Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 97: Nơi Con Tim Rung Động (26)
Bảng điện tử thông báo đột ngột hiện ra [ Ting, chúc mừng ký chủ nhận được 30 điểm trị số ác nữ từ nữ chính ]
Thật luôn, mới nói có vài câu mà cô ta cũng cảm thấy hận tôi à, có vẻ như hận hơi nhiều rồi. Vượt qua cả điểm quy định luôn kìa, tiếc thật.
“ Cậu đúng là thích nói đạo lý thật, bị tôi lấy luận văn là đúng rồi đấy. Vì nó nên là của tôi, chỉ có tôi mới có thể vào được đại học Z. Một kẻ bị bệnh tim sống nay chết mai đó như cậu, nên nhường cơ hội cho người bình thường là tốt hơn. “
“ Vậy đây mới là bản chất thật con người cậu nhĩ, đè người khác xuống để làm bàn đạp cho mình đi lên. Đúng là xấu xa thật “
Tôi quay đầu về phía ở góc khuất, chỗ đường rẽ vào sân sau của trường mà nói lớn:
“ Nghe rồi chứ, đây chính là tính cách thật cậu ta “
Nữ chính giật mình nhìn theo hướng tôi nhìn. Cô ta hoảng hốt đến nổi xanh mặt, mắt trợn lớn khi thấy người bước ra từ gốc khuất đó chính là Trần Thiên Thành và Nguyễn Minh Tề. Nhìn nét mặt của họ cũng đoán được bọn họ đã
nghe hết tất cả câu chuyện. Cô ta hoảng loạn nhanh chóng tiến lại gần nam chính giải thích:
“ Vừa rồi, tất cả đều không phải đâu… không phải đâu…”
Nam chính tức giận mà quát tháo cô ta:
“ Đủ rồi, tôi không ngờ cậu là người như vậy. Tình yêu rẻ rách? Nhảm nhí? “
Nữ chính rối tít nói:
“ Không, không phải …”
Cô ta muốn níu lấy tay của nam chính nhưng đã bị cậu ta hất ra. Nữ chính ngã lăn ra đất, cả người nhìn vô cùng nhếch nhác đến đáng thương ngước nhìn nam chính:
“ Cô khiến tôi thấy thật kinh tởm, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa “
Nam chính cất bước liền rời đi, nữ chính chỉ có thể ngồi tại chỗ mà thất thanh kêu tên cậu ta:
“ Thiên Thành!”
Không lay chuyển được nam chính, cô ta đánh đồng qua Nguyễn Minh Tề:
“ Minh Tề giúp tờ với, tớ không có ác ý gì đâu. Tất cả là do Lưu Ánh lừa tới, chính cậu ấy bắt tới nói như vậy “
Nguyễn Minh Tề đưa mắt chán ghét, căm phẫn nhìn về phía nữ chính:
“ Đến bây giờ cậu vẫn còn đỗ lỗi cho cậu ấy sao? Thì ra là cậu ăn cắp luận văn, tất cả mọi chuyện đều do cậu bịa ra để lừa chúng tôi”
“ Không phải, không…”
“ Cao Ái Nhi, tôi muốn làm bạn với cậu không phải xuất phát từ lòng thương cảm gì cả Thiên Thành cũng vậy. Chỉ là không ngờ cậu lại xem nó như một công cụ, biến nó thành thứ rẻ tiền.”
Cô ta không nghĩ được gì nhiều liền đổ lỗi lên đầu tôi,nức nở khóc, diễn một màn kịch ai oán như hồi lúc trước vậy:
“ Lưu Ánh tại sao cậu lại hại tớ, tớ không có làm gì mà. Cậu đừng bắt nạt tớ được không?”
Tôi âm thầm liếc nhìn xem biểu cảm của Nguyễn Minh Tề, nhưng cũng may cậu ta đã tỉnh hơn nhiều rồi:
“ Lưu Ánh không có làm gì sai, người sai là cậu. Mong rằng sau này cậu đừng quấy rầy cùng như đừng xuất hiện trước chúng tôi.”
Nữ chính nhanh chóng kéo Nguyễn Minh Tề lại hòng ngăn cậu ta rời đi, cô ta kích động nói:
“ Tại sao không liên quan cô ta, là cô ta hẹn tớ đến đây. Là cô ta hãm hại tớ. Cậu sao lại không tin tớ, chúng ta là bạn mà.”
“ Đủ rồi, tôi đã nghe lời giả dối của câu rất nhiều rồi, đến giờ tôi vẫn không dám tin nhưng điều bây giờ cậu nói cái nào mới là thật, cái nào mới là giả.”
Nữ chính thất thanh mà khóc nức lên:
“ Thiên Thành đã bỏ rơi tớ, giờ cậu cũng bỏ rơi tớ sao. Tớ chỉ làm sai một việc mà tất cả đều muốn quay lưng đi với tớ. Tớ cũng chỉ muốn đậu đại học mà, tớ chỉ muốn thoát khỏi cảnh nghèo điều đó là sai sao.”
“ Sai, cả tôi và cậu đều sai. Nếu không tại lời nói của cậu mối quan hệ của tôi và Lưu Ánh cũng không bước đến con đường này. Chính cậu đã khiến tôi hiểu lầm cậu ấy, chính cậu khiến tôi lỡ mất cơ hội đó.”
Nữ chính bất ngờ, cô ta mở tròn mắt không dám tin Nguyễn Minh Tề lại nói như vậy với mình. Bây giờ mọi lỗi lầm đều như hướng về phía cô ta, mọi thứ bây giờ đều không nằm trong tâm kiểm soát của cô ta nữa. Cả người
cô ta ngồi thụp xuống sân, cơ thể nặng trĩu. Mọi thứ cô ta dày công sắp đặt đều trở thành tro bụi, tất cả ước mơ của cô ta đều bị gió thổi đi.
Thật là đáng thương.
Tôi đi ngang qua cô ta, nở nụ cười lạnh:
“ Người tính không bằng trời tính nhĩ, chúc cô sống vui vẻ.”
Tôi rời đi không chút ấy náy gì, để lại bóng lưng cho người người tội lỗi kia. Đây là sự trừng phạt dành cho hai người, chúc hai người nhận được vui vẻ.
Thật luôn, mới nói có vài câu mà cô ta cũng cảm thấy hận tôi à, có vẻ như hận hơi nhiều rồi. Vượt qua cả điểm quy định luôn kìa, tiếc thật.
“ Cậu đúng là thích nói đạo lý thật, bị tôi lấy luận văn là đúng rồi đấy. Vì nó nên là của tôi, chỉ có tôi mới có thể vào được đại học Z. Một kẻ bị bệnh tim sống nay chết mai đó như cậu, nên nhường cơ hội cho người bình thường là tốt hơn. “
“ Vậy đây mới là bản chất thật con người cậu nhĩ, đè người khác xuống để làm bàn đạp cho mình đi lên. Đúng là xấu xa thật “
Tôi quay đầu về phía ở góc khuất, chỗ đường rẽ vào sân sau của trường mà nói lớn:
“ Nghe rồi chứ, đây chính là tính cách thật cậu ta “
Nữ chính giật mình nhìn theo hướng tôi nhìn. Cô ta hoảng hốt đến nổi xanh mặt, mắt trợn lớn khi thấy người bước ra từ gốc khuất đó chính là Trần Thiên Thành và Nguyễn Minh Tề. Nhìn nét mặt của họ cũng đoán được bọn họ đã
nghe hết tất cả câu chuyện. Cô ta hoảng loạn nhanh chóng tiến lại gần nam chính giải thích:
“ Vừa rồi, tất cả đều không phải đâu… không phải đâu…”
Nam chính tức giận mà quát tháo cô ta:
“ Đủ rồi, tôi không ngờ cậu là người như vậy. Tình yêu rẻ rách? Nhảm nhí? “
Nữ chính rối tít nói:
“ Không, không phải …”
Cô ta muốn níu lấy tay của nam chính nhưng đã bị cậu ta hất ra. Nữ chính ngã lăn ra đất, cả người nhìn vô cùng nhếch nhác đến đáng thương ngước nhìn nam chính:
“ Cô khiến tôi thấy thật kinh tởm, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa “
Nam chính cất bước liền rời đi, nữ chính chỉ có thể ngồi tại chỗ mà thất thanh kêu tên cậu ta:
“ Thiên Thành!”
Không lay chuyển được nam chính, cô ta đánh đồng qua Nguyễn Minh Tề:
“ Minh Tề giúp tờ với, tớ không có ác ý gì đâu. Tất cả là do Lưu Ánh lừa tới, chính cậu ấy bắt tới nói như vậy “
Nguyễn Minh Tề đưa mắt chán ghét, căm phẫn nhìn về phía nữ chính:
“ Đến bây giờ cậu vẫn còn đỗ lỗi cho cậu ấy sao? Thì ra là cậu ăn cắp luận văn, tất cả mọi chuyện đều do cậu bịa ra để lừa chúng tôi”
“ Không phải, không…”
“ Cao Ái Nhi, tôi muốn làm bạn với cậu không phải xuất phát từ lòng thương cảm gì cả Thiên Thành cũng vậy. Chỉ là không ngờ cậu lại xem nó như một công cụ, biến nó thành thứ rẻ tiền.”
Cô ta không nghĩ được gì nhiều liền đổ lỗi lên đầu tôi,nức nở khóc, diễn một màn kịch ai oán như hồi lúc trước vậy:
“ Lưu Ánh tại sao cậu lại hại tớ, tớ không có làm gì mà. Cậu đừng bắt nạt tớ được không?”
Tôi âm thầm liếc nhìn xem biểu cảm của Nguyễn Minh Tề, nhưng cũng may cậu ta đã tỉnh hơn nhiều rồi:
“ Lưu Ánh không có làm gì sai, người sai là cậu. Mong rằng sau này cậu đừng quấy rầy cùng như đừng xuất hiện trước chúng tôi.”
Nữ chính nhanh chóng kéo Nguyễn Minh Tề lại hòng ngăn cậu ta rời đi, cô ta kích động nói:
“ Tại sao không liên quan cô ta, là cô ta hẹn tớ đến đây. Là cô ta hãm hại tớ. Cậu sao lại không tin tớ, chúng ta là bạn mà.”
“ Đủ rồi, tôi đã nghe lời giả dối của câu rất nhiều rồi, đến giờ tôi vẫn không dám tin nhưng điều bây giờ cậu nói cái nào mới là thật, cái nào mới là giả.”
Nữ chính thất thanh mà khóc nức lên:
“ Thiên Thành đã bỏ rơi tớ, giờ cậu cũng bỏ rơi tớ sao. Tớ chỉ làm sai một việc mà tất cả đều muốn quay lưng đi với tớ. Tớ cũng chỉ muốn đậu đại học mà, tớ chỉ muốn thoát khỏi cảnh nghèo điều đó là sai sao.”
“ Sai, cả tôi và cậu đều sai. Nếu không tại lời nói của cậu mối quan hệ của tôi và Lưu Ánh cũng không bước đến con đường này. Chính cậu đã khiến tôi hiểu lầm cậu ấy, chính cậu khiến tôi lỡ mất cơ hội đó.”
Nữ chính bất ngờ, cô ta mở tròn mắt không dám tin Nguyễn Minh Tề lại nói như vậy với mình. Bây giờ mọi lỗi lầm đều như hướng về phía cô ta, mọi thứ bây giờ đều không nằm trong tâm kiểm soát của cô ta nữa. Cả người
cô ta ngồi thụp xuống sân, cơ thể nặng trĩu. Mọi thứ cô ta dày công sắp đặt đều trở thành tro bụi, tất cả ước mơ của cô ta đều bị gió thổi đi.
Thật là đáng thương.
Tôi đi ngang qua cô ta, nở nụ cười lạnh:
“ Người tính không bằng trời tính nhĩ, chúc cô sống vui vẻ.”
Tôi rời đi không chút ấy náy gì, để lại bóng lưng cho người người tội lỗi kia. Đây là sự trừng phạt dành cho hai người, chúc hai người nhận được vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương