Tôi Thật Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!
Chương 19: Anh cũng xứng sao?
Đường Minh Hề sốt cả một buổi tối, đến sáng hôm sau đã khỏe hơn rồi, nhưng sợ rằng nếu Đường Vân biết chuyện thì lại chạy qua biệt thự Minh Hề để hỏi han cậu nên cậu lại ngoan ngoãn nằm ở nhà thêm hẳn một ngày, không thông báo chuyện này cho ai cả, nằm đến mức rã rời hết cả người.
Đến sáng hôm sau, Đường Minh Hề dậy từ rất sớm, sau khi làm mấy động tác thể dục cơ bản thì cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Bữa sáng mà Diệp Hành chuẩn bị cho cậu là cháo trắng và sữa đậu nành, còn có cả hai quả trứng chiên thơm lành nữa.
Đường Minh Hề chọn miếng trứng chiên đẹp mắt hơn, sau đó chậm rì rì mà thưởng thức nó, một lúc sau thì nghe thấy Diệp Hành ngồi ở phía đối diện bên kia nói: “Hôm nay tôi muốn tới bệnh viện trong thành phố một chuyến.”
Bệnh viện trong thành phố? Đó chẳng phải là nơi Diệp Nguyệt đang điều trị hay sao?
Đường Minh Hề nuốt xuống miếng trứng còn sót trong miệng, nghĩ thầm, những gì nên tới thì kiểu gì cũng sẽ tới, người mà tuyệt đối không nên động vào – em gái Diệp Nguyêt, người thân duy nhất còn sót lại của nam chính sau khi cha mẹ qua đời!
“Cậu muốn đi thăm em gái mình hả?” Đường Minh Hề khẽ hỏi.
Diệp Hành rũ lông mi, nhắc nhở cậu: “Anh đã nói rồi mà, nửa năm được đi thăm con bé một lần.”
Ồ……
Có lẽ vậy, dù sao thì cũng không phải cậu nói câu đó, chắc chắn là cái tên “Đường Minh Hề” kia nói.
Cậu không thèm để ý Diệp Hành đến thăm em gái hắn mấy lần, kể cả hắn có ở lại bệnh viện luôn thì Đường Minh Hề cũng không làm gì được.
Diệp Hành nhàn nhạt mà mở miệng: “Hôm nay anh có rảnh không?”
Đường Minh Hề nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, chẳng lẽ là muốn mình đi thăm Diệp Nguyệt cùng hắn?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Minh Hề là từ chối!
Hôm nay cậu còn có kế hoạch đi học bơi đây này!
Nhưng trong tay vẫn còn bát cháo mà Diệp Hành nấu cho sáng nay, Đường Minh Hề không nỡ từ chối, lý do gì đó đang định nói ra cũng tự nhiên mà rụt lại, không nói ra được.
Cậu nghĩ tới việc hôm qua Diệp Hành đã chăm sóc mình cả một ngày, vậy thì cùng hắn đi thăm em gái hắn cũng không sao cả, nhỉ?
Sau khi đồng ý với Diệp Hành sẽ cùng hắn đi bệnh viện thăm Diệp Nguyệt, Đường Minh Hề tự dưng lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Cậu và Diệp Hành là ví dụ tiêu biểu cho vợ chồng trên danh nghĩa, mà đây lại là lần đầu tiên cậu đi thăm người nhà của đối phương.
Nói tóm lại thì cậu cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện được.
Trước tiên, Đường Minh Hề chọn quần áo trong phòng để đồ suốt cả nửa ngày, lúc thì cảm thấy dùng kim cài gắn đá quý thì quá rêu rao, lúc thì cảm thấy đeo cà vạt màu hồng thì không đoan trang.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Đường Minh Hề quyết định mặc một chiếc áo sơ-mi trắng bình thường, kết hợp với một chiếc quần dài, một chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản. Ăn mặc như vậy khiến cậu mất đi vài phần sắc sảo, nhưng lại trông ôn nhu hơn hẳn ngày thường.
Sự lựa chọn không tồi, nhỉ?
Đường Minh Hề đứng trước gương quay quay vài vòng, bắt đầu động não suy sét.
Ừm!
Nghiêm túc mà lại ôn nhu.
Tùy tiện nhưng không mất đi sự đoan trang.
Tự cho mình 100 điểm cũng không có vấn đề gì!
Đường Minh Hề sửa soạn xong, lựa chọn làm lơ ánh mắt kỳ lạ của Diệp Hành lúc nhìn mình, mãi đến tận lúc ngồi lên con xe Maybach của mình, lúc này cậu mới bỗng nhiên nhận ra.
Diệp Nguyệt giờ có nhìn thấy được đâu =)
Cho nên là, mình từ nãy giờ vờn đi vờn lại bộ quần áo trên người là để làm cái gì? =)
Đường Minh Hề vô cùng buồn bực, buồn bực suốt cả chặng đường, bởi vì chính mình sửa soạn cả tiếng đồng hồ, kết quả là không có ai thưởng thức cả.
Thẳng cho đến khi chiếc xe Maybach trông vô cùng khiêm tốn dừng lại trước cổng bệnh viện, sau khi xuống xe, cậu bỗng nhiên mở miệng: “Tôi đi thăm em gái cậu mà đi tay không như này, hình như không được tốt cho lắm?”
Diệp Hành đóng cửa xe lại, nhìn cậu một cái, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Đường Minh Hề lẩm bẩm: “Hay là giờ tôi đi mua mấy rổ trái cây gì gì đó……”
Cậu rất ít khi đến bệnh viện thăm người bệnh, bởi vậy nên cũng không rõ phải mua cái gì mới phải.
Mà kiếp trước mỗi lần đến bệnh viện thăm người đều có cha mẹ chuẩn bị quà hộ, cậu chỉ cần cầm đi là được.
Đường Minh Hề vừa xuống xe liền quyết định chạy tới một tiệm bán hoa quả, không nói hai lời, lập tức rút thẻ thanh toán hai rổ trái cây rồi xách đi.
Nhưng mà, cầm nặng quá đi à QvQ
Cậu im lặng mà dừng lại bước chân, không chịu di chuyển nữa.
Diệp Hành đã nhìn ra được sự oán trách trong ánh mắt của Đường nhị thiếu gia, không hiểu tại sao trong lòng lại khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó, vô cùng nhanh trí mà tiếp nhận hai rổ trái cây trong tay Đường Minh Hề.
Hừ, chó nam chính, coi như cậu biết điều =)
Đường Minh Hề xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, trong lòng chắc chắn lại đang lẩm bẩm mà mắng hắn.
Diệp Hành phát hiện, nửa năm trở lại đây, Đường Minh Hề như thể đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn.-
So với bộ dáng vừa ngu ngốc vừa độc ác trước kia, hiện giờ mọi cảm xúc của cậu đều được bày ra hết trên khuôn mặt, biểu cảm vô cùng phong phú.
Một người thú vị như vậy xuất hiện trong cuộc sống nhàm chán của hắn, xinh đẹp, sáng sủa đến mức hắn không thể không chú ý đến.
Vừa bước vào bên trong, Đường Minh Hề lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc ở các bệnh viện. Vào thang máy, cậu không nhịn được lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sửa soạn lại một chút đầu tóc và quần áo.
Việc làm này cậu đã lặp đi lặp lại không dưới ba lần suốt từ lúc xuống xe đến giờ.
“Đẹp rồi.”
Đường Minh Hề tựa như một chú chim hoàng yến đang tỉ mỉ sửa sang lại bộ lông của mình, đột nhiên nghe thấy giọng nói từ bên cạnh, động tác vuốt lông vuốt cánh của cậu bị chững lại một nhịp.
Diệp Hành cầm theo hai rổ trái cây, nhàn nhạt mà mở miệng: “Đẹp lắm rồi, không cần sửa sang lại nữa.”
Có sửa sang nữa thì Diệp Nguyệt cũng không nhìn được.
Đường Minh Hề: (. _. )
Cậu còn tưởng rằng chó nam chính không chú ý đến ăn mặc của mình hôm nay chứ, hóa ra là còn biết à.
“Thật vậy à?” Đường Minh Hề vẫn còn nghi ngờ hỏi lại.
“Ừm.” Diệp Hành không nhìn cậu, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, vẻ mặt lạnh tanh mở miệng nói: “Đẹp trai đến như vậy cơ mà, vẻ đẹp này thật sự tồn tại trên đời sao, chắc chắn đây là thần tiên trên trời rồi.”-
Đường Minh Hề: ……
Được lắm nhóc con, tôi biết là năng lực học tập của cậu mạnh rồi, đừng có dùng gương mặt lạnh tanh đó đi thả rắm cầu vồng nữa, biết chưa =)
Cực kỳ không ổn!!
Diệp Nguyệt nằm ở phòng bệnh VIP trên tầng 16, người mở cửa cho hai người họ là một nữ y tá ước chừng khoảng hai mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy Diệp Hành, cô gái kia đã lập tức đỏ mặt, cúi đầu chớp chớp mắt sau đó lên tiếng: “Diệp tiên sinh, ngài tới rồi.”
Tiếp theo, cô y tá để ý tới Đường Minh Hề đang đứng sau Diệp Hành, vẻ mặt hơi hơi sửng sốt.
Từ trước đến nay Đường Minh Hề chưa từng tới thăm Diệp Nguyệt lần nào, cô y tá kia tất nhiên sẽ không quen biết cậu, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô gái cảm thấy ngại ngùng trước vẻ ngoài nghịch thiên của Đường Minh Hề. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người xinh đẹp đến mức người qua đường nhìn thấy cậu ấy thì sẽ lập tức cảm thấy choáng váng.
Cô y tá đứng đờ người vài giây, mãi cho đến khi Diệp Hành bước qua cửa đi vào cô mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ tai hồng mà cúi đầu đi ra ngoài.
Đường Minh Hề đã sớm quen với những chuyện như này rồi, kiếp trước, hồi còn đi học, cậu còn từng nhận được lời tỏ tình của rất nhiều những bạn nữ, nhưng tại vì cha mẹ quản nghiêm, không cho cậu yêu sớm nên cậu vẫn chưa trải nghiệm mối tình nào.-
Bởi vậy mới xảy ra vấn đề là cậu chưa từng nắm tay bất kỳ cô gái nào, vậy mà lúc xuyên qua đây thì lại trực tiếp trở thành vợ của người khác QvQ
Đường Minh Hề hít sâu một hơi, theo sát Diệp Hành vào trong phòng.
Tuy cậu đã biết rằng Diệp Nguyệt không thể nhìn thấy hai người họ, nhưng Đường Minh Hề vẫn chủ động dựa sát vào Diệp Hành, bắt đầu xây dựng một bầu không khí “Đúng vậy, đúng vậy, bọn tui là cặp chồng chồng siêu ân ái” cùng hắn.
Diệp Nguyệt nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu lại: “Anh?”
Vẻ ngoài của cô trông khá giống với Diệp Hành, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn tương phản với hắn, cảm giác ôn nhu và an tĩnh hơn.
Bị ốm đau hành hạ, tra tấn suốt nửa năm, sắc mặt của cô bé đã hơi tái nhợt, nhưng vẫn không khó để nhìn thấy sự thanh tú trên gương mặt của cô.
Diệp Hành “ừ” một tiếng, Diệp Nguyệt hơi ngưng lại, hỏi: “Hôm nay anh hai dẫn người khác tới đây ạ?”
“Chào em.” Đường Minh Hề vội vàng mở miệng, nói chuyện với ngữ khi vô cùng ôn hòa, lễ phép: “Anh là Đường Minh Hề.”
Vẻ mặt của Diệp Nguyệt thoáng chốc sinh động hẳn lên, đôi mắt tuy mất đi ánh sáng nhưng vẫn cong cong, trông vô cùng kích động, cô thẹn thùng mở miệng nói: “Em chào chị dâu.”
Được lắm.
Chị dâu thì chị dâu.
Nhịn đã.-
Đường Minh Hề lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được, vô cùng ôn nhu, quan tâm: “Giờ em đã cảm thấy khá hơn chưa?”
Diệp Nguyệt thoạt nhìn có vẻ rất thích cậu, quay mặt về phía âm thanh phát ra, nói: “Em tốt lắm ạ, chị dâu không cần lo lắng cho em, từ trước tới giờ em vẫn chưa có dịp cảm ơn anh, nếu không phải anh đồng ý cho em tiền chữa bệnh thì có lẽ em đã đi đời từ lâu rồi. Lúc trước anh hai nói anh rất bận, không có thời gian tới thăm em, hôm nay tới thăm em thế này thì có chậm trễ công việc của anh không ạ?”
Đường Minh Hề sửng sốt, nhìn về phía Diệp Hành.
Vẻ mặt Diệp Hành lạnh tanh, đang chăm chú xem xét sổ khám bệnh của Diệp Nguyệt.
Nam chính vậy mà lại không kể cho em gái hắn những bất công, hành hạ mà hắn phải chịu khi sống ở nhà họ Đường sao?
Mà cũng đúng, những chuyện nói ra ngoài bao giờ cũng là chuyện tốt, không nên nói chuyện xấu, Diệp Nguyệt đến tận bây giờ có lẽ vẫn đang cho rằng nhà họ Đường là ân nhân cứu mạng của hai anh em họ.-
Đường Minh Hề lập tức cảm thấy vô cùng áy náy và chột dạ.
“Không đâu.” Đường Minh Hề ngồi ở mép giường, cố gắng giải thích: “Tới thăm em thì sao lại chậm trễ công việc của anh được.”
Tại vì anh có đi làm đâu, chỉ là một tên phế vật tính tình tiểu thư nhưng rất có tiền thôi mà =)
Đường Minh Hề dành thời gian cho hai anh em bọn họ nói chuyện phiếm, còn mình thì ra dáng một người chị dâu hiền hậu, nói mấy câu rồi chạy sang bên kia ngồi.
Cậu liếc mắt qua hai rổ trái cây, xung phong nhận việc, sau đó tìm được một con dao nhỏ trong ngăn kéo, cầm một quả táo đi rửa sạch, quyết định sẽ làm tốt vai trò của một người chị dâu hiền lương thục đức, gọt cho cô em chồng một quả táo.
Cậu lăn lộn cả nửa ngày với con dao nhỏ trong tay mình, kết quả là từ một quả táo trưởng thành, to bằng cả nắm tay người lớn, bị cậu gọt thành một quả táo mini size, to bằng nắm tay trẻ con.
Nhìn thành quả trong tay mình, Đường Minh Hề không khỏi trầm mặc một lát.
Sao vỏ của quả táo này dày thế nhở? =)
Nhất định không phải do mình gọt sai đâu =)
Diệp Hành đang dò hỏi tình hình thân thể gần đây của Diệp Nguyệt, bỗng dưng cảm giác góc áo của mình bị ai đó kéo kéo.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Đường Minh Hề đưa cho mình một phần….. hột táo.
Diệp Hành: ……
“Ăn xong táo thì cứ vứt hột vào thùng rác là được rồi.”
Đường Minh Hề: “Đây là quả táo mà tôi vừa gọt xong đấy.”
Diệp Hành: ……
Đường Minh Hề giải thích gấp: “Thì tại vì vỏ quả táo này dày quá.”
Đường Minh Hề nói ra mấy lời trái lương tâm này, mặt đỏ hẳn lên, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Cậu thích ăn thì ăn, không thì thôi! Dù sao cũng có phải là gọt cho anh ăn đâu!”
Diệp Hành thở dài, đặt hột táo của Đường Minh Hề lên khay nhỏ.
Sau đó chính mình cầm một quả táo khác lên, thành thạo mà gọt vỏ, vỏ táo hơi mỏng, cứ một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng rơi thẳng xuống chỗ thùng rác.
Sau đó, hắn cắt quả táo thành những miếng nhỏ, đặt lên trên đĩa, cắm tăm xỉa răng lên đó rồi đưa cho Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề: (. _. )
Giọng nói của Diệp Hành lạnh như băng: “Lần sau nếu mà muốn ăn thì cứ nói thẳng với tôi, không cần lãng phí đồ ăn như vậy.”
Ai lãng phí đồ ăn cơ?! Tôi gọt nó vất vả lắm biết không hả?!
Chó nam chính! Bạch nhãn lang! Đồ không biết tốt xấu!
Tốt lắm, cậu đã thành công khiến tôi cảm thấy tức giận rồi đấy =)
Đường Minh Hề nháy mắt trở nên tức giận, giận dỗi không thèm ăn táo Diệp Hành gọt nữa.
“Tôi không ăn!”
Đường Minh Hề cầm điện thoại lên, không để ý đến hắn nữa.
Diệp Hành nhìn thấy cậu như vậy liền biết chắc chắn cậu lại tìm Vương Mẫn để mắng hắn, nhưng cũng kệ vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn “quả táo” mà Đường Minh Hề vừa gọt đang nằm lẻ loi trên khay, nhìn chằm chằm vào nó một lúc, không hiểu là ma xui quỷ khiến như nào, Diệp Hành cầm nó lên, cắn một miếng.
Ngọt ghê nhỉ.
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy giọng cười khẽ của Diệp Nguyệt: “Anh cứ bắt nạt chị dâu em làm gì, rõ ràng thích anh ấy như vậy cơ mà.”
Âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng lại tựa như sấm sét vang trời, khiến trái tim Diệp Hành nổ tung.
Nhưng rất nhanh Diệp Hành đã lấy lại tinh thần.
“Anh không.” Diệp Hành nhíu mày lại, ra điều anh rất không vui nói: “Đừng có nói lung tung.”
“Đúng vậy mà.” Diệp Nguyệt ăn táo anh trai mình gọt, lẩm lẩm: “Tuy rằng em không thể nhìn thấy nhưng em vẫn có thể cảm giác được anh hai đối xử với chị dâu tốt lắm ý.”
Đường Minh Hề tức giận, giằng co mãi một lúc lâu, lần này ngay cả sự nịnh nọt của Vương Mẫn cũng không có tác dụng.-
Màn hình điện thoại dừng lại ở tin nhắn mới nhất mà Vương Mẫn gửi tới: ‘Cục cưng của chúng ta không sai! Đều là do quả táo kia hết! Tại sao vỏ của nó lại dày như thế được? Nghe đã thấy vô lý không chịu nổi rồi! Cục cưng đừng nóng giận nữa mà……”
Đường Minh Hề: ‘Hông dỗ nổi tui đâu (. _. )’
Vương Mẫn nhanh chóng động não: ‘Hehe, chiều nay tui sẽ đi thăm ông ngoại tui nề, anh có muốn đi chung với tui không? Nhà ông ngoại tôi có một sơn trang, có thể đến đó đi cưỡi ngựa để thả lỏng đó.’
Chuyện cưỡi ngựa này cuối cùng cũng khơi dậy sự hứng thú của Đường Minh Hề, cậu chưa từng cưỡi ngựa bao giờ cả, vì thế lập tức đồng ý với Vương Mẫn, buổi chiều sẽ đi cùng cô.
Hai tiếng đồng hồ sau đó, Đường Minh Hề ở trong phòng bệnh ngoan ngoãn đảm nhận nhiệm vụ làm một bình hoa sang trọng, mỹ lệ động lòng người, có thể không nói lời nào thì nhất định sẽ không mở miệng, kể cả có nói chuyện thì cũng chỉ nói chuyện với Diệp Nguyệt.
Diệp Hành thì bị cậu bơ toàn tập, 365 độ không góc chết của cậu, chỗ nào cũng đang báo hiệu rằng Đường Minh Hề sẽ tức giận rất lâu.
Chờ đi khi giờ thăm bệnh sắp kết thúc, Đường Minh Hề lười chào tạm biệt Diệp Hành, cứ thế đi ra ngoài trước.
Lúc gần rời đi thì nghe thấy Diệp Hành và vị bác sĩ chính nên Lương Phi nói với nhau vài câu, ý là căn bệnh này của Diệp Nguyệt vô cùng khó để chữa trị, thậm chí còn phải đổi tủy?
Nhưng mà giờ phút này Đường Minh Hề đang đắm chìm trong sự vui sướng khi buổi chiều nay có thể đi cưỡi ngựa, bởi vậy không có chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ nữa.
Gia đình của Vương Mẫn phất lên khá muộn, nhưng chưa đến mười năm thì gia đình cô đã có một chỗ đứng vững vàng ở Ninh Thành.
Sơn trang Mân Côi là một trong những sản nghiệp của gia đình cô, nằm ở phía Bắc Ninh Thành, dựa núi gần sông, là một khu vui chơi, giải trí tư nhân lớn.
Ngày thường đều có sẽ mấy đám phú nhị đại tới đây chơi, yêu cầu để được làm thẻ hội viên rất cao, người bình thường khó mà đặt chân vào đây được.
Quả nhiên, không thể phủ nhận rằng, “chị em” tốt hơn đống nam nhân ngoài kia rất nhiều. Vừa thấy Đường Minh Hề, Vương Mẫn đã nhạy bén phát hiện ra rằng chiếc đồng hồ mà hôm nay cậu đeo không giống style trước đây, phong cách ăn mặc cũng rất khác với bình thường, thậm chỉ nước hoa trên người cũng đổi sang một loại mùi khác!
Nếu nói Đường Minh Hề của trước kia là một ánh mặt trời sáng chói, minh diễm, vậy thì Đường Minh Hề của hôm nay lại là ánh trăng sáng đoan trang, ôn nhu, hiền hậu.
Ôi, quả nhiên, không hổ danh là Tiểu Hề! Ăn mặc thế nào cũng vẫn vô cùng xinh đẹp!-
Vương Mẫn kéo Đường Minh Hề về phía mình, bắt đầu thả rắm cầu vồng, từ đầu sợi tóc cho đến bàn chân đều khen vài câu, khen nhiều đến mức Đường Minh Hề cảm thấy cả người lâng lâng, rất nhanh đã quên đi chuyện không vui liên quan tới Diệp Hành kia.
Ha ha ha, chó nam chính, đừng tưởng rằng việc làm của cậu có thể ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ khi đi chơi cùng bạn bè của tôi =)
Mà lúc này, Diệp Hành vừa rời khỏi bệnh viện đã phải chạy tới Thanh La Loan để làm khảo sát thực địa, giữa đường còn hắt xì nhẹ mấy cái.
Hà Văn Phương lễ phép hỏi: “Diệp tổng, có phải là thân thể của ngài không thoải mái không?”
Diệp Hành lắc đầu, Hà Văn Phương cũng không hỏi thêm gì nữa, trình bày ngắn gọn lịch trình chiều nay của Diệp Hành.
Một giờ chiều đến Thanh La Loan để thị sát, ba giờ thì đi cùng người phụ trách hạng mục Thanh La Loan đến sơn trang Mân Côi tụ tập.
Diệp Hành vẫn còn trẻ, chưa thể làm đến trình độ nhắm mắt vào vẫn có thể thao túng thị trường tư bản được, bởi vậy rất nhiều lúc không thể nào tránh khỏi những buổi tụ tập nhỏ nhỏ như thế này.
Lúc thị sát xong thực địa ở Thanh La Loan, mấy người phụ trách hạng mục quả nhiên rất hứng thú, bàn bạc với nhau muốn đến sơn trang Mân Côi để đánh golf.
Vì đã là buổi chiều nên người đến sơn trang Mân Côi chơi không quá nhiều, người phụ trách còn nói với bên trung gian, bảo họ gọi mấy tiểu minh minh nhan sắc nổi bật tới đây, cả nam cả nữ đều phải có đủ.
Lúc đầu, đám đàn ông kia còn thành thật ngồi im, nhưng khi vừa tới sơn trang, thấy khung cảnh chung quanh đây có vẻ rất bảo mật, bọn họ lập tức to gan hẳn lên.
Cả một đám không nhịn được mà bắt đầu lộ bản chất, tay chân không giữ nổi nữa.
Diệp Hành đã từng nhìn thấy rất nhiều những cảnh tượng như vậy trong các buổi tụ tập, bởi vậy cũng rất bình tĩnh.
Hắn không có hứng thú quá nhiều với phụ nữ, và đối với đàn ông thì càng không.-
Với cả, nếu thật sự hắn có hứng thú với đàn ông đi chăng nữa thì chắc cả thế giới này chẳng ai có thể so sánh được với cái vị xinh đẹp nào đó ở nhà hắn.
Người phụ trách hầu hạ hắn là một nam sinh vừa mới tròn hai mươi tuổi, vẫn chưa cả tốt nghiệp đại học. Y lặng lẽ ghé mắt qua đánh giá hắn.
Từ năm nay Diệp Hành mới bắt đầu phụ trách một sản nghiệp nhỏ thuộc Minh Hằng, bởi vậy hắn cũng không phải người có tiếng gì ở Ninh Thành.
Nhưng hắn lại là một người vô cùng đẹp trai, nổi bật hơn hẳn so với những người khác.
Trong một đám đàn ông trung niên bụng phệ, y thầm cảm thấy may mắn khi mình được phân tới đây phục vụ chàng thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai này.
Nhưng người kia thật sự quá lạnh lùng, hắn không hút thuốc lá, cũng không cần y phải đấm lưng đấm vai. Hắn như vậy khiến cậu nam sinh kia vô cùng xấu hổ, không biết phải làm gì.
Lẽ nào là do mình không được xinh đẹp chăng?
Cậu nam sinh kia lặng lẽ cúi người suy nghĩ, ngắm nghía rồi đánh giá bản thân mình trong gương, ôn nhu trầm tính, gương mặt thanh tú, cũng đâu đến nỗi xấu đâu nhỉ?
Chạy theo Diệp Hành suốt cả một buổi chiều, đến giờ đánh golf, nam sinh này cuối cùng cũng tìm được cơ hội để tiếp cận hắn.
Y bưng cho Diệp Hành một ly champagne, nhưng lại bị hắn lạnh lùng từ chối: “Tôi không cần.”
Hai tay của nam sinh đang giơ cao bỗng khựng lại, nhìn không được mà thấp giọng hỏi, vẻ mặt sợ sệt vô cùng: “Có phải là tôi đã làm gì đó khiến ngài không vừa ý không?”
Diệp Hành nhìn y một cái sau đó thu hồi lại tầm mắt của mình.
Giờ phút này không hiểu sao hắn lại tự dưng nhớ tới Đường Minh Hề.
Nếu đổi lại là cậu, chắc chắn cậu sẽ ném thẳng ly champagne xuống đất, đôi mắt xinh đẹp vì nổi giận mà trừng lớn, để lại đúng một câu “Cho cậu uống là vì để thưởng cho gương mặt đẹp trai của cậu thôi”.
Sau đó, nổi giận đùng đùng chạy lên tầng, khóa trái cửa.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Minh Hề hiện lên trước mắt Diệp Hành vô cùng sinh động, thậm chí những thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt đều được hắn nhớ kỹ.
Diệp Hành phát hiện, giờ hắn không thể nào nhớ được lúc mình vừa mới quen biết Đường Minh Hề, tính cách của người này lúc đó là như thế nào.
Hình như, Đường Minh Hề của bây giờ rất khác với Đường Minh Hề của ngày đó.
Nửa năm nay Đường Minh Hề thay đổi từ những điều rất nhỏ nhặt, thậm chí chính hắn cũng không quá để ý đến điều đó.
Diệp Hành lại nghĩ tới “quả táo” mà Đường Minh Hề mất rất nhiều công sức mới gọt được kia, nhàn nhạt mà hỏi: “Anh có biết gọt táo không?”
Nam sinh kia tưởng rằng mình nghe lầm, “Hả?” một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen lạnh và sâu hoắm của hắn, không nhịn được mà đỏ mặt, hoảng loạn giơ tay lấy một quả táo trong mâm đựng trái cây, cúi đầu đáp: “Biết.”-
Chưa đến một lát, quả táo đã được y gọt rất gọn gàng, sạch sẽ, từng miếng táo được cắt rất đồng đều, ở giữa còn cắm một chiếc nĩa.
Diệp Hành cảm thấy chán chán, hơi nhạt nhẽo.
Đánh golf xong, một đám người lại bàn bạc muốn đi cưỡi ngựa, Diệp Hành cũng phải cùng đi.
Nam sinh kia đứng thẳng người bên cạnh Diệp Hành, dáng người nhỏ bé hơn rất nhiều so với hắn, nhìn thấy những người đồng nghiệp khác của mình đều đang “đu” trên người mấy ông lớn kia, chỉ còn mỗi mình là phải đứng tách ra như này, y cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Nói như thế nào đi nữa thì y cũng là người xinh đẹp nhất, nổi bật nhất trong số những người được công ty gửi gắm vào đây.
Y không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, ngài cảm thấy tôi rất chướng mắt sao?”
Diệp Hành không nói chuyện, nam sinh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nhớ tới những tin tức mà chính mình hỏi thăm được, lại hỏi tiếp: “Nghe nói Đường nhị thiếu gia tính tình cực kỳ kiêu căng, khinh người quá đáng, Diệp tổng là bởi vì hắn mà từ chối tôi sao?”-
Lúc này, bước chân đang tiến về phía trước của Diệp Hành khẽ khựng lại, nam sinh nhìn bóng dáng của hắn, trái tim lập tức đập mạnh hơn.
Kết quả là ngay giây tiếp theo, trái tim vốn đang đập thình thịch của y thoáng chốc đóng băng, sắc mặt y trắng bệch như tờ.
Y nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Hành, cực kỳ bình tĩnh, như thế hắn đang trần thuật một sự thật vậy:
“Anh cũng xứng sao?”
Đến sáng hôm sau, Đường Minh Hề dậy từ rất sớm, sau khi làm mấy động tác thể dục cơ bản thì cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Bữa sáng mà Diệp Hành chuẩn bị cho cậu là cháo trắng và sữa đậu nành, còn có cả hai quả trứng chiên thơm lành nữa.
Đường Minh Hề chọn miếng trứng chiên đẹp mắt hơn, sau đó chậm rì rì mà thưởng thức nó, một lúc sau thì nghe thấy Diệp Hành ngồi ở phía đối diện bên kia nói: “Hôm nay tôi muốn tới bệnh viện trong thành phố một chuyến.”
Bệnh viện trong thành phố? Đó chẳng phải là nơi Diệp Nguyệt đang điều trị hay sao?
Đường Minh Hề nuốt xuống miếng trứng còn sót trong miệng, nghĩ thầm, những gì nên tới thì kiểu gì cũng sẽ tới, người mà tuyệt đối không nên động vào – em gái Diệp Nguyêt, người thân duy nhất còn sót lại của nam chính sau khi cha mẹ qua đời!
“Cậu muốn đi thăm em gái mình hả?” Đường Minh Hề khẽ hỏi.
Diệp Hành rũ lông mi, nhắc nhở cậu: “Anh đã nói rồi mà, nửa năm được đi thăm con bé một lần.”
Ồ……
Có lẽ vậy, dù sao thì cũng không phải cậu nói câu đó, chắc chắn là cái tên “Đường Minh Hề” kia nói.
Cậu không thèm để ý Diệp Hành đến thăm em gái hắn mấy lần, kể cả hắn có ở lại bệnh viện luôn thì Đường Minh Hề cũng không làm gì được.
Diệp Hành nhàn nhạt mà mở miệng: “Hôm nay anh có rảnh không?”
Đường Minh Hề nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, chẳng lẽ là muốn mình đi thăm Diệp Nguyệt cùng hắn?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đường Minh Hề là từ chối!
Hôm nay cậu còn có kế hoạch đi học bơi đây này!
Nhưng trong tay vẫn còn bát cháo mà Diệp Hành nấu cho sáng nay, Đường Minh Hề không nỡ từ chối, lý do gì đó đang định nói ra cũng tự nhiên mà rụt lại, không nói ra được.
Cậu nghĩ tới việc hôm qua Diệp Hành đã chăm sóc mình cả một ngày, vậy thì cùng hắn đi thăm em gái hắn cũng không sao cả, nhỉ?
Sau khi đồng ý với Diệp Hành sẽ cùng hắn đi bệnh viện thăm Diệp Nguyệt, Đường Minh Hề tự dưng lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Cậu và Diệp Hành là ví dụ tiêu biểu cho vợ chồng trên danh nghĩa, mà đây lại là lần đầu tiên cậu đi thăm người nhà của đối phương.
Nói tóm lại thì cậu cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện được.
Trước tiên, Đường Minh Hề chọn quần áo trong phòng để đồ suốt cả nửa ngày, lúc thì cảm thấy dùng kim cài gắn đá quý thì quá rêu rao, lúc thì cảm thấy đeo cà vạt màu hồng thì không đoan trang.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Đường Minh Hề quyết định mặc một chiếc áo sơ-mi trắng bình thường, kết hợp với một chiếc quần dài, một chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản. Ăn mặc như vậy khiến cậu mất đi vài phần sắc sảo, nhưng lại trông ôn nhu hơn hẳn ngày thường.
Sự lựa chọn không tồi, nhỉ?
Đường Minh Hề đứng trước gương quay quay vài vòng, bắt đầu động não suy sét.
Ừm!
Nghiêm túc mà lại ôn nhu.
Tùy tiện nhưng không mất đi sự đoan trang.
Tự cho mình 100 điểm cũng không có vấn đề gì!
Đường Minh Hề sửa soạn xong, lựa chọn làm lơ ánh mắt kỳ lạ của Diệp Hành lúc nhìn mình, mãi đến tận lúc ngồi lên con xe Maybach của mình, lúc này cậu mới bỗng nhiên nhận ra.
Diệp Nguyệt giờ có nhìn thấy được đâu =)
Cho nên là, mình từ nãy giờ vờn đi vờn lại bộ quần áo trên người là để làm cái gì? =)
Đường Minh Hề vô cùng buồn bực, buồn bực suốt cả chặng đường, bởi vì chính mình sửa soạn cả tiếng đồng hồ, kết quả là không có ai thưởng thức cả.
Thẳng cho đến khi chiếc xe Maybach trông vô cùng khiêm tốn dừng lại trước cổng bệnh viện, sau khi xuống xe, cậu bỗng nhiên mở miệng: “Tôi đi thăm em gái cậu mà đi tay không như này, hình như không được tốt cho lắm?”
Diệp Hành đóng cửa xe lại, nhìn cậu một cái, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Đường Minh Hề lẩm bẩm: “Hay là giờ tôi đi mua mấy rổ trái cây gì gì đó……”
Cậu rất ít khi đến bệnh viện thăm người bệnh, bởi vậy nên cũng không rõ phải mua cái gì mới phải.
Mà kiếp trước mỗi lần đến bệnh viện thăm người đều có cha mẹ chuẩn bị quà hộ, cậu chỉ cần cầm đi là được.
Đường Minh Hề vừa xuống xe liền quyết định chạy tới một tiệm bán hoa quả, không nói hai lời, lập tức rút thẻ thanh toán hai rổ trái cây rồi xách đi.
Nhưng mà, cầm nặng quá đi à QvQ
Cậu im lặng mà dừng lại bước chân, không chịu di chuyển nữa.
Diệp Hành đã nhìn ra được sự oán trách trong ánh mắt của Đường nhị thiếu gia, không hiểu tại sao trong lòng lại khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó, vô cùng nhanh trí mà tiếp nhận hai rổ trái cây trong tay Đường Minh Hề.
Hừ, chó nam chính, coi như cậu biết điều =)
Đường Minh Hề xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, trong lòng chắc chắn lại đang lẩm bẩm mà mắng hắn.
Diệp Hành phát hiện, nửa năm trở lại đây, Đường Minh Hề như thể đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn.-
So với bộ dáng vừa ngu ngốc vừa độc ác trước kia, hiện giờ mọi cảm xúc của cậu đều được bày ra hết trên khuôn mặt, biểu cảm vô cùng phong phú.
Một người thú vị như vậy xuất hiện trong cuộc sống nhàm chán của hắn, xinh đẹp, sáng sủa đến mức hắn không thể không chú ý đến.
Vừa bước vào bên trong, Đường Minh Hề lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc ở các bệnh viện. Vào thang máy, cậu không nhịn được lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sửa soạn lại một chút đầu tóc và quần áo.
Việc làm này cậu đã lặp đi lặp lại không dưới ba lần suốt từ lúc xuống xe đến giờ.
“Đẹp rồi.”
Đường Minh Hề tựa như một chú chim hoàng yến đang tỉ mỉ sửa sang lại bộ lông của mình, đột nhiên nghe thấy giọng nói từ bên cạnh, động tác vuốt lông vuốt cánh của cậu bị chững lại một nhịp.
Diệp Hành cầm theo hai rổ trái cây, nhàn nhạt mà mở miệng: “Đẹp lắm rồi, không cần sửa sang lại nữa.”
Có sửa sang nữa thì Diệp Nguyệt cũng không nhìn được.
Đường Minh Hề: (. _. )
Cậu còn tưởng rằng chó nam chính không chú ý đến ăn mặc của mình hôm nay chứ, hóa ra là còn biết à.
“Thật vậy à?” Đường Minh Hề vẫn còn nghi ngờ hỏi lại.
“Ừm.” Diệp Hành không nhìn cậu, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, vẻ mặt lạnh tanh mở miệng nói: “Đẹp trai đến như vậy cơ mà, vẻ đẹp này thật sự tồn tại trên đời sao, chắc chắn đây là thần tiên trên trời rồi.”-
Đường Minh Hề: ……
Được lắm nhóc con, tôi biết là năng lực học tập của cậu mạnh rồi, đừng có dùng gương mặt lạnh tanh đó đi thả rắm cầu vồng nữa, biết chưa =)
Cực kỳ không ổn!!
Diệp Nguyệt nằm ở phòng bệnh VIP trên tầng 16, người mở cửa cho hai người họ là một nữ y tá ước chừng khoảng hai mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy Diệp Hành, cô gái kia đã lập tức đỏ mặt, cúi đầu chớp chớp mắt sau đó lên tiếng: “Diệp tiên sinh, ngài tới rồi.”
Tiếp theo, cô y tá để ý tới Đường Minh Hề đang đứng sau Diệp Hành, vẻ mặt hơi hơi sửng sốt.
Từ trước đến nay Đường Minh Hề chưa từng tới thăm Diệp Nguyệt lần nào, cô y tá kia tất nhiên sẽ không quen biết cậu, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô gái cảm thấy ngại ngùng trước vẻ ngoài nghịch thiên của Đường Minh Hề. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người xinh đẹp đến mức người qua đường nhìn thấy cậu ấy thì sẽ lập tức cảm thấy choáng váng.
Cô y tá đứng đờ người vài giây, mãi cho đến khi Diệp Hành bước qua cửa đi vào cô mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ tai hồng mà cúi đầu đi ra ngoài.
Đường Minh Hề đã sớm quen với những chuyện như này rồi, kiếp trước, hồi còn đi học, cậu còn từng nhận được lời tỏ tình của rất nhiều những bạn nữ, nhưng tại vì cha mẹ quản nghiêm, không cho cậu yêu sớm nên cậu vẫn chưa trải nghiệm mối tình nào.-
Bởi vậy mới xảy ra vấn đề là cậu chưa từng nắm tay bất kỳ cô gái nào, vậy mà lúc xuyên qua đây thì lại trực tiếp trở thành vợ của người khác QvQ
Đường Minh Hề hít sâu một hơi, theo sát Diệp Hành vào trong phòng.
Tuy cậu đã biết rằng Diệp Nguyệt không thể nhìn thấy hai người họ, nhưng Đường Minh Hề vẫn chủ động dựa sát vào Diệp Hành, bắt đầu xây dựng một bầu không khí “Đúng vậy, đúng vậy, bọn tui là cặp chồng chồng siêu ân ái” cùng hắn.
Diệp Nguyệt nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu lại: “Anh?”
Vẻ ngoài của cô trông khá giống với Diệp Hành, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn tương phản với hắn, cảm giác ôn nhu và an tĩnh hơn.
Bị ốm đau hành hạ, tra tấn suốt nửa năm, sắc mặt của cô bé đã hơi tái nhợt, nhưng vẫn không khó để nhìn thấy sự thanh tú trên gương mặt của cô.
Diệp Hành “ừ” một tiếng, Diệp Nguyệt hơi ngưng lại, hỏi: “Hôm nay anh hai dẫn người khác tới đây ạ?”
“Chào em.” Đường Minh Hề vội vàng mở miệng, nói chuyện với ngữ khi vô cùng ôn hòa, lễ phép: “Anh là Đường Minh Hề.”
Vẻ mặt của Diệp Nguyệt thoáng chốc sinh động hẳn lên, đôi mắt tuy mất đi ánh sáng nhưng vẫn cong cong, trông vô cùng kích động, cô thẹn thùng mở miệng nói: “Em chào chị dâu.”
Được lắm.
Chị dâu thì chị dâu.
Nhịn đã.-
Đường Minh Hề lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được, vô cùng ôn nhu, quan tâm: “Giờ em đã cảm thấy khá hơn chưa?”
Diệp Nguyệt thoạt nhìn có vẻ rất thích cậu, quay mặt về phía âm thanh phát ra, nói: “Em tốt lắm ạ, chị dâu không cần lo lắng cho em, từ trước tới giờ em vẫn chưa có dịp cảm ơn anh, nếu không phải anh đồng ý cho em tiền chữa bệnh thì có lẽ em đã đi đời từ lâu rồi. Lúc trước anh hai nói anh rất bận, không có thời gian tới thăm em, hôm nay tới thăm em thế này thì có chậm trễ công việc của anh không ạ?”
Đường Minh Hề sửng sốt, nhìn về phía Diệp Hành.
Vẻ mặt Diệp Hành lạnh tanh, đang chăm chú xem xét sổ khám bệnh của Diệp Nguyệt.
Nam chính vậy mà lại không kể cho em gái hắn những bất công, hành hạ mà hắn phải chịu khi sống ở nhà họ Đường sao?
Mà cũng đúng, những chuyện nói ra ngoài bao giờ cũng là chuyện tốt, không nên nói chuyện xấu, Diệp Nguyệt đến tận bây giờ có lẽ vẫn đang cho rằng nhà họ Đường là ân nhân cứu mạng của hai anh em họ.-
Đường Minh Hề lập tức cảm thấy vô cùng áy náy và chột dạ.
“Không đâu.” Đường Minh Hề ngồi ở mép giường, cố gắng giải thích: “Tới thăm em thì sao lại chậm trễ công việc của anh được.”
Tại vì anh có đi làm đâu, chỉ là một tên phế vật tính tình tiểu thư nhưng rất có tiền thôi mà =)
Đường Minh Hề dành thời gian cho hai anh em bọn họ nói chuyện phiếm, còn mình thì ra dáng một người chị dâu hiền hậu, nói mấy câu rồi chạy sang bên kia ngồi.
Cậu liếc mắt qua hai rổ trái cây, xung phong nhận việc, sau đó tìm được một con dao nhỏ trong ngăn kéo, cầm một quả táo đi rửa sạch, quyết định sẽ làm tốt vai trò của một người chị dâu hiền lương thục đức, gọt cho cô em chồng một quả táo.
Cậu lăn lộn cả nửa ngày với con dao nhỏ trong tay mình, kết quả là từ một quả táo trưởng thành, to bằng cả nắm tay người lớn, bị cậu gọt thành một quả táo mini size, to bằng nắm tay trẻ con.
Nhìn thành quả trong tay mình, Đường Minh Hề không khỏi trầm mặc một lát.
Sao vỏ của quả táo này dày thế nhở? =)
Nhất định không phải do mình gọt sai đâu =)
Diệp Hành đang dò hỏi tình hình thân thể gần đây của Diệp Nguyệt, bỗng dưng cảm giác góc áo của mình bị ai đó kéo kéo.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Đường Minh Hề đưa cho mình một phần….. hột táo.
Diệp Hành: ……
“Ăn xong táo thì cứ vứt hột vào thùng rác là được rồi.”
Đường Minh Hề: “Đây là quả táo mà tôi vừa gọt xong đấy.”
Diệp Hành: ……
Đường Minh Hề giải thích gấp: “Thì tại vì vỏ quả táo này dày quá.”
Đường Minh Hề nói ra mấy lời trái lương tâm này, mặt đỏ hẳn lên, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Cậu thích ăn thì ăn, không thì thôi! Dù sao cũng có phải là gọt cho anh ăn đâu!”
Diệp Hành thở dài, đặt hột táo của Đường Minh Hề lên khay nhỏ.
Sau đó chính mình cầm một quả táo khác lên, thành thạo mà gọt vỏ, vỏ táo hơi mỏng, cứ một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng rơi thẳng xuống chỗ thùng rác.
Sau đó, hắn cắt quả táo thành những miếng nhỏ, đặt lên trên đĩa, cắm tăm xỉa răng lên đó rồi đưa cho Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề: (. _. )
Giọng nói của Diệp Hành lạnh như băng: “Lần sau nếu mà muốn ăn thì cứ nói thẳng với tôi, không cần lãng phí đồ ăn như vậy.”
Ai lãng phí đồ ăn cơ?! Tôi gọt nó vất vả lắm biết không hả?!
Chó nam chính! Bạch nhãn lang! Đồ không biết tốt xấu!
Tốt lắm, cậu đã thành công khiến tôi cảm thấy tức giận rồi đấy =)
Đường Minh Hề nháy mắt trở nên tức giận, giận dỗi không thèm ăn táo Diệp Hành gọt nữa.
“Tôi không ăn!”
Đường Minh Hề cầm điện thoại lên, không để ý đến hắn nữa.
Diệp Hành nhìn thấy cậu như vậy liền biết chắc chắn cậu lại tìm Vương Mẫn để mắng hắn, nhưng cũng kệ vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn “quả táo” mà Đường Minh Hề vừa gọt đang nằm lẻ loi trên khay, nhìn chằm chằm vào nó một lúc, không hiểu là ma xui quỷ khiến như nào, Diệp Hành cầm nó lên, cắn một miếng.
Ngọt ghê nhỉ.
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy giọng cười khẽ của Diệp Nguyệt: “Anh cứ bắt nạt chị dâu em làm gì, rõ ràng thích anh ấy như vậy cơ mà.”
Âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng lại tựa như sấm sét vang trời, khiến trái tim Diệp Hành nổ tung.
Nhưng rất nhanh Diệp Hành đã lấy lại tinh thần.
“Anh không.” Diệp Hành nhíu mày lại, ra điều anh rất không vui nói: “Đừng có nói lung tung.”
“Đúng vậy mà.” Diệp Nguyệt ăn táo anh trai mình gọt, lẩm lẩm: “Tuy rằng em không thể nhìn thấy nhưng em vẫn có thể cảm giác được anh hai đối xử với chị dâu tốt lắm ý.”
Đường Minh Hề tức giận, giằng co mãi một lúc lâu, lần này ngay cả sự nịnh nọt của Vương Mẫn cũng không có tác dụng.-
Màn hình điện thoại dừng lại ở tin nhắn mới nhất mà Vương Mẫn gửi tới: ‘Cục cưng của chúng ta không sai! Đều là do quả táo kia hết! Tại sao vỏ của nó lại dày như thế được? Nghe đã thấy vô lý không chịu nổi rồi! Cục cưng đừng nóng giận nữa mà……”
Đường Minh Hề: ‘Hông dỗ nổi tui đâu (. _. )’
Vương Mẫn nhanh chóng động não: ‘Hehe, chiều nay tui sẽ đi thăm ông ngoại tui nề, anh có muốn đi chung với tui không? Nhà ông ngoại tôi có một sơn trang, có thể đến đó đi cưỡi ngựa để thả lỏng đó.’
Chuyện cưỡi ngựa này cuối cùng cũng khơi dậy sự hứng thú của Đường Minh Hề, cậu chưa từng cưỡi ngựa bao giờ cả, vì thế lập tức đồng ý với Vương Mẫn, buổi chiều sẽ đi cùng cô.
Hai tiếng đồng hồ sau đó, Đường Minh Hề ở trong phòng bệnh ngoan ngoãn đảm nhận nhiệm vụ làm một bình hoa sang trọng, mỹ lệ động lòng người, có thể không nói lời nào thì nhất định sẽ không mở miệng, kể cả có nói chuyện thì cũng chỉ nói chuyện với Diệp Nguyệt.
Diệp Hành thì bị cậu bơ toàn tập, 365 độ không góc chết của cậu, chỗ nào cũng đang báo hiệu rằng Đường Minh Hề sẽ tức giận rất lâu.
Chờ đi khi giờ thăm bệnh sắp kết thúc, Đường Minh Hề lười chào tạm biệt Diệp Hành, cứ thế đi ra ngoài trước.
Lúc gần rời đi thì nghe thấy Diệp Hành và vị bác sĩ chính nên Lương Phi nói với nhau vài câu, ý là căn bệnh này của Diệp Nguyệt vô cùng khó để chữa trị, thậm chí còn phải đổi tủy?
Nhưng mà giờ phút này Đường Minh Hề đang đắm chìm trong sự vui sướng khi buổi chiều nay có thể đi cưỡi ngựa, bởi vậy không có chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ nữa.
Gia đình của Vương Mẫn phất lên khá muộn, nhưng chưa đến mười năm thì gia đình cô đã có một chỗ đứng vững vàng ở Ninh Thành.
Sơn trang Mân Côi là một trong những sản nghiệp của gia đình cô, nằm ở phía Bắc Ninh Thành, dựa núi gần sông, là một khu vui chơi, giải trí tư nhân lớn.
Ngày thường đều có sẽ mấy đám phú nhị đại tới đây chơi, yêu cầu để được làm thẻ hội viên rất cao, người bình thường khó mà đặt chân vào đây được.
Quả nhiên, không thể phủ nhận rằng, “chị em” tốt hơn đống nam nhân ngoài kia rất nhiều. Vừa thấy Đường Minh Hề, Vương Mẫn đã nhạy bén phát hiện ra rằng chiếc đồng hồ mà hôm nay cậu đeo không giống style trước đây, phong cách ăn mặc cũng rất khác với bình thường, thậm chỉ nước hoa trên người cũng đổi sang một loại mùi khác!
Nếu nói Đường Minh Hề của trước kia là một ánh mặt trời sáng chói, minh diễm, vậy thì Đường Minh Hề của hôm nay lại là ánh trăng sáng đoan trang, ôn nhu, hiền hậu.
Ôi, quả nhiên, không hổ danh là Tiểu Hề! Ăn mặc thế nào cũng vẫn vô cùng xinh đẹp!-
Vương Mẫn kéo Đường Minh Hề về phía mình, bắt đầu thả rắm cầu vồng, từ đầu sợi tóc cho đến bàn chân đều khen vài câu, khen nhiều đến mức Đường Minh Hề cảm thấy cả người lâng lâng, rất nhanh đã quên đi chuyện không vui liên quan tới Diệp Hành kia.
Ha ha ha, chó nam chính, đừng tưởng rằng việc làm của cậu có thể ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ khi đi chơi cùng bạn bè của tôi =)
Mà lúc này, Diệp Hành vừa rời khỏi bệnh viện đã phải chạy tới Thanh La Loan để làm khảo sát thực địa, giữa đường còn hắt xì nhẹ mấy cái.
Hà Văn Phương lễ phép hỏi: “Diệp tổng, có phải là thân thể của ngài không thoải mái không?”
Diệp Hành lắc đầu, Hà Văn Phương cũng không hỏi thêm gì nữa, trình bày ngắn gọn lịch trình chiều nay của Diệp Hành.
Một giờ chiều đến Thanh La Loan để thị sát, ba giờ thì đi cùng người phụ trách hạng mục Thanh La Loan đến sơn trang Mân Côi tụ tập.
Diệp Hành vẫn còn trẻ, chưa thể làm đến trình độ nhắm mắt vào vẫn có thể thao túng thị trường tư bản được, bởi vậy rất nhiều lúc không thể nào tránh khỏi những buổi tụ tập nhỏ nhỏ như thế này.
Lúc thị sát xong thực địa ở Thanh La Loan, mấy người phụ trách hạng mục quả nhiên rất hứng thú, bàn bạc với nhau muốn đến sơn trang Mân Côi để đánh golf.
Vì đã là buổi chiều nên người đến sơn trang Mân Côi chơi không quá nhiều, người phụ trách còn nói với bên trung gian, bảo họ gọi mấy tiểu minh minh nhan sắc nổi bật tới đây, cả nam cả nữ đều phải có đủ.
Lúc đầu, đám đàn ông kia còn thành thật ngồi im, nhưng khi vừa tới sơn trang, thấy khung cảnh chung quanh đây có vẻ rất bảo mật, bọn họ lập tức to gan hẳn lên.
Cả một đám không nhịn được mà bắt đầu lộ bản chất, tay chân không giữ nổi nữa.
Diệp Hành đã từng nhìn thấy rất nhiều những cảnh tượng như vậy trong các buổi tụ tập, bởi vậy cũng rất bình tĩnh.
Hắn không có hứng thú quá nhiều với phụ nữ, và đối với đàn ông thì càng không.-
Với cả, nếu thật sự hắn có hứng thú với đàn ông đi chăng nữa thì chắc cả thế giới này chẳng ai có thể so sánh được với cái vị xinh đẹp nào đó ở nhà hắn.
Người phụ trách hầu hạ hắn là một nam sinh vừa mới tròn hai mươi tuổi, vẫn chưa cả tốt nghiệp đại học. Y lặng lẽ ghé mắt qua đánh giá hắn.
Từ năm nay Diệp Hành mới bắt đầu phụ trách một sản nghiệp nhỏ thuộc Minh Hằng, bởi vậy hắn cũng không phải người có tiếng gì ở Ninh Thành.
Nhưng hắn lại là một người vô cùng đẹp trai, nổi bật hơn hẳn so với những người khác.
Trong một đám đàn ông trung niên bụng phệ, y thầm cảm thấy may mắn khi mình được phân tới đây phục vụ chàng thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai này.
Nhưng người kia thật sự quá lạnh lùng, hắn không hút thuốc lá, cũng không cần y phải đấm lưng đấm vai. Hắn như vậy khiến cậu nam sinh kia vô cùng xấu hổ, không biết phải làm gì.
Lẽ nào là do mình không được xinh đẹp chăng?
Cậu nam sinh kia lặng lẽ cúi người suy nghĩ, ngắm nghía rồi đánh giá bản thân mình trong gương, ôn nhu trầm tính, gương mặt thanh tú, cũng đâu đến nỗi xấu đâu nhỉ?
Chạy theo Diệp Hành suốt cả một buổi chiều, đến giờ đánh golf, nam sinh này cuối cùng cũng tìm được cơ hội để tiếp cận hắn.
Y bưng cho Diệp Hành một ly champagne, nhưng lại bị hắn lạnh lùng từ chối: “Tôi không cần.”
Hai tay của nam sinh đang giơ cao bỗng khựng lại, nhìn không được mà thấp giọng hỏi, vẻ mặt sợ sệt vô cùng: “Có phải là tôi đã làm gì đó khiến ngài không vừa ý không?”
Diệp Hành nhìn y một cái sau đó thu hồi lại tầm mắt của mình.
Giờ phút này không hiểu sao hắn lại tự dưng nhớ tới Đường Minh Hề.
Nếu đổi lại là cậu, chắc chắn cậu sẽ ném thẳng ly champagne xuống đất, đôi mắt xinh đẹp vì nổi giận mà trừng lớn, để lại đúng một câu “Cho cậu uống là vì để thưởng cho gương mặt đẹp trai của cậu thôi”.
Sau đó, nổi giận đùng đùng chạy lên tầng, khóa trái cửa.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Minh Hề hiện lên trước mắt Diệp Hành vô cùng sinh động, thậm chí những thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt đều được hắn nhớ kỹ.
Diệp Hành phát hiện, giờ hắn không thể nào nhớ được lúc mình vừa mới quen biết Đường Minh Hề, tính cách của người này lúc đó là như thế nào.
Hình như, Đường Minh Hề của bây giờ rất khác với Đường Minh Hề của ngày đó.
Nửa năm nay Đường Minh Hề thay đổi từ những điều rất nhỏ nhặt, thậm chí chính hắn cũng không quá để ý đến điều đó.
Diệp Hành lại nghĩ tới “quả táo” mà Đường Minh Hề mất rất nhiều công sức mới gọt được kia, nhàn nhạt mà hỏi: “Anh có biết gọt táo không?”
Nam sinh kia tưởng rằng mình nghe lầm, “Hả?” một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen lạnh và sâu hoắm của hắn, không nhịn được mà đỏ mặt, hoảng loạn giơ tay lấy một quả táo trong mâm đựng trái cây, cúi đầu đáp: “Biết.”-
Chưa đến một lát, quả táo đã được y gọt rất gọn gàng, sạch sẽ, từng miếng táo được cắt rất đồng đều, ở giữa còn cắm một chiếc nĩa.
Diệp Hành cảm thấy chán chán, hơi nhạt nhẽo.
Đánh golf xong, một đám người lại bàn bạc muốn đi cưỡi ngựa, Diệp Hành cũng phải cùng đi.
Nam sinh kia đứng thẳng người bên cạnh Diệp Hành, dáng người nhỏ bé hơn rất nhiều so với hắn, nhìn thấy những người đồng nghiệp khác của mình đều đang “đu” trên người mấy ông lớn kia, chỉ còn mỗi mình là phải đứng tách ra như này, y cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Nói như thế nào đi nữa thì y cũng là người xinh đẹp nhất, nổi bật nhất trong số những người được công ty gửi gắm vào đây.
Y không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, ngài cảm thấy tôi rất chướng mắt sao?”
Diệp Hành không nói chuyện, nam sinh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nhớ tới những tin tức mà chính mình hỏi thăm được, lại hỏi tiếp: “Nghe nói Đường nhị thiếu gia tính tình cực kỳ kiêu căng, khinh người quá đáng, Diệp tổng là bởi vì hắn mà từ chối tôi sao?”-
Lúc này, bước chân đang tiến về phía trước của Diệp Hành khẽ khựng lại, nam sinh nhìn bóng dáng của hắn, trái tim lập tức đập mạnh hơn.
Kết quả là ngay giây tiếp theo, trái tim vốn đang đập thình thịch của y thoáng chốc đóng băng, sắc mặt y trắng bệch như tờ.
Y nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Hành, cực kỳ bình tĩnh, như thế hắn đang trần thuật một sự thật vậy:
“Anh cũng xứng sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương