Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 25: 40% (h)



Tại khu vui chơi trên tầng cao nhất của khách sạn. 

Không gian phòng ngủ lấy tone màu trắng làm chủ đạo, xung quanh đầu giường là các bức tường được sơn màu xanh kết hợp với màu vàng sáng của cửa tủ nhìn vô cùng sinh động. Các tủ đựng đồ trong phòng đều được làm bằng khung gỗ, tạo cho người ở cảm giác ấm áp và thoải mái. Dưới giường là tấm thảm kẻ sọc hồng trắng, trên ghế sô pha và giường lớn mềm mại treo đầy những bức tranh hoạt hình đơn giản, những con búp bê sang trọng được xếp thành một hàng ở trên kệ.

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, cửa phòng đóng chặt, hơi ấm tràn đầy, rèm cửa cạnh giường ngủ chỉ che bằng một lớp vải mỏng, sương mù dày đặc lúc 10 giờ đêm thấm ướt cả cửa kính, để lại những lớp trắng mỏng mờ nhạt.

Đây là một căn phòng sang trọng dành cho trẻ em, khắp nơi đều tràn ngập sự hồn nhiên. 

Nhưng hành động của người trên giường lại không có chút liên quan gì đến sự hồn nhiên ấy. 

Làn da trắng nõn đã được thoa kem dưỡng da, trở nên mềm mịn, mang theo vị cam quýt ngọt ngào cùng với hương chanh dịu nhẹ của xà phòng kết hợp với nhau, tạo nên mùi thơm thoang thoảng dễ chịu. 

Cơ thể An Du trần trụi mềm nhũn dựa vào người Trần Thương, mái tóc đen nhánh mang theo chút hơi ấm vừa được sấy khô xõa quanh cổ anh. 

Một tay Trần Thương ôm lấy lưng cô, một tay mân mê nhũ hoa, đôi môi nóng bỏng dọc theo đường gân trên chiếc cổ trắng hồng, trượt dần xuống đồi tuyết mềm mại. 

Anh cúi đầu mở miệng ngậm vào, dễ dàng nuốt trọn một bên bộ ngực sữa mà mút, chưa được vài giây, núm vú của An Du đã cương cứng như một hạt đậu nhỏ.

Dâm dịch trong suốt tuôn trào thấm ướt cả bàn tay nhưng lòng bàn tay anh vẫn như cũ bao phủ khu vườn bí mật đó. 

Anh ngước mắt, khàn giọng cười: “Ngọn lửa của đại tiểu thư An đã dập tắt đến mức nào rồi?”

“Ừm…” An Du lướt bàn tay qua cổ xuống đến sống lưng của Trần Thương rồi nhấn vào eo anh, do bị cảm khiến giọng nói của cô mang theo chút mơ hồ, cô nói: “Anh à, em vẫn cảm thấy không được thoải mái…”

“… Nhất định là hôm nay bị ma quỷ đè mới có thể cảm thấy không thoải mái…”

Cô giang chân rộng hơn, để mặc ngón tay anh tùy ý trêu đùa hai bên cánh hoa ẩm ướt.

“Muốn anh trai đạo sĩ dùng cái đó của anh.” Cô chọc vào gậy th*t căng cứng dính chặt dưới thân mình: “Giúp tôi trừ ma đuổi tà.”

Trần Thương thu tay lại, đặt lên trên trán cô, nhiệt độ bình thường. 

Tiểu huyệt chật hẹp bỗng trào ra một luồng dịch thể ấm nóng, An Du kéo cánh tay anh khỏi trán mình, dịu dàng hôn cằm anh, ánh mắt long lanh: “Có được không ạ?”

Trần Thương nhanh như chớp chiếm trọn đôi môi hồng hào gần trong gang tấc đang khẽ hé mở kia, anh cắn nhẹ lưỡi cô, chuyển chủ đề hỏi: “Khi nãy anh bước vào cửa em đang giấu thứ gì thế?”

Còn có thể giấu gì nữa chứ, đương nhiên là giấu thân phận “Quảng Tạp” rồi, lúc anh đẩy cửa bước vào cô hoảng hốt đến mức trực tiếp tắt máy, cũng không biết rằng nó có tự động lưu không nữa. 

Trong lòng An Du đã có tính toán từ trước, ngón tay lướt nhẹ qua eo anh: “Bí mật của em mà, một bí mật có thể phát tài, không thể nói cho anh biết được.”

Trần Thương khẽ cười châm chọc cô: “Em cũng chuyên nghiệp thật đấy.”

“Đã nói trước không bàn công việc trên giường rồi mà!” An Du trầm giọng, duỗi đôi chân thon dài lật lại ngồi lên người anh, từ từ cúi xuống cắn, để lại hai hàng răng sâu hoắm trên vai anh.

“Anh trai à, sao anh lại chậm tiêu như vậy chứ?”

Bức tường mỏng thấm nước, nhỏ từng giọt xuống phía bụng dưới của anh. 

Trần Thương xoa xoa, nắn bóp mông cô, hơi nhấc người tìm kiếm đôi môi cô và rồi một màn hôn kịch liệt kích tình đã diễn ra cho tới khi nước miếng chảy ra ngoài mới chịu nhả ra. 

Anh đẩy hông thúc mạnh về phía trước vài cái, dục vọng mãnh liệt bộc phát làm ướt đẫm cả cửa huyệt: “Em dạy anh hử?”

Anh Du nắm tay anh, trượt người xuống, ngay tức thì vật cứng liền tiến vào được một nửa. 

Tay Trần Thương mò mẫm chiếc bao cao su để phía đầu giường, nhanh chóng đeo vào, nửa đỡ lấy thân người cô tiếp tục đẩy sâu vào bức tường thít chặt phía trong, dâm dịch dồn thẳng xuống giữa háng, anh đâm vào càng sâu hơn, cuối cùng toàn bộ đều chui ngập vào bên trong cô. 

“Aaaa….” An Du hét lớn. 

Anh không cho cô thời gian thích ứng đã mạnh mẽ thúc vào: “Bây giờ thì đã đủ hay chưa?”

“Đủ rồi…” Hai hàng xương sườn lộ ra rõ rệt dưới làn da căng mọng, nhũ hoa phập phồng lên xuống, lòng bàn tay áp trên phần bụng săn chắc của anh, An Du rướn cổ khẽ rên rỉ. 

Cửa huyệt được lấp đầy, nở ra căng tròn nuốt trọn cả quy đầu to lớn. 

Cô cúi xuống nhìn anh, sắc mặt anh không hề có một tia dao động nào, ngược lại đáy mắt tràn đầy dục vọng, dường như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác nữa. 

Trong tầm nhìn của mình, cô chỉ thấy một bờ vai săn chắc, rộng mở với những đường nét rõ ràng, cùng hàm răng cắn chặt càng làm lộ rõ xương quai hàm của anh. 

Âm thanh nôn nóng muốn cấp tốc tiến vào ngay tức khắc rất nhanh đã lọt vào tai, cô cúi thấp mình xuống, nhẹ nhàng làm nũng: “Anh…. anh chậm một chút đi mà…”

“Dập lửa có thể chậm được sao? Đuổi ma trừ tà cũng có thể chậm được ư?” Trần Thương nắm trong tay quyền chủ động, trực tiếp khước từ lời thỉnh cầu của cô. 

Anh cong môi, khàn giọng hỏi cô: “Mỗi ngày đều làm có được không?”

An Du bị đâm mạnh một phát, dâm huyệt run rẩy mà tiết ra một mảng dịch thể trong suốt, lúc này đầu óc và ánh mắt cô hoàn toàn trở nên mờ đi, hệt như bị phủ một lớp sương mù vậy, cô thậm chí cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.

“Mỗi ngày đều muốn Trần Thương…”

Trần Thương hừ cười: “Cũng chỉ có lúc này em mới ngoan ngoãn được một chút.”

Anh ôm lấy cô, bầu ngực mềm mại áp sát lồng ngực rắn chắc, anh dùng lực ở phần bụng đứng dậy để dục vọng đang sôi sùng sục kia đi lấp đầy hoa tâm của cô. 

“Aa…ư… ừm.”  An Du ưỡn eo quá lâu nên thân thể mỏi nhừ, đau nhức đến tận cột sống, cô bèn ngả người ra phía sau nằm xuống, lưng đổ phịch một cái xuống giường. 

Trần Thương ngay lập tức thừa cơ xông lên, anh chống hai đầu gối của cô lên cao, ép chặt chân cô dưới thân mạnh mẽ đâm thẳng vào không chút kiêng nể gì, cứ thế liên tiếp thúc mạnh vào nụ hoa đỏ tươi diễm lệ không ngừng nghỉ.

Âm dịch trào ra, lông mu rối tinh rối mù, cô mở mắt chăm chú nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt gần như có thể thiêu cháy cô ngay tức thì. 

Phía dưới vẫn đang bị đâm vào kịch liệt, nếp gấp bên trong trơn bóng mềm mại, sự đau nhức, tê dại lan tràn khắp cơ thể, An Du xụi lơ như thể không có xương sống vậy, rên rỉ trầm luân. 

Vật nam tính của anh vẫn mạnh mẽ đâm vào rồi lại rút ra, ngoại trừ đôi mắt bị vài cọng tóc rủ xuống che khuất đi không nhìn rõ, còn lại thì khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ. 

An Du thả lỏng bàn tay bấu chặt ga giường, sờ lên mặt anh. “Tối nay khuôn mặt anh hơi…”

Như nghĩ đến điều gì đó, cô bỗng nhiên thông suốt, phía thân dưới vẫn đang chảy râm rỉ, đáy mắt không chịu sự khống chế của bản thân đã dấy lên tia tủi thân, nhưng  cuối cùng lý trí mách bảo cô rằng vẫn nên hỏi cho rõ thì hơn: “Có phải anh rất ghét tôi không?”

“Hả?”

Giọng Trần Thương cao hẳn lên, mang theo chút ngạc nhiên. Mười ngón tay anh đan chặt tay cô, bất ngờ đặt một nụ hôn lên mắt cô.

“Sao lại nói vậy?”

Nụ hôn này chẳng qua chỉ như chuồn chuồn lướt nước – hời hợt mà qua loa, An Du cảm thấy đầu óc quay cuồng, hỏi anh: “Tối nay anh cố ý tránh số của tôi đúng không?”

Buổi tối nhân viên chính của Khốc Ngoạn cùng với bốn người của Lôi Thịnh dùng cơm. Hai người Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu an phận chỉ nói đến vấn đề sắp xếp công việc mà thôi, cũng không còn cố ý phô trương nịnh nọt nữa, ở đó đều là những người thuộc tầng lớp trẻ tuổi cho nên bầu không khí cũng thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều. 

Sau khi gọi món xong có người đề nghị chơi một trò chơi quen thuộc có tên là: lời thật lòng hay mạo hiểm lớn. 

Bàn ăn của họ là bàn dài hình chữ nhật, hai người ngồi đối diện nhau. 

Quy tắc phạt như sau: người ngồi đối diện với người thua rút ngẫu nhiên năm lá bài, người thua tự rút lấy một lá và sẽ cùng với người rút được lá bài tương ứng uống rượu giao bôi. 

Trần Thương không may lại là người bị hỏi đầu tiên, câu hỏi vô cùng táo bạo. 

Người thắng là một cô gái tầm 20 tuổi, cô hài hước, mạnh dạn đặt ra câu hỏi: 

“Xin hỏi lần đầu tiên của giám đốc Trần là cùng với ai và ở đâu ạ?”

Anh hơi nhướng mày, nhanh chóng liếc qua khuôn mặt An Du, không chút do dự lấy rượu rót vào cốc: “Không có gì để nói, tôi chọn mạo hiểm lớn.”

Mọi người xúm lại xôn xao ầm ĩ cả lên, có một anh chàng uống hơi quá chén, cao giọng nói: “Ồ, giám đốc Trần không phải đấy chứ, anh chưa từng có bạn gái sao? Lẽ nào là một tên hòa thượng cấm dục!”

Trần Thương cười: “Đây coi như là câu hỏi thứ hai, tôi không trả lời.”

An Du ngồi đối diện anh, lông mày nhíu chặt lại rút ra năm lá bài, hai lá đều là số 2, những lá bài còn lại là 4, 6, 9.

Cô là số 2, An Du đảo mắt quét một vòng, số 4 là em gái của một nhân viên, vừa mới 15 tuổi; số 6 và 9 đều là những người phụ nữ cùng độ tuổi với cô, ánh mắt không chút che giấu nóng lòng muốn thử với Trần Thương. Xác suất là 40%, cô thầm tính toán trong lòng, lông mày bất giác dãn ra, sắc mặt cũng tươi tắn hơn.

Lá bài trên tay cô xếp hình quạt, bày ra thành hàng từ trái qua phải lần lượt là 2, 6, 4, 9, 2.

Ngón tay thon dài của Trần Thương chạm vào mép bài, An Du đối mắt với anh, nhãn cầu xoay chuyển từ trái sang phải, cằm hơi nhếch lên, tràn đầy kiêu ngạo với ý kiểu như “Tôi có thể giúp anh”.

Môi Trần Thương lộ ra ý cười không rõ, rút lá bài đầu tiên ra được một nửa rồi lại nhét trở lại, ngập ngừng vài giây ở lá bài cuối cùng, sau đó dùng hai ngón tay kẹp lá bài số 4 ở chính giữa rút ra. 

Cô em gái cầm số 4 được rút phải vô cùng phấn khích, bẽn lẽn, ngại ngùng đứng lên mang theo sự sùng bái đối với người anh đẹp trai này. 

Trần Thương rót cho cô bé đó cốc nước cam và nói: “Trẻ con thì không nên uống rượu.”

Cánh tay họ chỉ giao nhau, không hề có sự tiếp xúc thân mật nào, Trần Thương hơi khom mình xuống phối hợp với chiều cao của cô gái và uống hết nửa ly rượu vang. 

Cô bé vui vẻ uống sạch ly nước cam rồi khen anh: “Anh Trần đẹp trai quá đi à!”

An Du hất nhẹ những lá bài còn lại trên bàn, dựa lưng vào ghế nghe tiếng mọi người reo hò, lông mày trĩu xuống nặng nề. 

Cô cắm đầu nghịch điện thoại, mở ra cửa sổ trò chuyện với Sữa Canxi, cuộc đối thoại sôi nổi đã lặn mất tăm vào ba hôm trước, cô gửi đi gói biểu tượng cảm xúc *buồn bực*.

Sữa Canxi dường như không online một thời gian dài rồi. 

***

Động tác Trần Thương dần chậm lại, nhẹ nhàng đẩy vào, dây dưa triền miên tại chỗ giao hợp. 

Anh cười: “Sao anh nhìn thấy số được chứ.”

Âm thanh dâm đãng cùng mùi hương ân ái nồng nặc, cô nâng mông lên huých anh, khuôn mặt đỏ bừng, đáy mắt cũng hơi hồng hồng, không biết là vì tức giận hay là vì thứ gì khác: “Anh ngay cả đến người chưa thành niên cũng không tha!”

“Chẳng phải em ghét tôi sao?” Trần Thương giữ hai tay cô áp chặt trên đỉnh đầu, như vậy thì cô sẽ hoàn toàn mở rộng ra. 

“Vì thế tôi tha cho em không tốt à?” Anh hung bạo lên xuống, mỗi một lần đều như lưỡi kiếm sắc bén muốn đâm nát cô ra vậy. 

An Du khẽ rên lên lúc thì là “không muốn” lúc thì “muốn”, hợp thành câu cú mơ hồ, không hoàn chỉnh. 

Trần Thương bắt lấy hai chân đang đạp loạn xạ của cô, trực tiếp đâm thẳng vào, hơi thở nặng nề gấp gáp phả vào mặt, không kiềm chế sức lực cũng như tốc độ liên tục rút ra, cuối cùng đi thật sâu một phát vào trong, thân dưới An Du như hoàn toàn mất kiểm soát, dịch thể cứ thế tuôn ra thành lũ.

Trần Thương chạy nước rút, cho đến khi một cỗ tinh dịch bắn vào cơ thể An Du. Ánh mắt cô lờ mờ hơi nước, cơ thể như pháo hoa rực rỡ nở rộ, cô bị ném đến tận trời xanh rồi lại rơi xuống vực sâu.

An Du khép hờ đôi mắt, để mặc Trần Thương hết lần này đến lần khác gặm nhấm từng tấc da tấc thịt, quấy nhiễu môi lưỡi cô. 

Cuối cùng anh lên tiếng hỏi: “Em có biết 6 chia cho 15 bằng bao nhiêu không?” 

Cơ thể An Du phập phồng lên xuống, cố gắng hít lấy không khí bên ngoài, đầu óc hoàn toàn trống rỗng ngay cả phép chia đơn giản nhất cũng không biết làm. 

An Du không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, mông cô dịch ra khỏi vệt nước dưới thân, cuộn tròn trốn trong chiếc chăn ấm áp, lắc đầu rồi trở mình quay lưng lại phía anh: 

“Tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây…”

Trần Thương cụp mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, lông mi dài rũ xuống, sống mũi cao thẳng, đôi môi yên tĩnh mấp máy nhẹ, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Cánh tay anh vẫn đặt bên hông cô, tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực khi đi xuyên qua khoang mũi lại có chút hậm hực. 

Trần Thương tăng nhiệt độ điều hoà lên một độ, kéo chăn cao qua đôi vai trần của cô, sau đó bật máy giữ độ ẩm lên.

Anh cúi người, lưỡng lự vài giây mới đặt một nụ hôn lên gò má cô, nhẹ giọng: “Ngủ đi.”

*****

Buổi sáng của một ngày nào đó, bầu trời âm u, gió thu thổi qua từng đợt, những chiếc lá ở trường cấp ba Thành phố phấp phới tung bay trong gió. 

Từng nhóm nhỏ từ 3 đến 5 người tụ tập ngoài hành lang, tiếng các bạn nữ ríu ra ríu rít, các bạn nam cũng không hề kém cạnh. 

Một cô gái với sắc mặt trắng bệch, buộc áo khoác ngoài phía dưới đi ngang qua, sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói: “Cô và mẹ cô giống nhau, đều là hồ ly tinh.”

Cô gái quay đầu lại, mái tóc dài buông trên chiếc khăn choàng cổ xõa ra thành một đường cong kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng: “Nói tôi?”

“Thì sao nào, cô phải chiếu theo số thứ tự để vào chỗ ngồi chứ! Cánh tay ngọc ngà ngàn người gối, chút môi hồng vạn người nếm.”

(Ý chỉ những cô gái lầu xanh chuyên tiếp khách, cánh tay đã từng có rất nhiều đàn ông gối lên và môi cũng bị rất nhiều người hôn).

Hình như là “vây cánh” của “Song Văn Đảng”, một người họ Hách, một người họ Phương, cả hai nhà đều rất có tiếng tăm. 

Nhưng con gái họ lại không có chút giáo dục nào cả. 

Khuôn mặt cô bừng bừng tức giận, bỗng nhiên lại nở nụ cười khinh miệt, vung tay cho một người trong số đó một cái tát thật kêu. 

Cô cười lạnh:  “Đây tôi xem như là cô đang khen tôi xinh đẹp.”

Hai cô gái kia kinh ngạc há hốc miệng nhìn cô chằm chằm.

Cô dùng lực đạp đổ ghế ngoài hành lang, đầu gỗ ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh cực lớn, mọi người đều liếc mắt nhìn cô. 

Cô xoay xoay cổ tay, không thèm đếm xỉa gì đến phản ứng của họ.

“Cút về lớp của các người đi.”

Bạn cùng bàn với cô là một cô gái dịu dàng ít nói, cô ấy nhường đường để cô ngồi vào chỗ của mình, sau đó liền giơ ngón cái lên với cô: “Đánh hay lắm!”

Cô tùy ý rút một quyển sách trong ngăn kéo ra, hỏi một cách vô nghĩa: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”

“…” Cô bạn cùng bàn đẩy cặp mắt kính, ôm cô vỗ về: “Vẫn là chuyện lần trước cậu từ trong tòa giảng đường bỏ hoang… chao ôi! Đó đều là do bọn họ lén đồn đại lung tung thôi, cậu đừng để ý đến họ, mình biết cậu không có… mà.”

“Bọn họ sao có thể đặt điều như vậy?” Cô mở sách ra rồi sau đó gấp mạnh lại, quay sang hỏi cô bạn cùng bàn kia: “Chính là vì chuyện của mẹ tôi sao? Tôi ngay cả việc dáng người bà ấy trông như thế nào cũng không nhớ nổi.”

Giọng nói pha chút nghẹn ngào. 

Người bạn cùng bàn xoa xoa lưng cô: “Lúc trước có người nói cậu, bị Trần Thương nghe được, anh ta liền đem người…”

“Cậu đừng có nhắc tên anh ta trước mặt tôi!” Cô bịt chặt tai, nhắm nghiền mắt, như muốn phong tỏa mọi ngũ quan của mình. 

Cô bạn ngây người ra một lúc: “Hai người chẳng phải là bạn tốt sao?”

“Không phải, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải.” Giọng cô lạnh như băng. 

Cô bạn không tiếp tục truy hỏi nữa. 

Cái cậu thanh niên được gọi là Trần Thương vác cặp sách trên vai, mặt không chút biểu cảm nào bước vào lớp học. 

Anh ngồi phía trước cô. 

Tiết học tiếng Anh vào buổi sáng bắt đầu, nhiệm vụ chính là đọc thuộc lòng bài khóa. 

Cô không đọc bài, chỉ chăm chú nhìn phía sau gáy của cậu thanh niên ngồi trước, sau đó huých vào khuỷu tay cô bạn cùng bàn, thương lượng với cô: “Hiện tại cậu đã giúp tôi thu được bao nhiêu bức thư tình rồi?”

Cô bạn sờ quyển sách trong ngăn bàn, nói: “Chín bức.”

“Ừm.” Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, khóe miệng cong cong khinh thường: “Tôi phải xứng với cái danh hiệu hồ ly tinh mà bọn họ đặt cho tôi.”

Cô ngay cả khi cười giả tạo cũng vô cùng xinh đẹp. 

Cô bạn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc liền hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Cô nói: “Rút ngẫu nhiên một bức thư, rút phải tên ai thì để người đó làm bạn trai của tôi.”

Cô bạn “A” lên một tiếng: “Cậu cũng liều quá rồi đấy!”

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Là ai thì cũng như nhau cả thôi.”

“Được thôi…” Cô bạn gật đầu: “Hay là cậu đợi thêm chút đi, ngày mai có thể sẽ lại có thư tình mới.”

“Vậy thì để ngày mai rút cũng được.”

***

Ngày thứ hai là tiết học môn Ngữ văn, được tự do lựa chọn tài liệu để đọc.

Cậu thanh niên sớm đã ngồi ngay ngắn trước mặt cô, an tĩnh mà đọc sách.

Bạn cùng bàn nhìn thấy cô lập tức chạy tới thông báo: “Này, người đẹp, cậu có biết nhiều thêm bao nhiêu bức thư tình nữa không? Nhiều thêm 6 bức nữa đó!”

Nghe xong cô vô thức cau mày lại: “Cái gì?”

Cô bạn lấy ra 15 bức thư, đưa cho cô: “Đây.”

Cô tiện tay lật thử một chút, khẽ cười thành tiếng, chọn ra 6 bức thư cùng kiểu dáng nhưng khác màu, nói với người bạn cùng bàn: “Đây là có người chơi ăn gian rồi!”

Cô bạn tỏ vẻ nghi hoặc: “Cái gì chứ?”

“Thật là ngu ngốc, ngay cả tên cũng không viết.” Cô lật thư lại, viền bao thư mạ vàng, nhìn tinh xảo hơn so với những bức thư khác.”

Nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu xem anh ta là ai, cô nhét 6 bức thư cho cô bạn cùng bàn: “Đây chính là cùng một người gửi tới.”

Cô bạn đột nhiên hiểu ra: “Ồ! quá nham hiểm!”

“Vậy thì rút trong chín bức còn lại, lấy cái này đi.” Cô rút ra một bức thư làm bằng giấy kraft thông thường.

(Giấy kraft là loại giấy dùng để đóng gói, làm bao bì được sản xuất từ bột gỗ của thân cây gỗ mềm, tạo nên bởi quy trình nghiền bột gọi tên là kraft)

Cô bạn giúp cô mở nó ra, đưa cô xem nội dung bức thư.

Cô nhún vai: “Không có hứng thú, cậu nói cho tôi biết tên người đó là được rồi.”

Cô bạn nói nhỏ với cô: “Lương Hạc Lâm.”

“Hả? Là ai cơ?” Cô nhướng mắt tìm xem chủ nhân của cái tên ấy là ai.

“Cậu cũng ở trong lớp này hơn một năm rồi, cậu cũng quá…” Cô nàng bất lực mà lắc đầu, quay người lại chỉ về phía sau: “Chính là anh ta, bàn thứ hai từ dưới lên ngay lối đi.”

Ánh mắt Lương Hạc Lâm và cô chạm nhau từ xa, cô giống như người phỏng vấn, gật đầu với anh ta.

Lương Hạc Lâm nhìn thoáng qua lá thư quen thuộc được mở ra trước mặt cô, hai mắt mở to, khuôn mặt không giấu được sự kinh ngạc pha lẫn ngượng ngùng.

Cô thu lại ánh nhìn, nói với cô bạn: “Chọn anh ta đi.”

Chàng trai ngồi bàn trên đột nhiên xê ghế về phía trước, chân cô vẫn còn gác lên thanh ngang cố định dưới ghế bỗng rơi bịch xuống đất.

“Chao ôi!” Cô kêu lên một tiếng.

Chàng trai đứng dậy, dùng lực gạt hết sách sang một bên: “Tránh đường.”

Bọn họ đã rất lâu chưa nói chuyện rồi.

Cô rút chân về, hai tay chống cằm, đôi mắt thất thần nhìn theo một hướng khác: “Đại thiếu gia à, cậu diễn cho ai xem chứ.”

Chàng trai nghe thấy kiểu xưng hô này, im lặng trong giây lát, rồi hừ cười một tiếng.

Cô cố gắng kiềm chế ánh mắt mình không nhìn theo anh nhưng khi anh xoay người rời đi, một góc nhỏ của vạt áo thoáng lướt qua trên mặt bàn cô. 

Chỉ dừng lại chưa đến một giây, mà cô đã kích động muốn ghì chặt nó lại.

Người ngồi sau cô lớn tiếng đọc bài: “Ngạo mạn là một loại tôn nghiêm không có được sự ủng hộ.”

Cô siết chặt lòng bàn tay, chàng trai cũng bỏ đi.

Chỗ ngồi phía trước cô trống rỗng, cô nhìn chăm chăm vào chiếc cặp sách màu đen của chàng trai, từ từ áp mặt nằm xuống mặt bàn.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời hôm nay so với hôm trước càng thêm ảm đạm, một chú chim nhỏ bị mắc kẹt giữa cành cây, nó phành phạch cố vỗ đôi cánh không có tý sức lực nào, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thoát ra ngoài được.

Lát sau bên ngoài trời đổ mưa, lúc đầu chỉ là vài giọt tí tách, về sau mưa càng ngày càng to, rơi lên lá cây tạo nên tiếng xào xạc.

Người ngồi phía sau lại đọc một quyển sách khác: “Vẻ đẹp, thanh xuân, tài lộc, thậm chí là bản thân tình yêu, cũng không thể khiến cho người mà nhận được ân sủng của thượng đế tránh khỏi những lo âu cùng sự đau khổ, tránh xa được cả ưu sầu, cũng không có cách nào tránh để họ mất đi những thứ họ yêu thích nhất. Bởi vì, trong cuộc đời, có những lúc mưa nhất định phải rơi xuống, có những ngày nhất định phải âm u, đau thương, vắng lặng.”

Cô chớp chớp mắt, đem những giọt nước mắt nóng hổi nuốt ngược vào trong.

Tại sao giấc mơ luôn như vậy, nó giống như phủ xuống một lớp bụi rất dày, không thể nhìn rõ mọi thứ, cũng không biết thuộc về đâu.

An Du bất an quay người lại.

Trần Thương cho rằng bởi vì nhiệt độ điều hoà quá cao khiến cô thấy không thoải mái, anh nhanh nhẹn đứng dậy đi tìm điều khiển từ xa.

Anh vừa mới đặt một chân xuống đất đã bị An Du nắm lấy góc áo.

Cô nhỏ giọng nỉ non: “6 chia 15 bằng 0.4, chính là 40%.”

An Du vẫn nhắm nghiền mắt, cô nói mê man: “Đừng đi mà.”

Lần này lòng bàn tay không còn trống rỗng nữa rồi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...