Gần đây, Lục Cảnh Niên hoặc không đến lớp, hoặc nếu có thì cũng ngủ gật suốt.
Cũng đúng thôi – chăm một bà bầu tâm trạng thất thường thì đâu phải chuyện dễ.
Đến hôm thi, hắn ta suýt nữa muộn giờ. Tôi đứng ở lan can tầng ba, nhìn xuống dưới thấy Tống Thư Dao đang ôm bụng đuổi theo hắn.
Hình như nhìn thấy tôi, cô ấy nhanh chóng trốn ra sau một gốc cây.
Tôi giả vờ không thấy gì, tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Lý Yên, rồi bước vào phòng thi đầy hứng khởi.
Không lâu sau, kết quả thi được công bố.
Tôi không có tên trong danh sách – cũng bình thường thôi.
Kiếp trước tôi học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ ngành Y và Sinh học.
Thi lần này chủ yếu là để lấy kinh nghiệm, và quan trọng hơn – tôi phải chắc chắn Lý Yên và một bạn nam khác được vào phòng thi đúng giờ.
Kiếp trước, Tạ Thần – học sinh giỏi của trường bên – đã bị tai nạn giao thông đúng hôm thi.
Lần này, tôi kết bạn với cậu ấy từ sớm, kéo cậu ấy đi đường khác nên tránh được tai nạn.
Tôi thực sự rất thích việc tạo ra đối thủ cho Lục Cảnh Niên.
Và đúng như tôi dự đoán:
Lý Yên đứng nhất.
Thứ hai là một nam sinh từng có tên trong danh sách năm trước.
Thứ ba chính là Tạ Thần.
Lục Cảnh Niên hoàn toàn mất đi cơ hội tuyển thẳng.
Hôm có kết quả, giáo viên an ủi hắn:
“Cảnh Niên, không sao cả, còn kỳ thi đại học mà. Thầy tin với năng lực của em chắc chắn sẽ đỗ, chỉ là dạo này em có vấn đề gì sức khỏe không?”
Lục Cảnh Niên cúi đầu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lấy lại tinh thần:
“Không sao đâu thầy, em vẫn sẽ thi đại học.”
Tôi ngồi bên cạnh cầm sách, cố gắng không nhìn sang.
Tôi sợ ánh mắt mình sẽ không giấu nổi sự căm hận.
【Lục Cảnh Niên, anh tưởng đơn giản vậy là xong à? Nếu tôi để anh bình yên thi đại học, thì tôi còn quay lại kiếp này làm gì? Nếu anh không rơi xuống đáy, không xuống địa ngục… tôi sống làm sao nổi?
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Tôi sẽ không để anh có bất kỳ cơ hội nào để quay lại nữa.】
—-----
Học kỳ cuối năm lớp 12, chúng tôi càng lúc càng bận rộn.
Tôi bận rộn với việc khuyên nhủ Tống Thư Dao, vẽ cho cô ấy một bức tranh về cuộc sống đại học tươi đẹp.
Tôi lên mạng tìm các blog, bài chia sẻ về chuyện yêu đương của các cặp đôi đại học, gửi hết cho cô ấy.
【Dao Dao, hay là cậu quay lại học đi? Không học đại học thì sau này dễ tiếc nuối lắm. Mà tớ thấy yêu đương thì phải để đại học mới thú vị. Lúc ấy ai cũng trưởng thành, cùng sở thích, cùng lý tưởng – đẹp biết bao!】
【Yêu nhau nhất định phải có sở thích giống nhau sao?】
【Hai người bên nhau mà không có chung quan điểm thì sao hiểu nhau được? Cậu xem bố mẹ tớ – khác nhau nhiều quá, cuối cùng cũng ly hôn đấy thôi.】
【Thôi không nói chuyện này nữa… Yên Yên, cậu và Lục Cảnh Niên làm lành chưa?】
【Haiz, tớ không muốn nghĩ nữa… chuyện sau này thì để sau này tính đi.】
Tôi không trả lời thẳng – luôn để cô ấy trong trạng thái mơ hồ.
Cho đến gần kỳ thi đại học, tôi chủ động tìm cô ấy nói:
【Dao Dao, thật ra tớ vẫn không hiểu… tại sao Lục Cảnh Niên lại trượt khỏi top cuộc thi hôm trước. Trông cậu ấy không ổn chút nào. Dù đã cãi nhau như vậy, tớ vẫn hy vọng cậu ấy thi đỗ.】
【Hôm nay còn nghe cậu ấy nói trong lớp là bị dị ứng với đậu phộng, cậu nói xem, tớ có nên mua thuốc dị ứng rồi tặng cho cậu ấy không?】
Sợ Tống Thư Dao không biết chuyện này, tôi còn cố ý nhắc lại với cô ấy.
Lục Cảnh Niên rất coi trọng kỳ thi đại học lần này, tất cả đồ ăn đều do mẹ anh ta tự tay chuẩn bị.
Thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn bỏ lỡ kỳ thi.
Ngày thi đại học, anh ta bị dị ứng, phải đưa đi cấp cứu. Nhưng vì phát hiện quá muộn, tình trạng ngạt thở kéo dài khiến não anh ta có dấu hiệu tổn thương.
Và lý do khiến anh ta dị ứng là vì hôn Tống Thư Dao – mà cô ta đã ăn đậu phộng trước đó.
Tống Thư Dao sợ hắn tỉnh lại quá nhanh, nên mãi lâu sau mới phát hiện ra mặt anh ta đã tím tái.
—--------
Ngày thứ hai Lục Cảnh Niên nằm viện, tôi vẫn đang thi đại học.
Vừa ra khỏi phòng thi, đang chuẩn bị ăn trưa và nghỉ ngơi lấy sức cho môn tiếp theo, thì Tống Thư Dao ôm một bó hoa baby trắng đến tìm tôi.