“Hừ….” Trần Thương dịu dàng ngậm lấy đầu lưỡi cô tỉ mỉ chậm rãi cắn, giây tiếp theo lại dùng sức mút chặt, tâm tình khó chịu dần tan biến.
Anh ở trên, An Du nằm dưới, chân tay đều bị anh kìm chặt. Trước đó cô có từng bị anh hôn thế này bao giờ đâu, tay đang ôm cổ anh từ từ buông lỏng, bấm vào cánh tay Trần Thương kêu dừng lại.
“Đau…” An Du nhíu mày khẽ lên tiếng, cô nghiêng đầu thở dốc, đầu lưỡi tê dại, đôi mắt mơ hồ.
Trần Thương lùi ra một chút, dùng ngón tay cái xoa nhẹ đôi môi sưng tấy của cô, trầm giọng hỏi: “Em còn biết những gì?”
“Gì cơ?” An Du cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn chưa tỉnh táo được.
Trần Thương thở ra một hơi, tựa như bình tĩnh lại, anh hỏi tiếp: “Số 79 đường Hoa Mộc ở đâu, em vẫn còn nhớ chứ?”
Trong mắt An Du đầy bối rối, từ khi nào mà Trần Thương lại nói nhiều như vậy? Sau màn dạo đầu lần trước thấy anh cứ nhắc tới chủ đề này, nên cô cũng chỉ thuận miệng nói ra một địa điểm, vậy mà anh lại không ngừng truy hỏi. An Du hơi mất kiên nhẫn, tay trực tiếp tháo thắt lưng của anh: “Tôi cũng không biết, tôi thấy trong máy tính của anh đấy.”
Hôm đó cô đến văn phòng của anh để đưa hợp đồng, đúng lúc Trần Thương không có ở đấy. Màn hình máy tính vẫn chưa tắt, con chuột dừng ở bức ảnh scan của một phong thư, trên đó ghi “Anh Trần Thương, nhà số 79 đường Hoa Mộc (Đã nhận)”. Nét chữ bút bi nguệch ngoạc, bốn góc của lá thư đã ố vàng chứng tỏ nó đã được viết cách đây vài năm rồi.
An Du đoán rằng có thể là một bức thư được viết cho anh bởi một người bạn nhỏ nào đó mà Trần Thương từng giúp đỡ trong quá khứ, từ đấy cô suy luận ra trước đó có thể Trần Thương đã từng sống ở đường Hoa Mộc. Có được thông tin, cô nghĩ sao thì nói vậy.
Trần Thương nắm lấy cánh tay đang cố gắng chiến đấu với nút buộc trên thắt lưng của anh, không cho cô cựa quậy. Anh hừ một tiếng, nói: “Xem trộm màn hình của tôi?”
“Tôi quang minh chính đại nhìn nhá.” An Du rút cánh tay ra, thay đổi thế trận kéo lấy cổ áo anh, áp khuôn mặt nóng bỏng vào làn da mát lạnh nơi ngực anh, vừa hôn loạn xạ vừa lẩm bẩm: “Hôm nay anh thật kỳ lạ…”
Trần Thương chống hai tay nâng người lên, né tránh cô đang làm xằng làm bậy, giọng điệu lạnh lùng: “Đúng là không nên trông cậy vào em.”
“Anh mong đợi điều gì ở tôi?” Dục vọng sớm đã bị nụ hôn đầu tiên của anh treo lơ lửng, lên không được xuống cũng không xong, sao anh có thể nói đi là đi? Trong mộng Trần Thương còn đáng ghét hơn thực tế, An Du tức giận, dùng lực bóp chặt thắt lưng của Trần Thương, kéo anh về phía mình: “Sao anh lại có nhiều thành kiến với tôi như vậy? Anh thật sự rất phiền…!”
“Chê tôi phiền?” Trần Thương bỗng nhiên bật cười hai tiếng, giúp cô gỡ bỏ hoàn toàn thắt lưng của mình, áo choàng tắm cũng nới rộng ra.
Anh ngồi trên giường, cánh tay dài kéo An Du lại gần, bàn tay đỡ lấy mông cô để cô cưỡi lên người anh, ngón tay thon dài đặt ở eo cô lôi lôi kéo kéo không ngừng, áo quần của An Du lập tức lỏng lẻo trượt xuống để lộ bờ vai mượt mà và bầu ngực trắng sữa.
Ánh mắt Trần Thương trở nên tối sầm, ôm eo cô ấn về phía trước, nóng lạnh liền kề, trong khoảnh khắc hai loại nhiệt độ và sắc thái của làn da trở nên hòa quyện vào nhau.
“Ưm…” An Du thỏa mãn, khuôn mặt mịn màng ửng hồng, cô vén mái tóc bị rối loạn lên rồi cúi đầu cắn cổ anh, cái nặng cái nhẹ, thỉnh thoảng lại dùng môi lưỡi liếm mút, ngay lập tức trên da Trần Thương xuất hiện vài vết đỏ, cô lặp lại:
“…Rõ là phiền mà.”
“Quỷ khát máu.” Trần Thương bị cô đánh dấu, cự vật đã sớm sưng tấy đứng thẳng, anh đỡ cô lên: “Nếu thấy tôi phiền, vậy bây giờ em đang làm gì đây?”
“Ừm…. đang…. trên anh đấy!” An Du không thèm quan tâm đến câu hỏi mỉa mai đó của anh, trả lời một cách hào phóng. Mọi tế bào trong cơ thể đều đang hoài niệm về sự tiếp xúc da thịt như thế này, hoa huy*t sâu thẳm bí ẩn kia cũng vậy, lúc này dòng nước ẩn nấp ở hai bên nếp gấp của vách tường cũng lặng lẽ tràn ra. Nhưng vì cách lớp vải mà nhỏ giọt thấm đẫm xuống.
Cô chủ động cởi bỏ quần lót của mình, mở rộng cửa huyệt. Dù trong lòng Trần Thương rất muốn nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng cong lên không biết chỉ là đơn giản cười thôi hay là đang giễu cợt.
Cằm An Du đặt lên vai anh, đưa tay thăm dò về phía dưới của anh, thúc giục: “Anh cũng cởi đi.”
“Không có bao.”
“Tôi… Tôi đang trong kỳ an toàn.”
Trần Thương nhướng mày, nở nụ cười trầm thấp, côn th*t to lớn nóng bỏng như muốn vọt ra nhưng lại cố nhịn, chỉ đặt ngay cửa hoa nhầy nhụa của cô, quy đầu tựa ô dù thuận lợi trượt vào một nửa.
“Ưm ư….” An Du khó khăn ngồi xuống, tiếp nhận hoàn toàn cự long to lớn của anh. Sau hơn một tháng, đây là lần đầu tiên gậy th*t ngang tàng không chút rào cản cọ sát vào những nếp gấp của hành lang sâu thẳm, trong phút chốc lấp đầy được sự trống rỗng và dục vọng của mình, cô thở dài: “Thật thoải mái…”
Trần Thương vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, đưa tay chống đỡ sau người để cô lắc lư lên xuống. Hai tay An Du bám lấy vai anh, mái tóc dài xõa tung lay động theo từng động tác của cô, che khuất nửa khuôn mặt.
Trần Thương vươn tay vén tóc cô ra sau tai, để khuôn mặt cô lộ ra hoàn toàn. Ánh mắt cô khép hờ, môi anh đào khẽ nhếch, tràn đầy lửa dục. Hai quả mâm xôi trên đỉnh bầu ngực căng phồng thuận theo làn sóng tình ái, thân dưới khéo léo khuấy đảo theo đường số tám. Cửa động trơn trượt mềm mại, tựa hồ có vô số cái miệng nhỏ nhắn co rút mút vào liên tục, tiếng nước hoan ái và tiếng rên rỉ khe khẽ của cô vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khoái cảm tăng dần theo sự cọ sát của côn th*t.
Trần Thương cứng người lại, hơi thở gấp gáp, hôn nhanh lên môi cô.
“Ưm…” An Du phối hợp vươn đầu lưỡi đùa giỡn với anh, làn da vừa mới bảo dưỡng mềm mại mịn màng như đậu hũ. Trần Thương dùng bàn tay nhào nặn mông cô, trên mông tuyết trắng lập tức hiện lên vài dấu tay đỏ ửng.
“Ba” một tiếng, anh cố gắng kiềm chế rút gậy th*t tách rời khỏi cô, ra lệnh nói: “Nhìn tôi.”
Cảm giác trên người thiếu đi thứ gì đó làm cô sung sướng, An Du mở mắt ra thấy mặt Trần Thương không chút biểu tình, nếu không phải trong đáy mắt anh tràn ngập ánh lửa cuồn cuộn, thậm chí mới nãy cô còn nghĩ rằng mình làm tình cùng với một hình nộm.
Trần Thương hỏi: “Tôi là ai? Em còn nhớ những gì?”
Sao anh ta lại hỏi câu này? Nhớ hay không nhớ thì thế nào? Rõ ràng trước đó Trần Thương không hề như vậy, tại sao cứ phải phức tạp hóa việc làm tình vốn dĩ đơn giản lại vui vẻ này chứ?
Bỗng dây thần kinh não như bị cắt đứt bởi một công cụ sắc nhọn, đầu An Du đau dữ dội, lông mày nhăn lại thành những vết hằn sâu, giọng nói bất ngờ mang theo tiếng hét chói tai: “Anh là Trần Thương, anh là Trần Thương! Những cái khác tôi đều không nhớ, không cần hỏi tôi, đừng hỏi tôi nữa!”
Cô muốn loại bỏ sự đau khổ này, nên dồn sức cắn mạnh vào cánh tay anh. Trần Thương thường xuyên rèn luyện, cơ bắp vô cùng cường tráng, An Du cắn đến ê răng, ấm ức nói: “Cứng quá…”
“…..” Trần Thương thở dài một hơi, cuối cùng do dự mấy giây rồi đưa tay lên vuốt tóc cô, dùng lực đạo nhẹ nhất như dỗ dành đứa trẻ xoa xoa đầu cô, đặt một nụ hôn nhẹ vào giữa đôi lông mày cô.
Anh ôm eo cô, đưa côn th*t tới trước cửa huyệt mềm mại của cô rồi lần nữa chen vào, khôi phục vẻ mặt lang sói, liên tục ra ra vào vào: “Chỗ nào cứng?”
“Chỗ nào cũng cứng.” An Du bĩu môi, không hài lòng với việc anh cứ rút ra rồi xoay vòng như bố thí, lập tức kẹp chặt hoa huy*t, đến khi cảm nhận được thứ Trần Thương chôn chặt trong cơ thể cô hơi phồng lên, cô chỉ chỉ ngực anh: “Cứng đến đâu cũng không bằng sự sắt đá của trái tim anh.”
“Thật không?” Trần Thương khàn giọng cười hỏi, dừng động tác nâng eo, chỉ để một mình An Du khó khăn nuốt vào nhả ra.
Cô trừng mắt nhìn anh, Trần Thương lại nhướng nhướng mày, trầm giọng nói: “Tiếp tục.”
Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 14: Trái tim sắt đá
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương