Màu đỏ chói mắt ấy khiến Lục Cảnh Niên kích động hẳn lên.
Tống Thư Dao thấy ánh mắt đỏ ngầu của hắn thì thực sự hoảng loạn, cố gắng dỗ dành:
“Cảnh Niên, anh đừng kích động… nghĩ đến con của chúng ta…”
Chỉ một câu thôi, khiến hắn càng thêm điên loạn.
“Con? Ai là con tôi?”
“Cảnh Niên, anh nói gì thế? Anh nghi ngờ em sao?”
Cả người Tống Thư Dao run cầm cập vì sợ hãi.
Lục Cảnh Niên tiện tay đập nát thêm một chai rượu, giơ mảnh thủy tinh lăm lăm trong tay:
“Tôi hỏi cô lần cuối, đứa trẻ là của ai hả? Con khốn!”
Hắn cầm mảnh vỡ rạch mạnh vào mặt cô ta.
Cảm giác da thịt rách toạc, tiếng gào thét của cô ta và tiếng trẻ con khóc hòa vào nhau, kích thích tột độ các giác quan của hắn.
Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Dưới tầng hầm, tiếng khóc đau đớn của người phụ nữ vang lên như một cuộn phim tua lại.
Hắn đau đầu dữ dội.
Tay càng siết chặt, lại đập vỡ thêm một chai rượu.
Hắn cầm phần cổ chai còn sót, phần mảnh vỡ nhọn hoắt, nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô ta — rồi đâm thẳng vào.
Động tác ấy, quen thuộc đến đáng sợ — như thể hắn đã từng làm rồi.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa của hàng xóm vang lên, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Nhìn Tống Thư Dao dưới chân như một cái xác đẫm máu, hắn hoảng sợ buông mảnh thủy tinh ra.
Sau đó, hắn nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống.
May là bên dưới có chiếc xe máy Tống Thư Dao dùng để đi lại.
Bóng đêm là nơi trú ẩn hoàn hảo — hắn như chuột chạy qua phố, trốn khỏi thành phố này.
—-------
Mấy chuyện sau đó, tôi biết được từ thám tử.
Tống Thư Dao bị hủy hoại hoàn toàn khuôn mặt, mất luôn khả năng sinh con.
Tên thiếu gia Trần Nguyên hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm với đứa trẻ.
Cô ta không còn cách nào khác, phải che mặt, đi quét dọn đường phố để nuôi con.
Còn Lục Cảnh Niên, từ đó bặt vô âm tín.
Cho đến một buổi chiều bất ngờ, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Trình Yên, cô trả thù đủ rồi chứ? Cô hủy cả đời tôi rồi, cô thấy vui chưa?”
Tôi nhanh chóng nhận ra giọng nói — là Lục Cảnh Niên.
“Sao có thể gọi là tôi trả thù được? Tôi chẳng qua là tạo điều kiện cho anh mà thôi. Anh biến mất rồi, vợ con yêu quý của anh thì sao?”
“Câm miệng! Con tiện nhân! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Buồn cười thật đấy! Anh không tha cho tôi bằng cách nào? Một con sâu bọ ghê tởm như anh, cũng đòi so với tôi?
Anh không tra thử thông tin của tôi à? Tôi bây giờ là nhà khoa học y học và sinh học nổi tiếng trong nước và quốc tế đấy. Anh có đủ tư cách đến gần tôi không?”
Cá tự nguyện cắn câu mới là thú vị nhất.
Trong hai năm tiếp theo, tôi thường xuyên xuất hiện trên các chương trình phỏng vấn, talkshow.
Không ngừng tăng độ hiện diện trước công chúng.
Và cũng hay chia sẻ cuộc sống thường nhật của mình.
Biệt thự sang trọng, siêu xe, mỹ nam đưa đón.
Trong khi đó, Lục Cảnh Niên thì chạy trốn khắp nơi trong cả nước.
Mỗi lần tôi xuất hiện, trên mạng đều có thời gian và địa điểm cụ thể. Lục Cảnh Niên cũng từng nghĩ đến việc trả thù tôi, nhưng an ninh quanh tôi quá chặt, hắn không có cơ hội nào đến gần.
Cho đến khi tôi cùng cha mẹ hắn tham gia một chương trình về hỗ trợ sinh sản do sư tỷ tôi chủ trì.
Hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn lạ:
【Trình Yên, cô dồn tôi đến đường cùng như vậy, dù xuống địa ngục tôi cũng phải kéo cô theo.】
Cuối cùng, trong một sự kiện, hắn đã núp trong ống thông gió hai ngày liền để chờ tôi xuất hiện.
Nhưng vừa chui ra đã suýt bị bắt, hắn đập vỡ cửa kính bên hông, chạy ra qua bồn cây cảnh để thoát thân.
Muốn bắt hắn thật ra rất dễ. Nhưng sao tôi có thể để hắn vào tù êm đẹp như thế?
Đó là con đường quá nhẹ nhàng dành cho hắn.
Tôi muốn không ngừng chọc giận, kích động hắn, khiến hắn càng điên cuồng, càng muốn trả thù.
Chỉ có như vậy, hắn mới bị chính cơn thịnh nộ của mình nuốt chửng.
Nhưng chơi vài lần rồi… tôi bắt đầu thấy chán.
Không lâu sau, có tin tôi sẽ đến quốc gia A để nghiên cứu.
Chuyến đi này chọn tàu thủy, vừa phục vụ nghiên cứu sinh vật biển, vừa tiện đường đi qua vùng biển quốc tế.
Ai quen gây án cũng biết — vùng biển quốc tế là nơi thuận tiện nhất để giết người mà không ai truy ra.
Lục Cảnh Niên, anh nhất định phải biết tận dụng cơ hội lần này.
Tôi dâng tận miệng cho anh rồi đấy.