Tôi Trở Thành Tư Tế Của Các Ngoại Thần

Chương 25



“Về tiểu thư đó… tôi cũng không biết chi tiết.”
Thầy Eldritch, bị trói trong mạng nhện, bắt đầu trả lời thắc mắc của tôi.

“Tôi đã hoạt động ở khu chợ đen này khoảng 100 năm, nhưng chưa từng gặp cô ấy một lần nào.”
“100 năm mà không một lần sao?”
“Vâng. Chỉ có tin đồn là cô ấy là nữ giới và chỉ ban cho một vài người được phép cơ hội diện kiến.”
“Làm thế nào để nhận được sự cho phép đó?”
“Tôi không biết.”
……Vô dụng hơn mình nghĩ đấy, tên này.
Thấy tôi tỏ vẻ khó tin, Thầy Eldritch vội vàng nói thêm rằng ông ta biết một phương pháp đáng để thử.

“Không rõ tiêu chuẩn để được phép diện kiến là gì……. nhưng nghe nói nếu vào được một căn phòng đặc biệt gọi là ‘Căn Phòng Mộng Hoa’, sẽ có cơ hội.”
“Xin ngài giải thích chi tiết hơn.”
“Chỉ có vậy thôi. Không ai biết chuyện gì xảy ra bên trong đó cả.”
Vậy thì, diện kiến hay gì đó, làm sao mà biết được?
Trước những lời giải thích mơ hồ liên tục, tôi nhíu mày, Thầy Eldritch co rúm người lại.

“Hầu hết đều chết bất đắc kỳ tử, nhưng cũng có vài lần người sống sót quay trở ra. Họ nói đã diện kiến tiểu thư, nhưng không thể tiết lộ bất cứ điều gì.”
“Những người thành công gặp được tiểu thư đó có điểm chung nào không?”
“Không có. Nếu tôi nắm bắt được điều đó, đã sớm tự mình thử tiếp xúc rồi.”
Cũng phải.
Cuối cùng, xem ra không còn cách nào khác ngoài việc phải tự mình đến Căn Phòng Mộng Hoa mà không có chút thông tin nào.

“Chẳng khác gì tự sát, ngài thực sự định đến đó sao?”
Không trả lời, tôi giật lấy chiếc kính một mắt của Eldritch.
Thầy Eldritch thoáng lộ vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Hắn không dám phản đối gì, chỉ cúi đầu ủ rũ, nhìn chiếc kính một mắt rời xa mình.

“Không có thứ này, vai trò chuyên gia của ngài cũng khó mà làm được nhỉ?”
“Đúng như lời ngài nói……. Tại sao ngài lại đối xử với tôi như vậy?”
“Vậy sao ngài lại tùy tiện giới thiệu và để kinh điển Ngoại Thần lan truyền chứ.”
“Đó là do tên đó không nghe lời cảnh báo mà tự ý làm!”
Eldritch tỏ vẻ oan uổng, nhưng tôi không có ý định nghe.

“Việc xử lý ngài, tôi sẽ cân nhắc thêm.”
Dù sao thì vì mạng nhện và độc tê liệt, hắn cũng khó mà cử động được trong một thời gian.
Nếu hắn giải thoát sớm hơn dự kiến rồi ôm hận tấn công thì phiền phức, nhưng cũng không thể tùy tiện g**t ch*t một nhân vật chủ chốt của chợ đen này.

“Cứ ngoan ngoãn chờ đợi đi.”
Cân nhắc việc tay chân đã biến thành màu đen sẽ dễ bị chú ý, tôi lại uống một lọ thuốc biến hình.
Chỉ sau khi biến thành một người khác không phải Ethnos, tôi mới có thể ra ngoài.

‘Đến Căn Phòng Mộng Hoa ngay bây giờ là một hành động ngu ngốc.’
Vì là một không gian bí ẩn, nếu tùy tiện vào sẽ rất nguy hiểm.
Cần phải nói chuyện với Kherneun và thu thập thêm thông tin.

‘……Hả?’
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, cánh cửa Căn Phòng Mộng Hoa hiện ra trong tầm mắt tôi.
Ghi nhớ vị trí bằng cách nhớ tên các căn phòng bên cạnh, tôi cất bước.

‘Chợ đen, Căn Phòng Mộng Hoa……. Toàn là những thông tin mình chưa từng tiếp xúc.’
Càng đi càng suy nghĩ, tôi càng thấy điểm đó kỳ lạ.
Những vụ việc tôi đối mặt từ trước đến nay, phần nhiều đều là những thứ Do-wol từng đề cập.
Nhưng lần này, toàn xuất hiện những yếu tố chưa từng được nhắc đến.
Dù là Thầy Eldritch, hay tiểu thư được gọi là chủ nhân.

‘Lần này không phải do Do-wol sắp đặt sao? Không phải… Vốn dĩ cũng không có bằng chứng nào cho thấy Do-wol đã sắp đặt mọi thứ.’
Kẻ đáng ngờ nhất là Do-wol, nhưng cuối cùng, vẫn chưa thể biết được gì cả.

‘Bực bội chết mất…… Hả?’
Đang lúc tiếng thở dài chực bật ra, tôi lại phát hiện ra nó.
Cánh cửa được trang trí bằng dòng chữ Căn Phòng Mộng Hoa cùng với những bức tranh hoa sặc sỡ.

‘Vị trí khác với lúc nãy mà.’
Căn Phòng Mộng Hoa có nhiều phòng sao?
Nhìn quanh một lượt, tôi nhận ra không chỉ đơn giản là như vậy.
Hướng tôi nhìn lại có một Căn Phòng Mộng Hoa khác.

‘……Chết tiệt.’
Cánh cửa Căn Phòng Mộng Hoa liên tục xuất hiện ở hướng tôi nhìn.
Hiện tượng kỳ lạ này như thể đang mời gọi tôi.

‘Đây là lời mời mà tiểu thư đó thực hiện sao?’
Cũng có khả năng là bẫy.
Những thứ liên quan đến Ngoại Thần đều không đáng tin, nên luôn phải nghi ngờ và cảnh giác.

“Nếu ta từ chối thì ngươi sẽ làm gì?”
Vô tình hỏi bâng quơ với cánh cửa, một tình huống khá bất ngờ diễn ra.

‘Gì vậy… Biến mất rồi.’
Những cánh cửa từng xuất hiện khắp nơi đã biến mất, thay vào đó, hoa bắt đầu nở rộ theo hướng Căn Phòng Mộng Hoa tôi đã đi qua lúc đầu.

‘Hoa sao…….’
Vừa cảm thấy hoang mang, tôi vừa theo những đóa hoa đó đứng lại trước Căn Phòng Mộng Hoa.
Cánh cửa từ từ hé mở một cách cẩn trọng, như thể một đứa trẻ nhút nhát đang mở ra.
Một sự dịu dàng khó hiểu, hoàn toàn khác biệt với những hiện tượng do Ngoại Thần gây ra mà tôi từng trải qua.

‘Tại sao lại không hành động một cách cưỡng ép? Chắc chắn phải mạnh hơn mình chứ.’
Tử tế trao cho quyền lựa chọn, thật đáng ngờ không gì sánh bằng.

‘……Chấp nhận không?’
Có lẽ khi người ta tỏ ra tử tế, mình cũng nên chấp nhận.
Xét đến tình trạng hiện tại của tôi, nếu đối phương tỏ ra thù địch, tôi không có khả năng đối phó.

‘Chấp nhận đối đầu, hay chấp nhận rủi ro gặp mặt.’
Lựa chọn của tôi là vế sau.

Dù chọn bên nào rủi ro cũng cao, thì ít nhất làm theo ý đối phương sẽ an toàn hơn.

“Vậy thì, xin thất lễ.”
Sau khi cúi chào nhẹ, tôi bước vào Căn Phòng Mộng Hoa.
Bên trong được trang trí như một khu vườn đầy hoa, không có gì đặc biệt.
Chỉ có một cánh cửa duy nhất dẫn đến một nơi khác.

“Lại là cửa nữa sao……?”
Quay đầu lại nhìn, tôi tặc lưỡi.
Thay vì cánh cửa tôi vừa bước vào, hai cánh cửa đóng kín khác đã xuất hiện.
Cách trang trí của các cánh cửa rõ ràng khác nhau nên có thể nhận ra.

“……Trước hết cứ đi thẳng.”
Đi trên con đường được trang trí bằng hoa và mở cửa, một không gian khác lại hiện ra.
Lần này cũng không có gì kỳ lạ đặc biệt, nhưng…….

“Mấy cái cây này có gì đó không ổn……”
Những cái cây lần đầu tiên nhìn thấy, mang lại cảm giác kỳ dị hơn là tươi tốt.
Không hiểu sao thân cây của chúng dường như hơi cựa quậy.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Không thể biết được ý định của chủ nhân Căn Phòng Mộng Hoa, chỉ thấy những cánh cửa dẫn đến những nơi khác.

‘Những căn phòng nối tiếp vô tận à……. Vì thế này mà chết bất đắc kỳ tử sao? Cũng đáng để phát điên lắm.’
Tất nhiên, không chỉ có vậy.
Không thể biết những cánh cửa này dẫn đến đâu, nên cũng không biết mối nguy hiểm nào sẽ xuất hiện.
Lần này, thay vì đi thẳng, tôi chọn mở cánh cửa phía sau.

“Ơ.”
Và tôi rơi vào bóng tối.
Khoảnh khắc mở cửa và bước chân vào, sàn nhà biến mất, và một cú rơi kỳ lạ, không cảm nhận được trọng lực, bắt đầu.

[Lại thất bại rồi.]
[Tất cả những điều này có ý nghĩa gì chứ?]
[Lẽ ra ta phải chết lúc đó. Lẽ ra phải chết!]
Trong không gian không một chút ánh sáng, vô số tiếng nói vang lên.

‘Giọng nói này là…….’
Quá ồn ào khiến cảm giác khó chịu lan tỏa.

[Đừng có giả vờ tốt bụng nữa.]
[Ngươi quên mình đã mất những gì vì cái thứ công lý ngu ngốc đó rồi sao?]
[Ngươi rốt cuộc đã làm được gì chứ.]
Giọng nói này là của tôi.
Vô số giọng nói của tôi đang lải nhải.

‘Cái này, lúc đó cũng……!’
Tiếng ồn khủng khiếp từng nghe thấy khi tôi ngất ở nhà Lyla.
Chắc chắn là cùng một thứ.

‘Ồn ào quá. Dù bịt tai lại vẫn cứ nghe thấy!’
Toàn là những nội dung khó chịu, tuyệt vọng và tự hành hạ không dứt.
Vì nó gặm nhấm tinh thần, tôi cố gắng hết sức để phớt lờ nhưng vô ích.

[Đừng giả vờ không nghe thấy.]
[Định trốn tránh à? Ngươi làm gì tốt đẹp mà lại ngoảnh mặt đi.]
[Nhìn chúng ta đi.]
Trong lúc vùng vẫy, chân tôi vướng phải thứ gì đó.
Là thân người.
Xung quanh tự lúc nào đã đầy ắp những thi thể đang thối rữa với bộ dạng khủng khiếp.
Những cái xác ghê tởm đó đang dùng giọng nói của tôi để nguyền rủa và chửi bới tôi.

“Câm miệng……!”
Đây là âm phủ hay địa ngục sao?
Có lẽ tôi đã lựa chọn sai lầm và đang chết dần một lần nữa.
Giữa những lời than khóc và oán hận đầy nguyền rủa của người chết, chúng cuối cùng cũng vươn tay về phía tôi.

“Cút đi!”
Gạt tay ra, tôi nhận ra mình không có áo choàng.
Không chỉ vậy, con dao găm của Eldritch mà tôi đã chuẩn bị sẵn cũng biến mất.
Đúng là tay không.

‘……Mana cũng không còn.’
Chuẩn bị sẵn một cái bẫy như thế này, lẽ ra bỏ chạy mới là đúng sao?

‘Hối hận cũng vô ích. Nhìn cách chúng làm những việc này, chắc chắn chúng cũng không để mình yên ổn bỏ chạy đâu.’
Đưa ra kết luận đó, tôi liều mạng chống trả những vong hồn đang vươn tay về phía mình.
Dần dần, chân tôi bị chôn vùi giữa chúng, và dù có gào thét thế nào, tôi cũng bắt đầu chìm vào những bàn tay đang bám lấy.

[Là lỗi của ngươi mà.]
[Chỉ có mình ngươi là giỏi thôi.]
[Kẻ thất bại xấu xa.]
Tinh thần tôi dần lung lay.
Lời nói của các bóng ma không chỉ còn là khó chịu nữa, mà bắt đầu làm tâm trí tôi suy sụp.

Lạch cạch.
『9』.
Xúc xắc lăn.
『7』.
Dấu hiệu màu đỏ liên tục xuất hiện trên mu bàn tay.
Tôi thất bại không ngừng.
『6』, 『8』, 『5』, 『3』, 『4』, 『4』, 『2』…….
Thất bại thất bại thất bại thất bại…… Thất bại!
Đây là kết cục của mình sao?
Trong lúc tinh thần liên tục bị tấn công đến mức sắp phát điên, trước những kẻ độc ác đang dùng giọng nói của tôi để đọc lời nguyền rủa…….
Cứ thế này, bất lực mà thất bại sao?

“Khục… Cút đi!”
『1』.
Cuối cùng, đến cả Đại thất bại cũng xuất hiện.
Máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng, cơn chóng mặt nghiêm trọng khiến cơ thể tôi loạng choạng.
Móng tay của các bóng ma xé rách da thịt tôi, răng của chúng c*m v** khắp người.

[Chết đi.]
[Bỏ cuộc đi thôi.]
“Đừng có nói nhảm nữa!”
『3』, 『5』, 『4』…….
Vô số lần thất bại.
Tinh thần mình còn sót lại chút nào không?
Có lẽ tôi đã phát điên từ lâu rồi, nhưng dù vậy, tôi không có ý định bỏ cuộc.
Dù bị chôn vùi trong đống thi thể, tôi vẫn liều mạng bò lên.

‘Lên trên……! Phải thoát ra khỏi đây!’
[Tên ngốc.]
[Không biết tự lượng sức mình.]
[Thà khuất phục sớm còn hơn.]
[Đây đã là lần thất bại thứ mấy rồi?]
‘Phớt lờ đi. Đừng bỏ cuộc.’
Dù vậy, xúc xắc vẫn tiếp tục lăn.
『2』, 『5』, 『3』, 『5』, 『4』…….
『3』, 『4』, 『2』…….
·
·
·
『12』.
"Вы были там?" (Người đã ở đó sao?) 
Đến một lúc nào đó, không phải giọng của tôi, mà là giọng của một người phụ nữ nào đó vang lên.

“Я долго тебя искал!" (Ta đã tìm ngươi rất lâu rồi!) 
Không phải giọng nói dơ bẩn và ghê tởm của các bóng ma, mà là giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ.

‘Đang nói gì vậy…….’
Dù không hiểu được, nhưng tôi có cảm giác như đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.

‘Chắc chắn là ở đâu đó…… A.’
Khoảnh khắc tôi nhớ ra giọng nói đó.
Bàn tay tôi vươn ra từ đống thi thể, được ai đó nắm lấy và kéo lên.

Xào xạc…….
Những cánh hoa đỏ thẫm bay lả tả lướt qua má tôi.
Ngay sau đó, thứ hiện ra trong tầm mắt là một chiếc váy đen không cho phép bất kỳ ánh sáng nào lọt vào, được điểm xuyết bằng vô số đóa hoa.
Và tương phản với chiếc váy là làn da trắng đến lạnh người như bạch ngọc.

“Ngươi… là?”
Tôi ngẩn ngơ đến mức quên cả những tiếng ồn ào.
Phần trên khuôn mặt dường như đang cười với tôi bị che phủ bởi xúc tu và sừng, không nhìn thấy mắt.
Dáng vẻ đó, phải nói sao nhỉ…….

‘……Không thể diễn tả được.’
Giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật kỳ cục, méo mó nhưng lại huyền bí.
Ngọn núi thi thể khủng khiếp, lấy cô làm trung tâm, dần biến thành một vườn hoa mang sắc tối.
Cô gái, được trang điểm bằng những đóa hoa đỏ thẫm, lặng lẽ mỉm cười, đưa ngón tay lên môi.
Lần này, tôi nghe thấy những lời mà mình có thể hiểu được.

“Suỵt.”
Sự tĩnh lặng bao trùm lên cảnh tượng địa ngục của người chết.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...