Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt
Chương 27: Hắn đáng yêu nhiều như vậy
Không khí trong phòng bệnh trầm lặng, cô gái đưa tay xoa má người đàn ông, trong mắt đem theo ôn hoà tình cảm.
Cố Tư Vũ nói xong câu nói kia, cảm thấy bản thân cô càng ngày càng thăng cấp nịnh nọt đi?
Tu Thần Khước hiếm khi có tâm trạng bình thường như vậy, hắn ta ngoan ngoãn hưởng thụ cái xoa má của cô, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
"Tôi đã nghĩ rằng em chạy khỏi tôi." Hắn hơi chau lại mày kiếm.
"Chạy khỏi anh? Khi nào chạy khỏi anh a?" Cô chớp chớp mắt.
Hắn ta từ đâu lấy ra chiếc điện thoại di động vỡ nát, trên màn hình cảm ứng không được bén nhạy di chuyển, cụ thể thì do nhìn không rõ ràng mà nheo mắt.
Sau đó đoạn ghi âm kia được phát tán ra không gian, đoạn đối thoại giữa cô và Tử Sâm, nhưng thật kỳ lạ là giọng của cô đã bị cắt xén cho nên chỉ sót lại thanh âm của người đàn ông thâm tình ôn nhu kia. Cố Tư Vũ mặt mũi khó coi, bên trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng mịn.
Cố Kiều... Ả tiện nhân này quả thật túc trí đa mưu!
Cố Tư Vũ cắn môi, vung vẩy cổ tay "Em không có! Đoạn ghi âm này đã bị chỉnh sửa rồi!"
Tu Thần Khước mân mê chiếc điện thoại trong tay, giọng nói có đem theo hờn dỗi nhàn nhạt "Em đã gặp tình nhân."
Hắn không hiểu vấn đề hay là cố tình không hiểu vậy hả? Cố Tư Vũ biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn hoá thành đống bùn nhão.
Cô ảo não xoa xoa thái dương, cái hắn chú ý phải là người gửi đoạn ghi âm kia chứ không phải lý do gì cô gặp Tử Sâm. Cái tính hay ghen này của hắn, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.
"Tử Sâm với em thực sự đã chia tay nhau rồi, hơn nữa hôm đó anh ta trở lại trường học làm cái gì em cũng không biết. Chỉ là vô tình gặp mặt thôi..." cô cố gắng hết sức giải trình "Anh ta nói muốn quay lại với em, em đã từ chối rồi a!"
Cơ hồ hồi lâu sau, hắn ta nghoảnh mặt đi không nhìn cô, giọng trầm khàn lẩm bẩm "Chia tay rồi mà còn dây dưa."
Cô ngậm miệng, thật không thể không nổi giận với hắn được mà. Chỉ số IQ cao gì chứ, rõ ràng đã giải thích tới thế còn vẫn giận dỗi?
"Anh ghen hả?"
Hắn gật nhẹ đầu ừm một tiếng, không có phủ nhận.
Được rồi, cứ cho rằng hắn ta ngây thơ đi...
"Bây giờ em chỉ có duy nhất mình anh." Cô bất đắc dĩ dỗ dành hắn ta một chút.
"..."
"Em với Tử Sâm không có bất kỳ quan hệ nào nữa."
"..."
"Yêu anh nhất."
Hắn ta lúc này mới động đậy cơ thể, quay mặt hướng phía cô nhìn tới "Ừm."
Cố Tư Vũ trong lòng muốn cười lớn, hắn ta không phải chỉ ngây thơ mà lại còn cực kỳ cực kỳ dễ dỗ!
Đại ma đầu này đáng yêu nhiều như vậy, kiếp trước cô lại không nhận ra?
Lúc này từ bên ngoài phòng bệnh anh em Hắc Huyền Bạch cùng với Adam song song đi vào trong.
"Tu tiên sinh, Cố tiểu thư, cô mạnh khoẻ." Bọn họ trông thấy cô đã tỉnh liền vui mừng chào hỏi.
Cố Tư Vũ gật gật đầu "Ừ, mấy cậu ngồi đi."
Adam cẩn thận tiến đến ngồi lên trên ghế Sofa bên cạnh, Hắc Huyền Bạch đứng trước mặt cô cúi đầu xuống thật thấp.
"Cố tiểu thư, lỗi do chúng tôi tác trách, đã để cô phải chịu khổ." Hắc Bạch trầm trọng nói.
"Xin hãy trừng phạt chúng tôi." Huyền Bạch cũng nhận lỗi với cô.
Cố Tư Vũ cảm thấy lỗi lầm này đều không phải của bọn họ, do cô khinh suất nhiều rồi để cho Cố Kiều hãm hại. Ả ta sẽ sớm muộn gặp phải quả báo mà thôi, bất quá, cô chắc chắn rằng nếu Tu Thần Khước biết được ả ta là thủ phạm thì số mạng coi như chấm dứt rồi.
Cô tự nhận bản thân mình nhân từ, ả ta muốn giết cô nhưng dù sao cũng là chị em chung một dòng máu chảy trong người. Cô không nhẫn tâm tới mức nói ra chuyện ả ta hãm hại cô với hắn, bằng không thì thời khắc này chẳng ai biết được ả chết mất xác nơi nào...
Cố Kiều, mày nợ tao một mạng.
"Chuyện cũng đã qua rồi đừng nhắc tới nữa, các anh đã làm hết sức lực rồi." Cô mỉm cười ôn nhu với bọn họ.
Hắc Huyền Bạch có đôi chút bất ngờ với thái độ của cô, hai bọn họ ngơ ngác nhìn nhau rồi sau đó bày ra vẻ mặt không tin được mà hỏi.
"Cố tiểu thư, cô tha thứ cho chúng tôi?"
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt "Đúng thế a, làm sao vậy?"
Nhìn biểu cảm của hai người có vẻ hốt hoảng nhiều, chẳng lẽ cô nói sai cái gì hay sao?
Adam mặt mũi giống như siêu nhân biến hình, hết xanh lại trắng. Thiên địa ơi... cậu ta còn nghĩ rằng Cố Tư Vũ sẽ trực tiếp quăng hai người bọn họ kia vào trong vạc dầu sôi cơ đấy? Thế nào lại nói tha thứ được cơ chứ?
"Ách..." cô khịt khịt mũi nhỏ, quả thật ở kiếp trước cô đối xử với hai người này có chút tàn nhẫn. Thí dụ như là moi móc lỗi sai của bọn họ sau đó ban ra hình phạt quái gở, như là đứng phơi nắng bốn mươi tám tiếng, nằm trong tủ đông lạnh ba tiếng, chống đẩy bảy bảy bốn chín cái...
Cô ăn năn nhìn bọn họ, hai người này bảo vệ cô rất chu toàn, kiếp này đối xử với họ tốt đẹp một chút.
"Được rồi, Hắc Bạch, Hắc Huyền, tôi phải cám ơn hai người mới đúng." Cố Tư Vũ mỉm cười nhẹ nhàng.
Đối với sự thay đổi chóng mặt của cô, ngay cả Tu Thần Khước còn không chấp nhận nổi mà nhíu nhíu mi tâm.
Sau đó một hồi lâu Tu Thần Khước cùng với ba người bọn họ mới rời đi.
Lúc này Cố Tư Vũ chán nản nằm trên giường bệnh, cô cẩn thận suy nghĩ lại. Bản thân đã thay đổi rất nhiều làm lệch lạc đi quỹ đạo của kiếp trước, đoạn tương lai sau này những gì tiếp tục xảy ra cô sẽ không thể đoán trước được, mà kể cả nếu có thì cũng chỉ biết một phần mười.
Kế hoạch việc làm của cô sau khi trùng sinh vẫn phải thay đổi một chút không thể cứ như ban đầu, cô còn quá nhiều kẻ thù cần phải lật đổ.
Đầu tiên là đứa em gái ngoài giá thú của cha cô, Cố Kiều. Và thứ hai là người mẹ kế sắp tới cha cô rước vào cửa Cố gia, trước đây mẹ ruột cô chính xác là vì bà ta hãm hại cho nên bỏ mạng oan uổng nơi đất khách quê người.
Nghĩ tới đây Cố Tư Vũ hung hăng nghiến răng.
Người cô còn phải khó khăn lật đổ hơn nữa, kẻ này vô cùng khó nhằn, gây ra cho cô không biết bao nhiêu sóng gió. Cũng là kẻ chung tay cùng đứa em gái dìm cô chết đuối trong dòng nước lạnh ngắt.
Thanh mai trúc mã của Tu Thần Khước.
Cố Tư Vũ nói xong câu nói kia, cảm thấy bản thân cô càng ngày càng thăng cấp nịnh nọt đi?
Tu Thần Khước hiếm khi có tâm trạng bình thường như vậy, hắn ta ngoan ngoãn hưởng thụ cái xoa má của cô, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
"Tôi đã nghĩ rằng em chạy khỏi tôi." Hắn hơi chau lại mày kiếm.
"Chạy khỏi anh? Khi nào chạy khỏi anh a?" Cô chớp chớp mắt.
Hắn ta từ đâu lấy ra chiếc điện thoại di động vỡ nát, trên màn hình cảm ứng không được bén nhạy di chuyển, cụ thể thì do nhìn không rõ ràng mà nheo mắt.
Sau đó đoạn ghi âm kia được phát tán ra không gian, đoạn đối thoại giữa cô và Tử Sâm, nhưng thật kỳ lạ là giọng của cô đã bị cắt xén cho nên chỉ sót lại thanh âm của người đàn ông thâm tình ôn nhu kia. Cố Tư Vũ mặt mũi khó coi, bên trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng mịn.
Cố Kiều... Ả tiện nhân này quả thật túc trí đa mưu!
Cố Tư Vũ cắn môi, vung vẩy cổ tay "Em không có! Đoạn ghi âm này đã bị chỉnh sửa rồi!"
Tu Thần Khước mân mê chiếc điện thoại trong tay, giọng nói có đem theo hờn dỗi nhàn nhạt "Em đã gặp tình nhân."
Hắn không hiểu vấn đề hay là cố tình không hiểu vậy hả? Cố Tư Vũ biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn hoá thành đống bùn nhão.
Cô ảo não xoa xoa thái dương, cái hắn chú ý phải là người gửi đoạn ghi âm kia chứ không phải lý do gì cô gặp Tử Sâm. Cái tính hay ghen này của hắn, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.
"Tử Sâm với em thực sự đã chia tay nhau rồi, hơn nữa hôm đó anh ta trở lại trường học làm cái gì em cũng không biết. Chỉ là vô tình gặp mặt thôi..." cô cố gắng hết sức giải trình "Anh ta nói muốn quay lại với em, em đã từ chối rồi a!"
Cơ hồ hồi lâu sau, hắn ta nghoảnh mặt đi không nhìn cô, giọng trầm khàn lẩm bẩm "Chia tay rồi mà còn dây dưa."
Cô ngậm miệng, thật không thể không nổi giận với hắn được mà. Chỉ số IQ cao gì chứ, rõ ràng đã giải thích tới thế còn vẫn giận dỗi?
"Anh ghen hả?"
Hắn gật nhẹ đầu ừm một tiếng, không có phủ nhận.
Được rồi, cứ cho rằng hắn ta ngây thơ đi...
"Bây giờ em chỉ có duy nhất mình anh." Cô bất đắc dĩ dỗ dành hắn ta một chút.
"..."
"Em với Tử Sâm không có bất kỳ quan hệ nào nữa."
"..."
"Yêu anh nhất."
Hắn ta lúc này mới động đậy cơ thể, quay mặt hướng phía cô nhìn tới "Ừm."
Cố Tư Vũ trong lòng muốn cười lớn, hắn ta không phải chỉ ngây thơ mà lại còn cực kỳ cực kỳ dễ dỗ!
Đại ma đầu này đáng yêu nhiều như vậy, kiếp trước cô lại không nhận ra?
Lúc này từ bên ngoài phòng bệnh anh em Hắc Huyền Bạch cùng với Adam song song đi vào trong.
"Tu tiên sinh, Cố tiểu thư, cô mạnh khoẻ." Bọn họ trông thấy cô đã tỉnh liền vui mừng chào hỏi.
Cố Tư Vũ gật gật đầu "Ừ, mấy cậu ngồi đi."
Adam cẩn thận tiến đến ngồi lên trên ghế Sofa bên cạnh, Hắc Huyền Bạch đứng trước mặt cô cúi đầu xuống thật thấp.
"Cố tiểu thư, lỗi do chúng tôi tác trách, đã để cô phải chịu khổ." Hắc Bạch trầm trọng nói.
"Xin hãy trừng phạt chúng tôi." Huyền Bạch cũng nhận lỗi với cô.
Cố Tư Vũ cảm thấy lỗi lầm này đều không phải của bọn họ, do cô khinh suất nhiều rồi để cho Cố Kiều hãm hại. Ả ta sẽ sớm muộn gặp phải quả báo mà thôi, bất quá, cô chắc chắn rằng nếu Tu Thần Khước biết được ả ta là thủ phạm thì số mạng coi như chấm dứt rồi.
Cô tự nhận bản thân mình nhân từ, ả ta muốn giết cô nhưng dù sao cũng là chị em chung một dòng máu chảy trong người. Cô không nhẫn tâm tới mức nói ra chuyện ả ta hãm hại cô với hắn, bằng không thì thời khắc này chẳng ai biết được ả chết mất xác nơi nào...
Cố Kiều, mày nợ tao một mạng.
"Chuyện cũng đã qua rồi đừng nhắc tới nữa, các anh đã làm hết sức lực rồi." Cô mỉm cười ôn nhu với bọn họ.
Hắc Huyền Bạch có đôi chút bất ngờ với thái độ của cô, hai bọn họ ngơ ngác nhìn nhau rồi sau đó bày ra vẻ mặt không tin được mà hỏi.
"Cố tiểu thư, cô tha thứ cho chúng tôi?"
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt "Đúng thế a, làm sao vậy?"
Nhìn biểu cảm của hai người có vẻ hốt hoảng nhiều, chẳng lẽ cô nói sai cái gì hay sao?
Adam mặt mũi giống như siêu nhân biến hình, hết xanh lại trắng. Thiên địa ơi... cậu ta còn nghĩ rằng Cố Tư Vũ sẽ trực tiếp quăng hai người bọn họ kia vào trong vạc dầu sôi cơ đấy? Thế nào lại nói tha thứ được cơ chứ?
"Ách..." cô khịt khịt mũi nhỏ, quả thật ở kiếp trước cô đối xử với hai người này có chút tàn nhẫn. Thí dụ như là moi móc lỗi sai của bọn họ sau đó ban ra hình phạt quái gở, như là đứng phơi nắng bốn mươi tám tiếng, nằm trong tủ đông lạnh ba tiếng, chống đẩy bảy bảy bốn chín cái...
Cô ăn năn nhìn bọn họ, hai người này bảo vệ cô rất chu toàn, kiếp này đối xử với họ tốt đẹp một chút.
"Được rồi, Hắc Bạch, Hắc Huyền, tôi phải cám ơn hai người mới đúng." Cố Tư Vũ mỉm cười nhẹ nhàng.
Đối với sự thay đổi chóng mặt của cô, ngay cả Tu Thần Khước còn không chấp nhận nổi mà nhíu nhíu mi tâm.
Sau đó một hồi lâu Tu Thần Khước cùng với ba người bọn họ mới rời đi.
Lúc này Cố Tư Vũ chán nản nằm trên giường bệnh, cô cẩn thận suy nghĩ lại. Bản thân đã thay đổi rất nhiều làm lệch lạc đi quỹ đạo của kiếp trước, đoạn tương lai sau này những gì tiếp tục xảy ra cô sẽ không thể đoán trước được, mà kể cả nếu có thì cũng chỉ biết một phần mười.
Kế hoạch việc làm của cô sau khi trùng sinh vẫn phải thay đổi một chút không thể cứ như ban đầu, cô còn quá nhiều kẻ thù cần phải lật đổ.
Đầu tiên là đứa em gái ngoài giá thú của cha cô, Cố Kiều. Và thứ hai là người mẹ kế sắp tới cha cô rước vào cửa Cố gia, trước đây mẹ ruột cô chính xác là vì bà ta hãm hại cho nên bỏ mạng oan uổng nơi đất khách quê người.
Nghĩ tới đây Cố Tư Vũ hung hăng nghiến răng.
Người cô còn phải khó khăn lật đổ hơn nữa, kẻ này vô cùng khó nhằn, gây ra cho cô không biết bao nhiêu sóng gió. Cũng là kẻ chung tay cùng đứa em gái dìm cô chết đuối trong dòng nước lạnh ngắt.
Thanh mai trúc mã của Tu Thần Khước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương