Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 101: Nơi Con Tim Rung Động (Hoàn)
Trong cánh rừng đêm tĩnh mịch, cùng với chút ánh sáng của đêm trăng khiến tôi thấy rõ thân ảnh của Nguyễn Nam Phong hơn. Tôi cảm nhận được sự cố chấp từ cậu ta ngăn cản tôi đi. Dù tôi đã cố kêu câu ta buông tay mình nhưng cậu ta vẫn bất động mà nắm lấy. Càng ngày càng chặt hơn,tơi vờ như đau mà kêu lên:
" Cậu khiến tôi đau"
Ý thức được hành vi của mình, cậu ta cố điều chỉnh lực nắm ở mức thấp nhất nhưng nó lại là cơ hội giúp tôi thoát khỏi tay cậu ta. Tôi nhanh chóng rút tay của mình về, khó chịu mà nói:
“ Đừng đi theo tôi "
Mặc dù được nương nhờ ánh trăng, nhưng tôi lại không thấy rõ biểu cảm của Nguyễn Nam Phong. Mái tóc của cậu ta đã phần nào giúp che đi biểu cảm đó. Giọng run run nói:
" Đừng đi "
Cậu ta ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn cậu ta vẫn bĩnh tình nhưng sâu bên trong ánh mắt đó là một sự cố chấp không tên, cậu ta đang muốn níu kéo sự việc gì đấy. Tôi không biêt nó, tôi cũng khó mà hình dung cách nghĩ của cậu ta lúc này. Đôi mắt đó vẫn nhìn tôi chằm chằm như là khóa chặt con mồi của kẻ đi sắn vậy, chặn đi những lối thoái cúa nó.
" Đừng đi "
Cậu ta lặp lại cụm từ đó rất nhiều lần, vẻ mặt vừa có phần hốt hoảng vừa có phần sợ sết. Thanh âm mỗi lời nói cậu ấy phát ra đều mang theo một sự năn nỉ sin xỏ một cách hèn hạ. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt lạnh như băng của cậu ta. Đều là người sống, có thân nhiệt rõ ràng nhưng giờ đây cái lạnh trên da thịt tôi cảm nhận được từ cậu ta khiến tôi cũng có thể lâm tưởng như bản thân đã vuốt ve một kẻ đã chết vậy. Giọng tôi đều đều hỏi:
“ Cậu đi theo tôi lúc nào?”
“ Là một giấc mơ”
“ Giấc mơ?”
Đùa gì vậy, dựa vào giấc mơ mà tiên đoán được tôi sẽ rời thế giới này sao. Cậu là NPC trong thế giới này thôi mà, nhiệm vụ của NPC chỉ là hỗ trợ người chơi thôi không được cản đường của họ.
“ Tôi mơ thấy cậu rời đi, mơ thấy buổi sáng không còn thấy cậu, mơ thấy mọi người đã quên mất đi hình bóng của cậu rồi “
NPC có ký ức cộng hưởng sao? Không đúng, sao khi mình đi thì những thứ của Lưu Ánh sẽ trở lại ban đầu, ai làm gì hay còn sống đều sẽ bình thường trở lại. Tôi là diễn viên, nhưng khi hết vai thì nhân vật đó cũng sẽ không còn trên khán đài nữa. Nhưng thật khó hiểu khi một NPC cảm nhận được như vậy, thế giới bị lỗi sao?
“ Đó chỉ là giấc mơ mà thôi “
“ Nó khiến tôi có cảm giác chân thật. Có phải cậu đi không?”
Đi? Tại sao lại hỏi như vậy, cảm nhận của cậu ta nhạy bén hơn tôi nghĩ nhiều.
“ Đi đâu cơ? Cậu nói đi dạo à?”
Cậu ta lắc đầu, lại gần tôi. Bàn tay thiếu niên chưa nảy nở của cậu ta áp lên má tôi, tự ý mà đặt một nụ hôn trên trán tôi. Nhẹ nhàng, chút lưu luyến không rời. Cả người tôi bất động, tôi không từ chối hay đẩy cậu ta cách xa người tôi như lúc trước, đón nhận nó một cách thản nhiên.
“ Xin lỗi, không được cậu cho phép nhưng tôi lại đến gần rồi“
Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng:
“ Vậy phạt cậu về khu nghỉ dưỡng đem đồ ăn đến chỗ lúc nảy chúng ta ngắm sao. Tôi muốn cùng ngắm măt trời mọc với cậu.”
Nguyễn Nam Phong ảm đạm nhìn tôi:
" Không muốn, cậu sẽ đi mất "
Tôi cười dịu dàng, lại gần mà hôn nhẹ lên môi cậu. Cậu ta khá bất ngờ với việc tôi chủ động như vậy, nhưng cũng nhánh chóng mà đón nhận nó. Nụ hôn ấy kéo dài không lâu, tôi tách mình khỏi cậu ta ra:
" Cậu là bạn trai tôi, sao tôi có thể bỏ rơi cậu chứ "
Nguyễn Nam Phong có chút không tin mà hỏi lại tôi, ánh mắt không dấu nỗi sự vui sướng trong lòng:
" Cậu thích tôi, cậu thật sự thích tôi!"
Ánh mắt tôi có phần lãng tránh câu nói của cậu ta, tôi chỉ cười mà đáp với cậu ta điều khác:
" Xem ra ai đó không muốn ngắm mặt trời mọc với tôi rồi
Nam Phong nắm lấy tay tôi, sự ấm áp trên người cậu ta đã trở lại, khóe miệng không kìm được sự vui sướng cong lên,lần đầu tôi thấy cậu ta cười tươi như vậy. Một nụ cười nhìn vô cùng dịu dàng và ấm áp. Tôi sẽ xem đây như là nụ cười cậu chào tạm biệt tôi lần cuối và xin lỗi vì lời nói dối đó.
Nguyễn Nam Phong đưa tôi đến vị trí đồi trống lúc ngắm sao băng trước, căn dặn tôi nhất định phải chờ cậu ta quay lại đồng thời cậu ta còn đưa cho tôi chiếc áo ấm mang vào để giữ nhiệt. Yên tâm tất cả, cậuta nhanh chóng chạy về khu nghỉ dưỡng thật nhanh để lấy thêm đồ giữ ấm cho cả hai.
Ngay khi hình bóng câu ta dần khuất, tôi đã lệnh cho Moah mở cảnh cổng của thế giới này, vẫn là cánh cổng lúc đầu ấy. Tôi mở đó và bước vào trong, khi cánh cửa dần khép lại cũng là lúc vai diễn của tôi sẽ kết thúc ở thế giới này. Tạm biệt tất cả và cảm ơn.
" Cậu khiến tôi đau"
Ý thức được hành vi của mình, cậu ta cố điều chỉnh lực nắm ở mức thấp nhất nhưng nó lại là cơ hội giúp tôi thoát khỏi tay cậu ta. Tôi nhanh chóng rút tay của mình về, khó chịu mà nói:
“ Đừng đi theo tôi "
Mặc dù được nương nhờ ánh trăng, nhưng tôi lại không thấy rõ biểu cảm của Nguyễn Nam Phong. Mái tóc của cậu ta đã phần nào giúp che đi biểu cảm đó. Giọng run run nói:
" Đừng đi "
Cậu ta ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn cậu ta vẫn bĩnh tình nhưng sâu bên trong ánh mắt đó là một sự cố chấp không tên, cậu ta đang muốn níu kéo sự việc gì đấy. Tôi không biêt nó, tôi cũng khó mà hình dung cách nghĩ của cậu ta lúc này. Đôi mắt đó vẫn nhìn tôi chằm chằm như là khóa chặt con mồi của kẻ đi sắn vậy, chặn đi những lối thoái cúa nó.
" Đừng đi "
Cậu ta lặp lại cụm từ đó rất nhiều lần, vẻ mặt vừa có phần hốt hoảng vừa có phần sợ sết. Thanh âm mỗi lời nói cậu ấy phát ra đều mang theo một sự năn nỉ sin xỏ một cách hèn hạ. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt lạnh như băng của cậu ta. Đều là người sống, có thân nhiệt rõ ràng nhưng giờ đây cái lạnh trên da thịt tôi cảm nhận được từ cậu ta khiến tôi cũng có thể lâm tưởng như bản thân đã vuốt ve một kẻ đã chết vậy. Giọng tôi đều đều hỏi:
“ Cậu đi theo tôi lúc nào?”
“ Là một giấc mơ”
“ Giấc mơ?”
Đùa gì vậy, dựa vào giấc mơ mà tiên đoán được tôi sẽ rời thế giới này sao. Cậu là NPC trong thế giới này thôi mà, nhiệm vụ của NPC chỉ là hỗ trợ người chơi thôi không được cản đường của họ.
“ Tôi mơ thấy cậu rời đi, mơ thấy buổi sáng không còn thấy cậu, mơ thấy mọi người đã quên mất đi hình bóng của cậu rồi “
NPC có ký ức cộng hưởng sao? Không đúng, sao khi mình đi thì những thứ của Lưu Ánh sẽ trở lại ban đầu, ai làm gì hay còn sống đều sẽ bình thường trở lại. Tôi là diễn viên, nhưng khi hết vai thì nhân vật đó cũng sẽ không còn trên khán đài nữa. Nhưng thật khó hiểu khi một NPC cảm nhận được như vậy, thế giới bị lỗi sao?
“ Đó chỉ là giấc mơ mà thôi “
“ Nó khiến tôi có cảm giác chân thật. Có phải cậu đi không?”
Đi? Tại sao lại hỏi như vậy, cảm nhận của cậu ta nhạy bén hơn tôi nghĩ nhiều.
“ Đi đâu cơ? Cậu nói đi dạo à?”
Cậu ta lắc đầu, lại gần tôi. Bàn tay thiếu niên chưa nảy nở của cậu ta áp lên má tôi, tự ý mà đặt một nụ hôn trên trán tôi. Nhẹ nhàng, chút lưu luyến không rời. Cả người tôi bất động, tôi không từ chối hay đẩy cậu ta cách xa người tôi như lúc trước, đón nhận nó một cách thản nhiên.
“ Xin lỗi, không được cậu cho phép nhưng tôi lại đến gần rồi“
Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng:
“ Vậy phạt cậu về khu nghỉ dưỡng đem đồ ăn đến chỗ lúc nảy chúng ta ngắm sao. Tôi muốn cùng ngắm măt trời mọc với cậu.”
Nguyễn Nam Phong ảm đạm nhìn tôi:
" Không muốn, cậu sẽ đi mất "
Tôi cười dịu dàng, lại gần mà hôn nhẹ lên môi cậu. Cậu ta khá bất ngờ với việc tôi chủ động như vậy, nhưng cũng nhánh chóng mà đón nhận nó. Nụ hôn ấy kéo dài không lâu, tôi tách mình khỏi cậu ta ra:
" Cậu là bạn trai tôi, sao tôi có thể bỏ rơi cậu chứ "
Nguyễn Nam Phong có chút không tin mà hỏi lại tôi, ánh mắt không dấu nỗi sự vui sướng trong lòng:
" Cậu thích tôi, cậu thật sự thích tôi!"
Ánh mắt tôi có phần lãng tránh câu nói của cậu ta, tôi chỉ cười mà đáp với cậu ta điều khác:
" Xem ra ai đó không muốn ngắm mặt trời mọc với tôi rồi
Nam Phong nắm lấy tay tôi, sự ấm áp trên người cậu ta đã trở lại, khóe miệng không kìm được sự vui sướng cong lên,lần đầu tôi thấy cậu ta cười tươi như vậy. Một nụ cười nhìn vô cùng dịu dàng và ấm áp. Tôi sẽ xem đây như là nụ cười cậu chào tạm biệt tôi lần cuối và xin lỗi vì lời nói dối đó.
Nguyễn Nam Phong đưa tôi đến vị trí đồi trống lúc ngắm sao băng trước, căn dặn tôi nhất định phải chờ cậu ta quay lại đồng thời cậu ta còn đưa cho tôi chiếc áo ấm mang vào để giữ nhiệt. Yên tâm tất cả, cậuta nhanh chóng chạy về khu nghỉ dưỡng thật nhanh để lấy thêm đồ giữ ấm cho cả hai.
Ngay khi hình bóng câu ta dần khuất, tôi đã lệnh cho Moah mở cảnh cổng của thế giới này, vẫn là cánh cổng lúc đầu ấy. Tôi mở đó và bước vào trong, khi cánh cửa dần khép lại cũng là lúc vai diễn của tôi sẽ kết thúc ở thế giới này. Tạm biệt tất cả và cảm ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương