về phía anh, “Một số khám phá mới trong mỹ thuật … a tranh của em!”
Nút của dây đeo ống tranh trên vai bị tuột khỏi nút buộc, chiếc ống thuận theo người lăn xuống dốc, cô chạy theo đuổi sát.
“An Du, dừng lại!” Trần Thương vội quát cô, nhìn thấy ống tranh rơi vào mép động, anh nhảy lên không trung, rơi xuống hang sâu gần chục mét.
“Trần Thương!” An Du hét lên, nhưng tốc độ không kiểm soát được, dưới tình huống cấp bách đã bị trượt chân.
Thân thể hòa vào vách tường bùn chà xát vang lên âm thanh, tĩnh lặng một lúc lâu mới buồn bực hô một câu yếu ớt: “Đau quá…”
*
Hang động còn cạn, bằng phẳng, may mà vách hang nhẵn nhụi, trừ cảm giác đau đớn bị trầy xước da thịt, không có vết thương chảy máu.
Trần Thương dừng một chút chờ đầu bớt choáng váng, sau đó khom người chống đỡ thân thể, cầm ống tranh ngồi xuống bên cạnh An Du.
An Du mông và lưng đau, cau mày xoa xoa tay chân.
Anh không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm nghị, cô nhướng mày vụng trộm nhìn anh. Miệng méo xẹo, chưa kịp giả vờ khóc thì đột nhiên bị một đôi tay run rẩy kéo vào lồng ngực đầy mồ hôi.
Trần Thương cằm đè lên vai cô, trầm giọng nói, nghe có vẻ rất tức giận: “Đại tiểu thư độc tài tùy hứng, luôn chạy loạn, không bao giờ khiến người ta phải lo lắng.
Cửa động như đỉnh bầu trời, ánh sáng trắng xanh xuyên qua, chiếu vào hai người đang ôm nhau, bụi bặm xung quanh di động, phảng phất có chút hoa lệ.
An Du ban đầu cảm thấy nguy hiểm, ngọn núi vô danh ở thôn Lạc Dương này hiếm có dấu chân người, tình hình địa chất không rõ, nếu đây là một hang động sâu 100 mét, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Cô nhỏ giọng nghẹn ngào: “Em không nghĩ nhiều như vậy…”
“Ngốc.”
Trần Thương buông cô ra, nặng nề thở dài, hô hấp thuận lợi, bởi vì nghĩ lại sợ hãi mà có chút kích động: “Em còn cùng nó nhảy xuống sao? Tranh quan trọng hay người quan trọng?”
An Du vỗ vỗ bùn trên ống tranh, hơi cúi đầu, đem móc treo làm thành một cái nút chết buộc chặt trên người, nâng đôi mắt trong veo lên chăm chú nhìn anh, tủi thân mà nói: “Bởi vì người quan trọng, cho nên bức tranh quan trọng.”
Vừa ngang ngược vừa kiên định.
Trần Thương mím môi không nói, đỡ cô đứng dậy, xem xét địa hình trong hang, tìm một con đường có thể leo lên.
Đầu tiên anh đem An Du đẩy lên, sau đó linh hoạt mà trèo lên.
Cả hai bước trên mặt đất, an toàn yên ổn, Trần Thương dẫn cô ấy đi, hai người tay trong tay xuống núi.
*
Tín hiệu dưới chân núi được khôi phục, An Du báo tin an toàn cho đoàn người, Trần Thương nhếch môi châm chọc: “Em ở lại một chút nữa. Ước chừng cả thôn sẽ dùng loa gọi tên em.”
An Du không cãi lại, buông tay ra, quay lại tìm một cái trụ đá ngồi xuống, xoay cổ chân, “Em không đi được nữa.”
“Bị thương ở đâu?”
Trần Thương theo sau ngồi xổm xuống, mở ống quần ra kiểm tra, nhưng không phát hiện vết đỏ.
An Du khép chân lại, tránh né động tác của anh, “Chỉ là đi không được, chỉ cảm thấy không thoải mái.”
Trần Thương dài ra một tiếng, hơi nhướng mày, “Được rồi, em tự mình nghỉ ngơi đi, anh về trước.”
Nói xong anh đi được vài mét, trước khi An Du thu hồi ánh mắt, anh dừng lại khuỵu gối, quay nửa khuôn mặt bất lực thúc giục: “Lên đi.”
Tiếng cười thành công vang lên, cổ bị cánh tay gầy gò trói chặt, hai chân gầy gò vòng qua eo.
Trần Thương đặt lòng bàn tay vào giữa đùi cô rồi đứng thẳng về phía trước, giả dối than thở: “Nắm chặt như vậy, sắp tắt thở rồi, buông ra.”
An Du áp má vào cổ anh, làm theo lời anh, thỉnh thoảng cười khúc khích, “Anh tốt nhất.”
*
Đất ruộng bên đường ngang dọc, đồng ruộng xanh tươi, người nông dân xắn quần gieo mạ.
Trần Thương lặng lẽ đi cùng cô trên lưng, An Du quay đầu sang bên kia bờ vai của anh, thì thào nói: “Trần Thương, thật ra công tư phân minh, anh cũng không giỏi như thế.”
“Hả?” Trần Thương xếch mắt: “Em từ đâu mà biết?
An Du cười yếu ớt, lắc lắc bắp chân, “Dù sao em cũng biết.”
Trần Thương nở nụ cười ngắn ngủi, nhưng trong lòng vô tình dò hỏi, gan bàn tay ổn định lại chân của cô, trêu ghẹo nói: “Em sao lại nặng như vậy? Lộn xộn nữa ném em xuống dưới cho sói ăn.”
“Nào có? Hiện tại em chỉ 98 cân.”
An Du phản bác, biết cơn giận còn sót lại của anh tan rồi, bắp chân càng lắc lư, giọng nói không chút sợ hãi: “Anh không được ném em đi!”
Hơi thở ấm áp, môi mềm chạm đến lỗ tai, Trần Thương nghiêm chỉnh nhìn đường, “Anh cũng không nói trọng lượng của em.”
Cổ An Du rướn người về phía trước dò xét, mái tóc dài đung đưa theo từng bước chân.
“Vậy cái gì nặng?”
Anh không trả lời, ậm ừ nửa câu: “Em không phải rất nặng sao? Tự nghĩ đi.”
An Du mỉm cười khoanh tay.
*
Gần khu dân cư, có một thiếu niên khoảng mười tuổi mặc áo tơi, đội mũ, dắt xe bò màu vàng băng qua cầu đá.
Mây mù đầy trời, khói bếp kéo dài từ phòng bếp bay lên, sâu sắc thể hiện trong tác phẩm “Trở về vườn” của Đào Uyên Minh.
An Du điềm tĩnh thưởng thức, nửa thật nửa giả mà mơ ước: “Chờ chúng ta sau này già rồi, cũng có thể về quê mua một mảnh đất làm nhà, xung quanh là một vườn rau, trồng rau nuôi gà, tự cung tự cấp. “
Trần Thương nhịn không được dừng lại, lập tức cự tuyệt: “Không được, tới lúc đó tưới phân bón phân, thu hoạch rau giết gà, em nhất định muốn anh bao hết mọi chuyện.”
Anh đớp mồi một cách dễ dàng mà không cần cố tình gài bẫy, An Du bật cười, Trần Thương không biết: “Cười cái gì vậy?”
An Du đặt lên cằm anh một nụ hôn, “Anh vừa đồng ý về già vẫn sẽ ở bên em.”
Trần Thương môi cong hoãn cười, đưa tay tăng lực nâng cô lên, “Tự tin mù quáng, phiên dịch quá độ.”
*
Đến sân nhỏ, vừa đi xuống đất, Đường Thanh Nghiên, Nguyên Khải và Hứa Am ba người nghe thấy tiếng động, vẻ mặt lập tức giãn ra.
Đường Thanh Nghiên nhớ tới đi công việc, thấy bọn họ mặt xám mày tro, vội vàng căn dặn: “Lãnh đạo chúng ta buổi chiều sẽ tới, hội nghị rất quan trọng. Các người mau chóng dọn dẹp rửa sạch, không cần biết có thể hợp tác hay không, hãy thử một lần.”
Trần Thương cảm ơn anh ta, An Du tháo ống tranh, thuận tay phủi nhẹ vài hạt đất trên đầu anh, một cách tự nhiên không phô trương.
Cô không để ý rằng Hứa Am rõ ràng đang sửng sốt.
*
Trong phòng họp của ủy ban thôn, An Du mở ra bản vẽ đã hoàn thành buổi sáng, đặt dưới máy chiếu để phản ánh tóm tắt: “Trước đây, hầu hết các tư liệu nghệ thuật được vẽ từ các bối cảnh nhỏ hoặc nhà dân, khó biểu thị được vẻ đẹp của thôn Lạc Dương.”
“Chúng ta đã bỏ qua địa hình độc đáo và các loài thực vật ở đây”, cô phân tích vụ thu hoạch mới vào sáng sớm: “Nhìn ra toàn cảnh, khung cảnh làng mạc và cánh đồng sẽ đổi màu theo ánh sáng mặt trời, và những ngọn núi xung quanh lưu lại những sợi tơ tuyệt đẹp, giống như một nữ thần nằm nghiêng, thiết kế bối cảnh trong trò chơi, điểm này sẽ được nhấn mạnh, tăng thêm cảm giác bí ẩn và đẹp đẽ. “
An Du sắc mặt bình tĩnh, áo sơ mi lụa trắng trơn nằm ở trong váy dài màu xanh nhạt, vốn đã đặc sắc lại càng thêm sự chuyên nghiệp.
Những người tham gia vừa xem vừa nói chuyện, sau vài phút, cuối cùng thấy người lãnh đạo gật đầu nhẹ.
Cô bí mật nháy mắt ra hiệu với Trần Thương, anh nheo cằm, cười cười, nghiêm nghị phát biểu: “Phát triển trò chơi sẽ được đầu tư theo hướng tuyên truyền của chính phủ để phát huy tinh thần tích cực. Buổi trưa hôm nay, các thành viên của An Art Team được đăng trên nền tảng Look. Truyện tranh chủ đề Thôn Lạc Dương đã đạt mức kỷ lục và người chơi rất quan tâm đến thôn Lạc Dương. “
An Du nói thêm: “Đúng vậy, điều này cũng khiến chúng tôi tin tưởng chắc chắn rằng hợp tác có thể cùng có lợi cho đôi bên, và “Yêu Quỷ Ký” cũng sẽ toàn lực phối hợp với quyết định của chính phủ.”
Cố vấn nghệ thuật là một người đàn ông trung niên lịch lãm, ông ta cười: “Điều chúng tôi lo lắng nhất là bức tranh không thể hiện được những nét đặc biệt để phân biệt thôn Lạc Dương với những thôn làng khác. Hôm nay tôi đã xem bản thảo của các bạn…”
Ông ta đứng dậy, vươn tay bắt tay Trần Thương bên cạnh, nhìn An Du một cái, đối với mọi người mà tán dương: “《Yêu Quỷ Ký 》có thái độ chân thành, có những ‘nghệ sĩ’ thông minh và tài năng tham gia, tôi khẳng định yên tâm rồi. “
Lãnh đạo trưởng cùng Trần Thương thảo luận mức độ thực hiện cụ thể, An Du khi nhìn thấy tình hình liền cảm thấy nhẹ nhõm.
*
Sau khi cuộc họp tạm nghỉ, cô một mình đi bộ đến bờ sông, “Chúc mừng” còn chưa xong, giọng nói trầm thấp của Trần Thương vang lên sau lưng cô: “An An.”
Cỏ mềm mại, hấp dẫn bước chân anh, chốc lát hai người lại gần nhau.
Ngày và đêm dịu dàng, mặt sông sáng ngời, An Du giơ tay chắn ánh mặt trời, cong đôi mắt đẹp: “Hả?”
Trần Thương mỉm cười, “Tại sao lại gấp như vậy, một mình mạo hiểm, cố chấp thúc đẩy sự hợp tác này?”
“Lúc nào cũng thích hỏi tại sao, hỏi rõ ràng như vậy thật chán.”
An Du lẩm bẩm, nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân và ném xuống giữa hồ, mặt hồ nổi lên ba vệt nước, ‘Đây là hạng mục mà hiện nay Lôi Thịnh coi trọng nhất.”
Trần Thương cũng học cô nghịch nước, so với cô thì nhiều hơn những gợn sóng.
An Du nhìn thẳng anh: “Trần Thương, anh có thể ích kỷ một chút, vì bản thân mà suy nghĩ không.”
“Không nỡ để cho em chịu áp lực quá lớn, cho nên không tranh thủ.”
Cô tin rằng anh biết cách tìm ra một điểm mấu chốt, cũng biết tại sao anh không ra lệnh tử hình.” Nhưng điều này vốn dĩ là em ở trên cương vị này phải trả giá bằng sức khỏe và lao động trí óc. Đừng cảm thấy đau lòng cho em, đổi thành thầy Thường, anh nhất định sẽ cho thầy ấy lên núi. “
“Thúc đẩy hợp tác, anh mới có thể nhanh chóng trở lại vị trí Producer.”
“Vị trí Producer không gấp, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Trần Thương hơi nhướng mày, thần sắc tự tin, cười tủm tỉm nói: “Em muốn bồi thường cho anh sao?”
“Không phải để đền bù, cũng không phải công hay tư.”
Hàng mi dài của An Du hơi rủ xuống, dưới mắt hiện lên một bóng mờ mờ ảo, cô quay người lại, dùng lòng bàn tay ấn nhẹ lên vai anh.
Đôi giày bệt uốn cong thật sâu, cô kề vào lỗ tai anh, âm lượng có nặng có nhẹ: “Bởi vì yêu.”
Không quan tâm đến biểu hiện của anh, An Du nhấp một ngụm trên gò má mềm mại đàn hồi của anh, xoay người rời đi.
Làn váy xoay chuyển, cô bị kéo lại, Trần Thương ôm eo cô, khuôn mặt tuấn tú của anh càng ngày càng gần.
“Can đảm thì can đảm đến cùng.”
Bờ môi nóng bỏng gắt gao phủ lên môi cô mà cọ xát, đầu lưỡi bị chiếm lấy, dùng lực tìm tòi, ẩm ướt trơn trượt cùng nhau khuấy động.
Thật lâu sau rời môi, An Du đẩy nhẹ hắn, môi bóng loáng mịn màng.
“Không danh không phận, không thể được.”
“Chuyện không danh phận trước đây làm còn ít?” Trần Thương vẻ mặt dịu dàng, nhéo cằm cô, trầm giọng nói: “Hôm nay, ngày tám tháng năm.”
An Du không biết anh đang cố chấp điều gì, nên đã đặt cho anh một biệt danh mới: “Trần Thương anh hiện tại muốn làm máy lịch ngày có phải không…”
Lời nói lại lần nữa bị cái ẩm ướt phong ấn.
*
Sau bữa tối kinh doanh, sự hợp tác của “Yêu Quỷ Ký” và cục Du lịch đã trở thành một con số xác định.
Vào một đêm đầy sao cùng với những ngọn lửa rực rỡ, các bạn trẻ tham gia sự kiện đang tổ chức một bữa tiệc lửa nhỏ để ăn mừng.
Đồ nướng ăn kèm bia lót bụng, cổng mở hết, tiếng cười không ngớt, ồn ào náo nhiệt.
Nguyên Khải chẳng biết từ đâu thu thập một bó hoa cúc, cánh hoa trắng nhụy hoa vàng, tạo hình xếp chồng lên nhau một cách trang nhã, anh đứng lên cao giọng nói: “Tôi đặc biệt có cảm giác thành tựu. Tôi có thể làm việc với những người tuyệt vời như vậy, là may mắn lớn đầu tiên trong sự nghiệp của tôi. “
Anh ta đi về hướng An Du, đem hoa tặng cô: “Cô An là người khác giới mà tôi yêu thích và ngưỡng mộ, ngoài mẹ tôi, rất vui được gặp cô.”
Giọng của Nguyên Khải rất chân thành, người ngoài nghe ra, không thể biết rằng cảm tình của anh ta nằm ở tình cảm của thầy cô hay bất cứ điều gì khác.
An Du và người kia trong bóng tối trao đổi ánh mắt, hào phóng đứng lên nhận bó hoa, ôm lấy anh ta.
“Thật vinh hạnh, tiền đồ của Tiểu Khải trong tương lai là vô lượng.”
Mọi người ồn ào, An Du vỗ vỗ lưng Nguyên Khải, ánh mắt lướt qua bờ vai, liếc nhìn về phía Trần Thương.
Vẻ mặt của Trần Thương nhẹ nhàng, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng cùng với tiếng vỗ tay, ánh mắt phản chiếu ánh lửa ở giữa vòng tròn.
*
Sau khi buổi tiệc tàn, An Du đi tắm, đứng trong sân đợi tóc khô tự nhiên rồi xịt nước đuổi muỗi khắp người.
Cửa phòng Trần Thương đóng chặt, cô liếc mắt nhìn, đang định bước đi, bả vai đột nhiên bị vỗ vỗ.
Lực đạo nhẹ mà chần chừ.
An Du quay đầu lại, là Hứa Am
Hứa Am do dự một chút, nói: “Quảng Tạp lão sư, tôi có thể cùng cô nói chuyện phiếm được không?”
Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 106
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương