Lạch cạch.
Khoảnh khắc vận mệnh được định đoạt từng chút một mỗi khi viên xúc xắc lăn trên bàn, là một khung cảnh khá quen thuộc với tôi.
Thế nhưng, chưa từng có ngày nào mà vận may xúc xắc lại cực đoan và mang tính quyết định như hôm nay.
“Kết quả là 20… . Ồ, đặc tính hiếm có đấy?”
Viên xúc xắc 20 mặt đang hiển thị con số cao nhất. Tôi nhìn sang Kim Do-wol, người bạn vừa cho tôi biết ý nghĩa của con số đó.
“ có hiệu quả gì?”
“Đó là một tín ngưỡng Ngoại Thần bị thế gian coi là dị đoan. Cụ thể là, cậu sẽ nhận được điểm thưởng phán định cho các Kỳ tích của ‘Great Old One’ và ‘Outer God’. Đổi lại, cậu không thể học được Kỳ tích của các tín ngưỡng hệ khác.”
Nhìn tờ giấy ghi dòng chữ ‘Character Sheet’, tôi thở dài.
“Chà… Lâu lắm mới chơi lại TRPG nên vui thật, nhưng sao vận may xúc xắc lại thế này chứ? Chỉ số cũng quá cực đoan.”
TRPG, hay Tabletop Role-Playing Game, là một loại board game không mấy thịnh hành ở Hàn Quốc. Đây là trò chơi mà người chơi sẽ hóa thân thành các nhân vật và tham gia vào câu chuyện do người điều hành (Master) tạo ra. Có thể coi nó như một game RPG sử dụng bàn cờ, xúc xắc và trí tưởng tượng thay vì máy tính.
“Hơn nữa, nếu là tư tế phục vụ Ngoại Thần thì… chắc chắn là kết cục hủy diệt rồi còn gì.”
“Trước đây cậu có quan tâm đâu, dù là bad ending hay không mà?”
Từ hồi cấp hai đến cấp ba, tôi đã cùng Do-wol chơi TRPG ≪World & Orders≫ do chính cậu ấy cải biên. Bây giờ, sau một thời gian dài, khi đã trưởng thành và gặp lại, chúng tôi đang định ôn lại kỷ niệm và chơi lại một ván ≪Orders≫.
“Nhưng lần này lâu lắm mới chơi, có một kết thúc tốt đẹp thì vẫn hơn chứ.”
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa nhìn xuống bảng nhân vật. Các chỉ số do xúc xắc quyết định đã được viết tay ở đó.
「Sức mạnh: 30, Thể chất: 40, Nhanh nhẹn: 30, Trí tuệ: 80, Tinh thần: 90」
Chỉ số từ 50 được tính là Phàm nhân, 70 là Tài nhân, và 90 là Siêu nhân.
‘Trừ Trí tuệ và Tinh thần, các chỉ số khác còn chưa đạt nổi mức của người bình thường…’
Vì các chỉ số cân bằng sẽ dễ đối phó với nhiều tình huống hơn, nên đây không thể coi là một bộ chỉ số tốt. Tuy nhiên, việc chỉ số Tinh thần đạt đến ngưỡng cao nhất mà một con người có thể có được quả thật rất ấn tượng. Tôi đã tạo và chơi nhiều nhân vật, nhưng đây là lần đầu tiên có chỉ số đạt mức tối đa như vậy.
“Chẳng biết thế này là tốt hay không nữa. Thà rằng phổ biến nhưng an toàn còn hơn. Mà tôi thì ghét cay ghét đắng mấy thứ liên quan đến tôn giáo.”
Mức độ căm ghét của tôi với các yếu tố tôn giáo đã vượt xa mức bình thường, đến nỗi chỉ cần nghĩ đến là mặt tôi đã nhăn lại. Ngay cả trong một trò chơi đơn giản, tôi cũng chưa từng tạo nhân vật có thiên hướng tư tế một lần nào.
‘Nói là tư tế Ngoại Thần nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tên tà giáo thôi.’
Vì đặc tính của TRPG cho phép người chơi tự do lựa chọn vai thiện, vai ác, hay cả vai trung lập, nên tôi không có ác cảm gì với việc đóng vai một nhân vật xấu. Chỉ là, so với việc đóng vai kẻ ác, tôi còn ghét việc phải nhập vai một người sùng đạo hơn nhiều.
“Chỉ là game thôi mà, có sao đâu. Cậu chưa từng thử bao giờ, đúng không? Lâu lắm mới chơi lại, thử cái gì đó mới mẻ không phải tốt hơn sao?”
Tôi uống một ngụm nước đá lạnh và trầm ngâm.
‘Ừm, thôi thì… chỉ là game thôi. Không cần phải căng thẳng chỉ vì dính phải thứ mình không thích.’
Dù sao đây cũng là buổi đi chơi với người bạn thân gần mười năm mới gặp lại. Có lẽ hôm nay tôi nên thoáng tính một chút. Đối với một người đã sống cuộc sống không mấy vui vẻ trong thời gian qua như tôi, đây là một khoảnh khắc vui vẻ hiếm hoi. Để không phá hỏng nó, cũng đáng để gạt bỏ ác cảm cá nhân sang một bên.
“Biết rồi. Phải theo những gì xúc xắc quyết định thôi. Vậy thì… nhân vật tư tế nên chọn nâng cấp cái gì đây?”
Tôi xem qua danh sách đặc tính được viết chi chít, trông như một bảng Excel tôi thường thấy ở công ty. Có vô số thứ được ghi lại, từ những năng lực chuyên về sinh tồn, thu thập thông tin, cho đến những đặc tính hữu ích cho chiến đấu.
“Lần này cũng tập trung vào thám hiểm à? Hay là chiến đấu?”
Trong TRPG, việc đầu tư chủ yếu vào thám hiểm hay chiến đấu phụ thuộc vào câu chuyện mà Master chuẩn bị. Nếu đầu tư vào chiến đấu trong một kịch bản không có giao tranh, bạn sẽ chỉ là một tên ngốc khỏe mạnh đi điều tra lung tung, giống như một tên côn đồ dùng sức mạnh để tra khảo thông tin vậy.
“Chắc là phải đầu tư vào chiến đấu đấy.”
Tôi chìm vào những suy tư thú vị. Trong số 20 đặc tính có thể nhận ngẫu nhiên, tôi đã nhận được . Có vẻ như hướng đi đúng đắn nhất là đầu tư vào các đặc tính chuyên về vai trò tư tế để có sức mạnh tổng hợp tốt nhất.
“Đừng quên bối cảnh là fantasy trung cổ, không có súng đâu đấy. Đừng có đầu tư vào bắn súng như lần trước nữa.”
“À… Đúng rồi nhỉ. Không, nhưng đó là lỗi của cậu vì đã không nói trước!”
Bối cảnh của game này là fantasy thời trung cổ.
Và…
“Cậu nghĩ súng có tác dụng với lũ quái vật trong Thần thoại Cthulhu à?”
“Lúc đó không biết rõ nên tôi mới nghĩ là có tác dụng chứ.”
…là Thần thoại Cthulhu.
Tất nhiên, có rất nhiều yếu tố gốc do Do-wol tạo ra được pha trộn, và khác với Thần thoại Cthulhu gốc, ở đây người chơi vẫn có thể chiến đấu ở một mức độ nào đó. Dĩ nhiên, việc chiến đấu chỉ hiệu quả với những con quái vật thông thường, không phải các thực thể thần thánh. Great Old One hay Outer God vẫn là những nỗi kinh hoàng và những tồn tại siêu việt mà con người không thể đối đầu.
“Để xem nào… Tư tế thì dùng Thánh pháp đúng không nhỉ?”
“Không phải Thánh pháp, mà là Kỳ tích.”
“Cũng thế cả thôi… Mà có phải vì đây là lần đầu tôi xem xét hướng tư tế không nhỉ, trông có vẻ nhiều thứ hay ho phết?”
“Vốn dĩ trong TRPG, Tư tế hoặc Thánh kỵ sĩ là class bá đạo mà. Nhưng cũng là class khó chơi nhất.”
Sau khi suy nghĩ và xem xét cẩn thận, tôi đã chọn được bốn đặc tính.
“Ừm… Có vẻ mình chọn tốt rồi đấy.”
: Miễn nhiễm việc tiêu hao tài nguyên cho Kỳ tích một lần mỗi 48 giờ.
: Tăng hiệu quả của các Kỳ tích hệ tấn công và cường hóa.
: Tăng hiệu quả của các Kỳ tích hệ phòng thủ và hồi phục.
Tất cả đều là những đặc tính hữu ích cho việc sử dụng Kỳ tích với tư cách một tư tế. Dù có nhiều đặc tính hữu ích khác cho sinh tồn hay thám hiểm, lần này tôi cố tình xây dựng nhân vật một cách cực đoan. Vì như vậy sẽ thú vị hơn.
“Quả nhiên cậu vẫn chọn à?”
là đặc tính yêu cầu nhiều điểm đầu tư hơn hẳn các đặc tính khác, nhưng lại giảm một nửa tài nguyên mà nhân vật tiêu hao. Nếu nhân vật có vẻ sẽ tốn nhiều Sinh lực hay Mana, đây là đặc tính tôi nhất định phải chọn.
“Vì tôi ghét cảm giác bất lực khi không đủ tài nguyên để hành động.”
“Xưa hay nay cậu vẫn vậy nhỉ. Dù sao thì, với chừng này thì chắc chắn là đáng chơi đấy.”
Một tư tế dị giáo thờ phụng Ngoại Thần ư… Nghe có cảm giác giống một giám mục tà đạo, nhưng đã đằng nào cũng chơi tư tế, thì độc đáo một chút cũng hay.
“Tốt, cả sáu cái đều đã được chọn xong…”
“…Hả? Sáu cái?”
nhận được ngẫu nhiên và bốn đặc tính tự chọn, tổng cộng phải là năm chứ? Nhìn kỹ lại, một dòng chữ khó đọc như thể bị nhòe mực đã được viết thêm vào ô đặc tính.
“Cái gì đây? Chẳng lẽ mình viết nhầm rồi bỏ…”
Tôi chắc chắn mình không hề động tay vào ô phía dưới đó. Ngay lúc tôi thấy kỳ lạ và định xóa nó đi, điện thoại di động reo lên.
Hôm nay là ngày gì vậy? Lại một người bạn cũ liên lạc.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
“Ừ, cứ thong thả.”
Do-wol bắt đầu xem lại bảng nhân vật và sách luật của tôi, còn tôi thì bước ra khỏi quán cà phê board game để nghe điện thoại.
☪︎ ִ ࣪𖤐 𐦍 ☾𖤓
“Alô? Jeon Jae-hyeon, bao lâu rồi nhỉ.”
“Ờ… Ừ, Jeong-su à. Lâu rồi không gặp.”
Dù là người bạn lâu ngày mới liên lạc, giọng nói của cậu ấy lại nhuốm một vị cay đắng hơn là vui mừng.
“Ừm… Cậu sống tốt chứ?”
“Tôi thì cũng tàm tạm. Có chuyện gì à?”
“Tôi thì không có gì đặc biệt. Nhưng mà… Ừm.”
Phản ứng ngập ngừng của Jae-hyeon khiến tôi bất giác cảm thấy lo lắng. Chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
“Cậu… hồi xưa ấy. Thân với Do-wol lắm đúng không?”
“Đúng vậy. Vừa hay hôm nay tôi cũng đang gặp cậu ấy, sao thế?”
Sao tự nhiên lại nhắc đến Do-wol? Chẳng lẽ cậu ta gây ra tai nạn gì rồi sao?
“…Gặp Do-wol á?”
“Ừ, có chuyện gì mà cậu ngạc nhiên thế?”
Một khoảng lặng bao trùm. Phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng là một giọng nói đã trầm xuống.
“Đang ở cùng nhau á? Cậu nói Kim Do-wol đúng không? Cái người mà hồi cấp ba cậu hay chơi cùng ấy?”
“Thì đúng rồi mà? Hôm nay cậu ấy liên lạc sau bao lâu nên mới gặp. Sao cậu lại hỏi thế?”
Cậu ta bị sao vậy? Giọng nói lộ rõ vẻ hoang mang.
“Lee Jeong-su. Bình tĩnh và nghe kỹ đây. Tôi… bây giờ đang ở nhà tang lễ của Do-wol. Cậu ấy qua đời hôm qua rồi.”
“…”
Đầu óc tôi trống rỗng. Chỉ có sự hỗn loạn quay cuồng lấp đầy tâm trí. Sau một hồi im lặng, tôi mới khó khăn mở miệng được.
“…Chết rồi? Do-wol á?”
“Ừ. Tôi thấy cậu không có ở đây nên nghĩ là cậu chưa nhận được tin, mới gọi điện đấy. Alô? Cậu đang nghe không?”
Tôi im lặng cúp máy. Nhìn về phía quán cà phê, bên kia cửa sổ, Do-wol vẫn đang ngồi đó.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
‘Vậy thì, người kia rốt cuộc… là ai?’
Thời gian trôi qua, dáng vẻ trong ký ức của tôi về cậu ấy có thể đã thay đổi một chút. Nhưng giọng nói, hành động và cả những ký ức chung đều y hệt. Hay người chết là một người trùng tên, và Jae-hyeon đã nhầm lẫn? Nếu không phải vậy, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tình huống này.
“Do-wol à.”
Tôi quay lại bàn, ngồi xuống và nhìn thẳng vào khuôn mặt đó.
“Tớ vừa nghe một tin.”
“Tớ biết. Họ nói tớ chết rồi, phải không?”
Ngay khoảnh khắc đó.
Biểu cảm trên khuôn mặt Do-wol trở nên gượng gạo, đáng sợ, một vẻ vô hồn mà chỉ những con búp bê mô phỏng con người mới có.
“Lee Jeong-su. Bình tĩnh và nghe kỹ đây. Tôi, bây giờ đang ở nhà tang lễ của Do-wol. Cậu ấy đã qua đời hôm qua rồi. …Chết rồi? Do-wol á? …Ừ. Tôi thấy cậu không có ở đây nên nghĩ là cậu chưa nhận được tin, mới gọi điện đấy. Alô? Cậu đang nghe không?”
Giọng của Jae-hyeon và cả giọng tôi, như thể phát ra từ loa điện thoại, vang lên từ cái miệng đang mở ra một cách ghê rợn của Do-wol. Vấn đề không chỉ là giọng nói. Toàn bộ nội dung cuộc hội thoại mà cậu ta không thể nào nghe được lại được lặp lại y hệt như một cái máy ghi âm.
“Đây rốt cuộc là…?”
Ngay sau đó, trần nhà, tường, mọi thứ trong tầm mắt tôi bắt đầu tan chảy. Đằng sau không gian biến dạng ấy, một bóng tối trống rỗng hiện ra. Khoảnh khắc vô số ánh sao lấp lánh một cách lặng lẽ và kỳ dị từ phía bên kia bóng tối đập vào mắt, suy nghĩ của tôi bắt đầu vỡ vụn.
Và rồi, tôi nhìn thấy hình ảnh của Do-wol. Không phải một, mà là rất nhiều, tất cả đều trong bộ dạng đã chết.
“…A.”
Từ cái đầu vỡ nát, từ thân thể phình to, từ bên dưới cái cổ bị treo, có thứ gì đó đang chảy ra từ mỗi thi thể. Cái xác cuối cùng bị xé nát đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu, phơi bày nội tạng bên trong và lết lại gần tôi.
“Á á á á á!”
Sàn nhà dưới chân tôi biến mất, và tôi bắt đầu rơi xuống bóng tối sâu thẳm. Trước hiện tượng kỳ lạ không thể hiểu nổi, ý thức của tôi cũng tan chảy cùng với không gian. Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng để thoát ra, nhưng cơ thể lại bất lực như đang chìm trong nước, trong mơ.
Biết trốn đi đâu, khi mà mọi thứ đã tan chảy hết rồi.
“A a…”
Ý thức tôi mờ dần. Khoảnh khắc cuối cùng đó, tôi nghe thấy một âm thanh.
Đó là âm thanh duy nhất tôi có thể hiểu được trong tình huống này, vang lên ngay cả khi ý thức đang tan biến.
Lạch cạch.
Viên xúc xắc đã được gieo.