Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 19: Bạn gái tôi, như thế nào
Đảo mắt một cái đã một tuần lễ trôi qua.
Cố Tư Vũ thức dậy từ rất sớm, tâm tình vô cùng vui vẻ đi chuẩn bị đồ đạc đến trường.
Đây chính là thành quả của việc tuần vừa rồi cô ra sức nịnh nọt Tu Thần Khước, quan hệ hai người từ trước khi cô trùng sinh giống như dây đàn kéo căng bất cứ khi nào cũng có thể đứt đoạn bây giờ liền buông lỏng xuống rất nhiều.
Cô ngân nga hát một khúc nhạc, vui vẻ sửa soạn ít sách vở bỏ vào trong cái ba lô. Hôm qua trước khi đi thành phố khác công tác hợp đồng gì đó Tu Thần Khước đã mua đầy đủ đồ dùng, sách giáo khoa lẫn vở ghi chép cho cô.
Việc hắn ta hứa liền giữ lời nha, con người này cũng có mặt tốt đẹp.
Cố Tư Vũ vui vẻ sửa soạn đồ đạc xong, liền cầm cái điện thoại di động để ở trên mặt bàn bấm gọi đi hỏi thăm đại ma đầu một chút, hắn rời đi công tác được hai ngày thì hôm nào cô cũng rất đều đặn gọi video tới nói chuyện cùng hắn.
Đầu dây bên kia vừa kết nối, khuôn mặt người nam nhân đẹp đẽ hiện ra.
"Anh yêu, làm gì thế?"
Tu Thần Khước như theo thói quen chăm chú quan sát cô một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng đáp, giọng trầm trầm "Đang trong phòng họp."
Lúc này ở trong phòng họp lớn rộng rãi xa hoa, vì máy vi tính cùng với cái màn ảnh lớn kia vẫn đang trong chế độ kết nối cho nên video đầu dây bên phía Cố Tư Vũ phóng đại, khuôn mặt cô gái xinh đẹp nõn nà, đôi mắt như biết cười hơi híp lại giống vầng trăng khuyết, giọng nói ngọt ngào ôn nhu uyển chuyển vang trong không khí đem lòng người khác mềm mại.
Các đại cổ đông và mấy vị đại diện cao tầng trợn mắt há mồm nhìn ông chủ lớn của bọn họ trò chuyện vui vẻ với một cô gái, biểu cảm như thể là gặp quỷ mất rồi, cằm ai nấy há dài muốn chạm xuống nền gạch.
Ông chủ lớn vậy mà giao tiếp với phụ nữ?
Căn bản là từ trước tới nay chưa có ai dám tới gần hắn ta trong bán kính năm mét, huống hồ gì là vui vẻ trò chuyện cùng với một cô gái?
Cố Tư Vũ quyệt mũi nhỏ "Ách? Vậy không làm phiền anh, em đi học trước đây, anh khi nào thì công tác về?"
"Chiều nay."
Cô gật gật đầu "Nhớ đến trường đón em, yêu anh nhất nha!" Sau đó chu môi nhỏ hôn lên trên màn hình điện thoại mấy cái.
Người đàn ông tâm tình không tệ, khoé môi khẽ cong lên đem theo thoả mãn "Ừm."
Sau đó ngắt cuộc gọi video, ở trong phòng họp không khí toàn bộ yên lặng như nước, ai nấy mặt mũi có đánh chết cũng không muốn tin câu chuyện hi hữu vừa xảy ra trước mắt mình.
Tu Thần Khước đan mấy đầu ngón tay thon dài lại với nhau, trên nét mặt còn sót lại dư âm ấm áp ban nãy mà ngay cả khoé môi cũng thoả mãn cong nhẹ.
Hắn không có để ý tới bọn họ, di chuyển mục lưu trữ trên máy tính chọn ra một cái ảnh vừa mới chụp màn hình lại, người con gái xinh đẹp vui vẻ cười toả nắng, một thao tác gọn gàng đem đặt thành hình nền.
Mọi người "..."
Ông chủ lớn a, ông chủ lớn của bọn họ a, chưa có ngắt kết nối với màn hình chính kia a...
Cho nên bọn họ triệt để chiêm ngưỡng một màn làm đau mắt chó này rồi có được hay không?
Mặt mũi ai nấy giống như vừa gặp phải quỷ, mồ hôi sớm đã phủ đầy bên trên trán.
Cái này, khối băng lạnh lẽo ngàn năm, cuối cùng cũng gặp được ánh nắng chiếu tan chảy rồi sao?
Adam ngồi phía bên cạnh Tu Thần Khước, không nhịn được phát ra âm thanh "Tu tiên sinh." Đồng thời cậu ta cánh tay đưa lên bóp trán.
Cố Tư Vũ nữ nhân này đột ngột ngoan ngoãn như vậy, sến súa chết người như vậy, có chút cổ quái. Cô ta không phải so với bình thường quá mức khác lạ sao?
Lại cùng Tu tiên sinh nói lời ngọt ngào yêu thương, chứ nếu là mọi khi hẳn là đã náo động long trời lở đất đè đầu cưỡi cổ ông chủ lớn để thả cô ta đi rồi. Nếu là đang mơ thì cậu ta thật muốn tát vào lương tâm mình mấy cái mà...
Tu Thần Khước rời mắt khỏi màn hình vi tính, ngay lập tức khôi phục vẻ ảm đạm trước sau như một, hướng mắt về phía Adam nhìn tới "Ừm?"
Adam khoé môi giật giật, trên trán có vài vệt xám xanh "Tu tiên sinh, ngài chưa ngắt kết nối vi tính..."
Cơ hồ giọng nói của Adam vừa rơi xuống, toàn bộ các vị đại cổ đông cao tầng phòng họp đã phóng ánh mắt như mũi tên qua phía cậu ta, như muốn băm vằm cái đầu óc ngu xuẩn của cậu ta ra hàng ngàn lần.
"Ách..." Adam ngậm miệng, nuốt vào một ngụm khí lạnh.
Tu Thần Khước đáy mắt âm u vài phần, mi tâm nhíu chặt, các đường nét cơ mặt lạnh lẽo tới mức độ đem máu toàn thân người khác chảy ngược lên đại não.
Không khí hạ thấp xuống theo tâm trạng người đàn ông, bao nhiêu mạng người trong đầu đều oán thán tên ngu xuẩn Adam kia một ngàn lần.
Tu Thần Khước khe khẽ híp mắt, nhìn một lượt xung quanh phòng họp.
"Bạn gái tôi, như thế nào?"
Âm thanh vừa từ cổ họng hắn thoát ra đám người kia lập tức nhìn nhau, sau đó vội vội vàng vàng mà chân chó nịnh nọt.
"Là... tuyệt mĩ giai nhân a."
Adam "..." Tuyệt mĩ giai nhân cái rắm, tuyệt mĩ gây thị phi thì đúng hơn. Tuy nhiên, cậu ta không có lá gan nói ra những lời này.
"Giọng nói thánh thót, thật có tố chất trở thành Tu phu nhân..."
Adam ở một bên liên hoàn cước bị những lời khen lên tận mây xanh này công kích tới linh hồn trôi lơ lửng, Cố Tư Vũ cái nữ nhân thích gây chuyện này chỉ sợ không đem bọn họ hành hạ mà chết bây giờ lại được khen ngợi sến súa như vậy, đúng thật là cô ta kiếp trước ăn chay niệm phật bao nhiêu lần mới nhận lại thành quả hả?
Tu Thần Khước yên lặng lắng nghe bọn họ tâng bốc một hồi, mọi người bởi vì biểu hiện của hắn ta mà ngay cả đến thở thôi cũng khó khăn.
"Tháng này, có tiền thưởng cho các người."
Ách?
Adam nhảy mũi mấy cái, đây là ông chủ lớn vì nữ nhân của mình được khen mà chia vui cùng bọn họ hay sao?
"Adam."
"Vâng..." Adam vội vàng mở miệng vâng dạ, cậu cũng có thưởng có đúng hay không?
"Tiền lương tháng này của cậu giảm một nửa."
Vừa nghe xong, cậu ta suýt chút nữa liền phun ra một búng máu.
Tại sao mọi người đều được nhưng cậu thì không chứ, chẳng lẽ là do bọn họ khen ngợi nữ nhân kia hết sức còn cậu ta thì không nói lời nào?
Ông chủ, ngài thật là có tiềm chất của hôn quân!
Cố Tư Vũ thức dậy từ rất sớm, tâm tình vô cùng vui vẻ đi chuẩn bị đồ đạc đến trường.
Đây chính là thành quả của việc tuần vừa rồi cô ra sức nịnh nọt Tu Thần Khước, quan hệ hai người từ trước khi cô trùng sinh giống như dây đàn kéo căng bất cứ khi nào cũng có thể đứt đoạn bây giờ liền buông lỏng xuống rất nhiều.
Cô ngân nga hát một khúc nhạc, vui vẻ sửa soạn ít sách vở bỏ vào trong cái ba lô. Hôm qua trước khi đi thành phố khác công tác hợp đồng gì đó Tu Thần Khước đã mua đầy đủ đồ dùng, sách giáo khoa lẫn vở ghi chép cho cô.
Việc hắn ta hứa liền giữ lời nha, con người này cũng có mặt tốt đẹp.
Cố Tư Vũ vui vẻ sửa soạn đồ đạc xong, liền cầm cái điện thoại di động để ở trên mặt bàn bấm gọi đi hỏi thăm đại ma đầu một chút, hắn rời đi công tác được hai ngày thì hôm nào cô cũng rất đều đặn gọi video tới nói chuyện cùng hắn.
Đầu dây bên kia vừa kết nối, khuôn mặt người nam nhân đẹp đẽ hiện ra.
"Anh yêu, làm gì thế?"
Tu Thần Khước như theo thói quen chăm chú quan sát cô một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng đáp, giọng trầm trầm "Đang trong phòng họp."
Lúc này ở trong phòng họp lớn rộng rãi xa hoa, vì máy vi tính cùng với cái màn ảnh lớn kia vẫn đang trong chế độ kết nối cho nên video đầu dây bên phía Cố Tư Vũ phóng đại, khuôn mặt cô gái xinh đẹp nõn nà, đôi mắt như biết cười hơi híp lại giống vầng trăng khuyết, giọng nói ngọt ngào ôn nhu uyển chuyển vang trong không khí đem lòng người khác mềm mại.
Các đại cổ đông và mấy vị đại diện cao tầng trợn mắt há mồm nhìn ông chủ lớn của bọn họ trò chuyện vui vẻ với một cô gái, biểu cảm như thể là gặp quỷ mất rồi, cằm ai nấy há dài muốn chạm xuống nền gạch.
Ông chủ lớn vậy mà giao tiếp với phụ nữ?
Căn bản là từ trước tới nay chưa có ai dám tới gần hắn ta trong bán kính năm mét, huống hồ gì là vui vẻ trò chuyện cùng với một cô gái?
Cố Tư Vũ quyệt mũi nhỏ "Ách? Vậy không làm phiền anh, em đi học trước đây, anh khi nào thì công tác về?"
"Chiều nay."
Cô gật gật đầu "Nhớ đến trường đón em, yêu anh nhất nha!" Sau đó chu môi nhỏ hôn lên trên màn hình điện thoại mấy cái.
Người đàn ông tâm tình không tệ, khoé môi khẽ cong lên đem theo thoả mãn "Ừm."
Sau đó ngắt cuộc gọi video, ở trong phòng họp không khí toàn bộ yên lặng như nước, ai nấy mặt mũi có đánh chết cũng không muốn tin câu chuyện hi hữu vừa xảy ra trước mắt mình.
Tu Thần Khước đan mấy đầu ngón tay thon dài lại với nhau, trên nét mặt còn sót lại dư âm ấm áp ban nãy mà ngay cả khoé môi cũng thoả mãn cong nhẹ.
Hắn không có để ý tới bọn họ, di chuyển mục lưu trữ trên máy tính chọn ra một cái ảnh vừa mới chụp màn hình lại, người con gái xinh đẹp vui vẻ cười toả nắng, một thao tác gọn gàng đem đặt thành hình nền.
Mọi người "..."
Ông chủ lớn a, ông chủ lớn của bọn họ a, chưa có ngắt kết nối với màn hình chính kia a...
Cho nên bọn họ triệt để chiêm ngưỡng một màn làm đau mắt chó này rồi có được hay không?
Mặt mũi ai nấy giống như vừa gặp phải quỷ, mồ hôi sớm đã phủ đầy bên trên trán.
Cái này, khối băng lạnh lẽo ngàn năm, cuối cùng cũng gặp được ánh nắng chiếu tan chảy rồi sao?
Adam ngồi phía bên cạnh Tu Thần Khước, không nhịn được phát ra âm thanh "Tu tiên sinh." Đồng thời cậu ta cánh tay đưa lên bóp trán.
Cố Tư Vũ nữ nhân này đột ngột ngoan ngoãn như vậy, sến súa chết người như vậy, có chút cổ quái. Cô ta không phải so với bình thường quá mức khác lạ sao?
Lại cùng Tu tiên sinh nói lời ngọt ngào yêu thương, chứ nếu là mọi khi hẳn là đã náo động long trời lở đất đè đầu cưỡi cổ ông chủ lớn để thả cô ta đi rồi. Nếu là đang mơ thì cậu ta thật muốn tát vào lương tâm mình mấy cái mà...
Tu Thần Khước rời mắt khỏi màn hình vi tính, ngay lập tức khôi phục vẻ ảm đạm trước sau như một, hướng mắt về phía Adam nhìn tới "Ừm?"
Adam khoé môi giật giật, trên trán có vài vệt xám xanh "Tu tiên sinh, ngài chưa ngắt kết nối vi tính..."
Cơ hồ giọng nói của Adam vừa rơi xuống, toàn bộ các vị đại cổ đông cao tầng phòng họp đã phóng ánh mắt như mũi tên qua phía cậu ta, như muốn băm vằm cái đầu óc ngu xuẩn của cậu ta ra hàng ngàn lần.
"Ách..." Adam ngậm miệng, nuốt vào một ngụm khí lạnh.
Tu Thần Khước đáy mắt âm u vài phần, mi tâm nhíu chặt, các đường nét cơ mặt lạnh lẽo tới mức độ đem máu toàn thân người khác chảy ngược lên đại não.
Không khí hạ thấp xuống theo tâm trạng người đàn ông, bao nhiêu mạng người trong đầu đều oán thán tên ngu xuẩn Adam kia một ngàn lần.
Tu Thần Khước khe khẽ híp mắt, nhìn một lượt xung quanh phòng họp.
"Bạn gái tôi, như thế nào?"
Âm thanh vừa từ cổ họng hắn thoát ra đám người kia lập tức nhìn nhau, sau đó vội vội vàng vàng mà chân chó nịnh nọt.
"Là... tuyệt mĩ giai nhân a."
Adam "..." Tuyệt mĩ giai nhân cái rắm, tuyệt mĩ gây thị phi thì đúng hơn. Tuy nhiên, cậu ta không có lá gan nói ra những lời này.
"Giọng nói thánh thót, thật có tố chất trở thành Tu phu nhân..."
Adam ở một bên liên hoàn cước bị những lời khen lên tận mây xanh này công kích tới linh hồn trôi lơ lửng, Cố Tư Vũ cái nữ nhân thích gây chuyện này chỉ sợ không đem bọn họ hành hạ mà chết bây giờ lại được khen ngợi sến súa như vậy, đúng thật là cô ta kiếp trước ăn chay niệm phật bao nhiêu lần mới nhận lại thành quả hả?
Tu Thần Khước yên lặng lắng nghe bọn họ tâng bốc một hồi, mọi người bởi vì biểu hiện của hắn ta mà ngay cả đến thở thôi cũng khó khăn.
"Tháng này, có tiền thưởng cho các người."
Ách?
Adam nhảy mũi mấy cái, đây là ông chủ lớn vì nữ nhân của mình được khen mà chia vui cùng bọn họ hay sao?
"Adam."
"Vâng..." Adam vội vàng mở miệng vâng dạ, cậu cũng có thưởng có đúng hay không?
"Tiền lương tháng này của cậu giảm một nửa."
Vừa nghe xong, cậu ta suýt chút nữa liền phun ra một búng máu.
Tại sao mọi người đều được nhưng cậu thì không chứ, chẳng lẽ là do bọn họ khen ngợi nữ nhân kia hết sức còn cậu ta thì không nói lời nào?
Ông chủ, ngài thật là có tiềm chất của hôn quân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương