Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 14: Công Nương Đào Hôn (13)
Mặc dù ở tầng 1 của khách sạn có hơi bừa bộn nhưng căn phòng trên tầng 2 của nó lại rất sạch sẽ, căn phòng này có cửa số thoáng mát, một chiếc bàn và ghế, phòng tắm và ga nệm loại mới nhìn rất sạch sẽ. Đối diện với cửa sổ có thể nhìn thấy được một khu chợ nhộn nhịp, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình.
Căn phòng tuy sạch sẽ, thoải mái nhưng chất lượng cách âm của phòng rất kém, tôi nghe rõ được cuộc đối thoại của căn phòng kế bên. Đó là một giọng nữ và một giọng nam.
" Tối nay sẽ diễn ra đó, em cảm thấy hồi hợp quá". Giọng nữ nói.
" Không cần phải sợ, em chắc chắn sẽ thành công có như vậy chúng ta mới không cần sống nghèo khổ như bây giờ". Giọng nam trả lời
" Nhưng mà...lão ta dù sao cũng là quý tộc em sợ mình làm không tốt sẽ đắt tội lão". Giọng nữ lo sợ
Quý tộc? Là lừa đảo sao.
" Haha, tối nay cũng diễn ra ''Hội chợ'' toàn hàng mới sau khi lão mua xong em cứ việc giả đồ tiếp cận lão, anh không tin hai miếng bánh ngon trên trời rơi xuống mà lão không cần mới lạ". Giọng nam cười thích thú.
" Đến lúc đó em nhớ đừng quên anh là được" Vẫn là giọng nam đó
" Ghét ghê, sao em có thể quên anh được chứ" Giọng nữ e thẹn
Sao đó là hàng loạt âm thanh gây nhiễu loạn làm ảnh hướng đến môi trường âm thanh của tôi. Đây là loại âm thanh không dành cho trẻ nhỏ hay phụ nữ mang thai.
Qua 30 phút rồi, tôi cần phải trở lại theo lời đã định với chú Bertram.
Thấy tôi xuống lầu, anh chàng phục vụ tàn nhang lúc nãy tiến lại liền hỏi
" Ngài Lya, cần gì sao ạ?"
" Không cần, tôi ra ngoài một chút lát tối sẽ về"
" Vâng, ngài đi thông thả ạ" Anh ta cúi đầu tiễn tôi
Sau khi ra khỏi 'Khách sản Beard' tôi đi thẳng một mặt đến tiệm quần áo cũ khi nãy tôi đã mua. Tôi đã để lại bộ váy của mình ở cửa hàng đó. Sau khi thay lại bộ váy của mình tôi trả thêm tiền cho họ và mua hết quần áo ở tiệm, nhờ họ phân phát số quần áo này đến những khu ở chuột và nhờ họ giữ kín việc này
Bà chủ của tiệm vô cùng cảm kích lòng tốt của tôi và nói sẽ giữ kín việc giúp đỡ này của tôi. Bà ấy còn cầu mong tôi sẽ trở thành vị Thái tử phi của đế quốc.
Tôi cười và không nói gì.
Tôi không hề có lòng tốt như vậy. Mục đích của tôi là muốn che giấu việc mình đến 'Khách sạn Beard'. Nếu ai đó thấy tôi đến những nơi không dành cho quý tộc ở, họ sẽ điều tra việc này và lúc đó việc tôi mua quần áo cho những người ở khu ổ chuột sẽ được khui ra đến lúc đó họ sẽ liên tưởng việc tôi cải trang mặc những trang phục cũ và đến những nơi ẩm mốc chính là xem xét cuộc sống của những người dân ở khu ổ chuột. Đồng cảm với những cuộc sống cơ cực của những người nghèo khổ, tôi đã âm thầm mua quần áo quyên góp cho bọn họ. Một hành động thật ý nghĩa.
Tôi cũng phải cảm động trước hành vi của mình đây!
" Công nương, người dạo phố vui chứ ạ".
" Không có gì đặc biệt lắm chỉ đi ngắm thôi ". Tôi lên xe ngựa và ngồi nghỉ ngơi
" Chúng ta trở về đi chú, cháu cảm thấy hơi mệt"
" Vâng thưa công nương". Nói xong, ông ấy đánh xe ngựa rời đi.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ lại đoạn đối thoại giữa đôi nam nữ lúc nãy ở 'Khách sản Beard'. Quý tộc? Hội chợ? Và hàng mới? Hàng mới mà bọn họ nói là nô lệ hay thuốc cấm hoặc là cả hai. Tò mò thật ấy nhĩ, chắc tối nay phải ra ngoài rồi.
Sau khi trở lại dinh thự và về phòng của mình thì Moah cũng đã quay trở lại, ríu rít bên tai tôi
" Ký chủ em trở lại rồi nè, thú vị lắm, thú vị lắm"
" Cái gì thú vị cơ" Tôi cầm đại một quyển sách bất kỳ trên bàn và mở nó ra
" Thì chính là chuyện chị nhờ em điều tra đó ạ, thú vị lắm luôn á"
" Ồ, vậy nói thử xem"
" Khụ, đầu tiên em xin giải đáp về vấn đề các xích mích trong gia tộc Henry". Moah giả bộ nghiêm túc trang nghiêm.
" Đầu tiên là người dì Anna thứ 4 của người thì người cũng biết bà ta rất hay ganh ghét, đố kỵ với các chị của mình vì tước vị của bà ta thấp hơn bọn họ. Kế tiếp là bà ta có người con, con trai tên Bruno, con gái tên Liliana; cô con gái này nhỏ hơn người 2 tuổi. Bruno anh ta không nối tiếp Bá tước Orson kinh doanh trang sức mà tự mình xây dựng lên một khách sạn nhỏ và làm chủ ở đó, khách sạn ấy tên là ' Khách sạn Start'"
" Lúc đầu khách sạn này làm ăn cũng coi như khắm khá, đông khách nhưng sau khi khách sạn có tên là 'Khách sạn Ridis' xây dựng cách hai căn nhà gần khách sạn của anh ta thì việc làm ăn của anh ta bắt đầu tuột dóc, có người còn tố cáo khách sạn anh ta có chuột, dùng đồ ăn ôi thiu, những tin đồn đó làm cho uy tín khách sạn của anh ta không còn được vững chắc trên thị trường. Bù lại thì 'Khách sạn Ridis' luôn đông khách, náo nhiệt, khách sạn này còn được đánh giá là khách sạn chuẩn hoàng gia ở để quốc. Anh ta cho rằng chính khách sạn này đã giở trò trong việc làm ăn của mình cho nên đã cho người điều tra. Kết quả...ký chủ người biết anh ta tra ra gì không?"
" Ồ, ta không biết" Tôi thích thú nghe câu chuyện của Moah kể
" Hì hì, kết quả là anh ta tra được chủ của ' Khách sạn Ridis' là của David Marcurs con trai cả của công tước nhà Marcurs chồng của người dì cả của Rosabella. Anh ta liền đem chuyện này kể cho mẹ mình. Biết được chuyện làm ăn của con mình bị hãm hại bà ta liền đến gia tộc Marcurs tìm chị cả của mình tranh luận. Nhưng người chị cả này không để bà ta vào mắt còn kêu khách sản của con trai bà ta nên sớm dọn dẹp đi chớ làm cản trở công việc làm ăn của con chị ta. Bà ta cũng tìm các chị em khác nhờ họ khuyên ngăn giùm nhưng tất cả bọn họ đều đứng về phe bà chị cả kể cả công tước Henry. Bị khinh thường về tước vị và sự nghiệp con trai bị cản trở, đây chính là hai chiếc ghim đâm sâu trong lòng bà ta, nhưng dù vậy bà ta cũng phải tươi cười xem như đó là chuyện không đáng có vậy." Moah cười hí hửng
Căn phòng tuy sạch sẽ, thoải mái nhưng chất lượng cách âm của phòng rất kém, tôi nghe rõ được cuộc đối thoại của căn phòng kế bên. Đó là một giọng nữ và một giọng nam.
" Tối nay sẽ diễn ra đó, em cảm thấy hồi hợp quá". Giọng nữ nói.
" Không cần phải sợ, em chắc chắn sẽ thành công có như vậy chúng ta mới không cần sống nghèo khổ như bây giờ". Giọng nam trả lời
" Nhưng mà...lão ta dù sao cũng là quý tộc em sợ mình làm không tốt sẽ đắt tội lão". Giọng nữ lo sợ
Quý tộc? Là lừa đảo sao.
" Haha, tối nay cũng diễn ra ''Hội chợ'' toàn hàng mới sau khi lão mua xong em cứ việc giả đồ tiếp cận lão, anh không tin hai miếng bánh ngon trên trời rơi xuống mà lão không cần mới lạ". Giọng nam cười thích thú.
" Đến lúc đó em nhớ đừng quên anh là được" Vẫn là giọng nam đó
" Ghét ghê, sao em có thể quên anh được chứ" Giọng nữ e thẹn
Sao đó là hàng loạt âm thanh gây nhiễu loạn làm ảnh hướng đến môi trường âm thanh của tôi. Đây là loại âm thanh không dành cho trẻ nhỏ hay phụ nữ mang thai.
Qua 30 phút rồi, tôi cần phải trở lại theo lời đã định với chú Bertram.
Thấy tôi xuống lầu, anh chàng phục vụ tàn nhang lúc nãy tiến lại liền hỏi
" Ngài Lya, cần gì sao ạ?"
" Không cần, tôi ra ngoài một chút lát tối sẽ về"
" Vâng, ngài đi thông thả ạ" Anh ta cúi đầu tiễn tôi
Sau khi ra khỏi 'Khách sản Beard' tôi đi thẳng một mặt đến tiệm quần áo cũ khi nãy tôi đã mua. Tôi đã để lại bộ váy của mình ở cửa hàng đó. Sau khi thay lại bộ váy của mình tôi trả thêm tiền cho họ và mua hết quần áo ở tiệm, nhờ họ phân phát số quần áo này đến những khu ở chuột và nhờ họ giữ kín việc này
Bà chủ của tiệm vô cùng cảm kích lòng tốt của tôi và nói sẽ giữ kín việc giúp đỡ này của tôi. Bà ấy còn cầu mong tôi sẽ trở thành vị Thái tử phi của đế quốc.
Tôi cười và không nói gì.
Tôi không hề có lòng tốt như vậy. Mục đích của tôi là muốn che giấu việc mình đến 'Khách sạn Beard'. Nếu ai đó thấy tôi đến những nơi không dành cho quý tộc ở, họ sẽ điều tra việc này và lúc đó việc tôi mua quần áo cho những người ở khu ổ chuột sẽ được khui ra đến lúc đó họ sẽ liên tưởng việc tôi cải trang mặc những trang phục cũ và đến những nơi ẩm mốc chính là xem xét cuộc sống của những người dân ở khu ổ chuột. Đồng cảm với những cuộc sống cơ cực của những người nghèo khổ, tôi đã âm thầm mua quần áo quyên góp cho bọn họ. Một hành động thật ý nghĩa.
Tôi cũng phải cảm động trước hành vi của mình đây!
" Công nương, người dạo phố vui chứ ạ".
" Không có gì đặc biệt lắm chỉ đi ngắm thôi ". Tôi lên xe ngựa và ngồi nghỉ ngơi
" Chúng ta trở về đi chú, cháu cảm thấy hơi mệt"
" Vâng thưa công nương". Nói xong, ông ấy đánh xe ngựa rời đi.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ lại đoạn đối thoại giữa đôi nam nữ lúc nãy ở 'Khách sản Beard'. Quý tộc? Hội chợ? Và hàng mới? Hàng mới mà bọn họ nói là nô lệ hay thuốc cấm hoặc là cả hai. Tò mò thật ấy nhĩ, chắc tối nay phải ra ngoài rồi.
Sau khi trở lại dinh thự và về phòng của mình thì Moah cũng đã quay trở lại, ríu rít bên tai tôi
" Ký chủ em trở lại rồi nè, thú vị lắm, thú vị lắm"
" Cái gì thú vị cơ" Tôi cầm đại một quyển sách bất kỳ trên bàn và mở nó ra
" Thì chính là chuyện chị nhờ em điều tra đó ạ, thú vị lắm luôn á"
" Ồ, vậy nói thử xem"
" Khụ, đầu tiên em xin giải đáp về vấn đề các xích mích trong gia tộc Henry". Moah giả bộ nghiêm túc trang nghiêm.
" Đầu tiên là người dì Anna thứ 4 của người thì người cũng biết bà ta rất hay ganh ghét, đố kỵ với các chị của mình vì tước vị của bà ta thấp hơn bọn họ. Kế tiếp là bà ta có người con, con trai tên Bruno, con gái tên Liliana; cô con gái này nhỏ hơn người 2 tuổi. Bruno anh ta không nối tiếp Bá tước Orson kinh doanh trang sức mà tự mình xây dựng lên một khách sạn nhỏ và làm chủ ở đó, khách sạn ấy tên là ' Khách sạn Start'"
" Lúc đầu khách sạn này làm ăn cũng coi như khắm khá, đông khách nhưng sau khi khách sạn có tên là 'Khách sạn Ridis' xây dựng cách hai căn nhà gần khách sạn của anh ta thì việc làm ăn của anh ta bắt đầu tuột dóc, có người còn tố cáo khách sạn anh ta có chuột, dùng đồ ăn ôi thiu, những tin đồn đó làm cho uy tín khách sạn của anh ta không còn được vững chắc trên thị trường. Bù lại thì 'Khách sạn Ridis' luôn đông khách, náo nhiệt, khách sạn này còn được đánh giá là khách sạn chuẩn hoàng gia ở để quốc. Anh ta cho rằng chính khách sạn này đã giở trò trong việc làm ăn của mình cho nên đã cho người điều tra. Kết quả...ký chủ người biết anh ta tra ra gì không?"
" Ồ, ta không biết" Tôi thích thú nghe câu chuyện của Moah kể
" Hì hì, kết quả là anh ta tra được chủ của ' Khách sạn Ridis' là của David Marcurs con trai cả của công tước nhà Marcurs chồng của người dì cả của Rosabella. Anh ta liền đem chuyện này kể cho mẹ mình. Biết được chuyện làm ăn của con mình bị hãm hại bà ta liền đến gia tộc Marcurs tìm chị cả của mình tranh luận. Nhưng người chị cả này không để bà ta vào mắt còn kêu khách sản của con trai bà ta nên sớm dọn dẹp đi chớ làm cản trở công việc làm ăn của con chị ta. Bà ta cũng tìm các chị em khác nhờ họ khuyên ngăn giùm nhưng tất cả bọn họ đều đứng về phe bà chị cả kể cả công tước Henry. Bị khinh thường về tước vị và sự nghiệp con trai bị cản trở, đây chính là hai chiếc ghim đâm sâu trong lòng bà ta, nhưng dù vậy bà ta cũng phải tươi cười xem như đó là chuyện không đáng có vậy." Moah cười hí hửng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương