Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật
Chương 47: (Hết)
(30/06/2024)
Editor by AChan
—©—
Sau khi Hứa Tiêu biến mất, Yến Minh Phong càng thêm trầm mặc, mỗi ngày hắn nghỉ ngơi không đến ba canh giờ, khi không có việc gì liền đem tự khóa mình trong phòng.
Quốc gia lúc hắn tại vị quốc phú dân an, sĩ tử có tài cúi đầu xưng thần với hắn, dân gian vì hắn biên ca tán tụng, hắn trở thành minh quân chân chính có thể lưu truyền thiên cổ.
6 năm sau, một buổi chiều bình thường, vị thiên tử sáng tạo thái bình thịnh thế này bị phát hiện uống thuốc độc tự sát ở tẩm cung của mình.
Thế nhân hoảng hốt, triều đình nhấc lên sóng to gió lớn.
Nam Trúc khi biết được tin tức này thì ngẩn người, hắn nắm chặt tay tiểu Thái Tử, ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt ửng đỏ.
—— chủ tử, thời điểm ngài rời đi nhất định là đang cười đúng không.
Rốt cuộc ngài đã đợi 6 năm.
Chờ tới khi quốc lực cường thịnh, thiên hạ thái bình, chờ tới khi Thái Tử có thể một mình đứng vững, chờ đến khi ngài không còn nỗi lo nào mà..... đi tìm cậu ấy.
—©—
Đại thiếu gia Yến gia hôn mê mấy ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Có thể nhặt được mạng về từ tai nạn giao thông khủng khiếp như vậy đã có thể nói là kỳ tích, nhưng chung quy là bị thương quá nặng để lại di chứng, sau khi thiếu gia Yến gia tự tỉnh lại có chút không quá bình thường.
Hắn mất trí nhớ.
Hắn không nhớ rõ mình là ai, không nhớ rõ cha mẹ là ai, cũng không nhớ tất cả về mình, tính cách cũng khác trước kia một trời một vực.
Đại thiếu Yến gia là phú nhị đại ngậm thìa vàng mà lớn lên, tính cách kiêu căng, làm việc tùy hứng, cả ngày ăn nhậu chơi bời cùng một đám hồ bằng cẩu hữu, nhưng đại thiếu gia sau khi tỉnh lại tính cách trầm ổn, uy áp rất nặng, không thích nói chuyện cũng không quan tâm người khác, ngay cả bà Yến khi đối diện với hắn cũng cảm nhận được áp lực.
Bác sĩ nói hắn đây là bị thương tới đầu óc rồi, tĩnh dưỡng một thời gian là được, về phần ký ức, yêu cầu phải chỉ dẫn nhiều, lâu rồi tự nhiên sẽ khôi phục.
Cho nên sau khi hắn xuất viện, bà Yến cố ý để đám bạn bè trước của hắn dẫn hắn đến trường học đi tìm ký ức, vừa vặn ngày này trường bọn họ có bộ điện ảnh mới tới tuyên truyền, vì thế vài vị đại thiếu gia liền mang hắn tới đây xem náo nhiệt.
Yến Minh Phong không có chút hứng thú nào với chuyện này, từ sau khi tỉnh lại hắn vẫn luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì, hơn nữa là chuyện rất quan trọng, nhưng bất luận hắn nghĩ thế nào cũng đều không nhớ nổi.
Hơn nữa tất cả ở hiện đại này đối với hắn mà nói đều có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, hắn cảm thấy mình không phải ở đây, nhưng lại có thể sử dụng được các đồ hiện đại, có đôi khi hắn còn nghĩ liệu có phải mình bị thương quá nặng nên có chút nhân cách phân liệt hay không.
Hắn cũng không để ý mình là ai, nhưng hắn rất muốn biết đoạn ký ức mình bị mất kia là cái gì, cho nên khi nghe nói đến trường học có thể giúp hắn nhớ ra gì đó, mặc dù hắn không thích chỗ đông người, nhưng vẫn đi theo tới đây.
Trên đài hình như là tiểu minh tinh có chút danh khí, Yến Minh Phong cúi đầu ẩn ở trong đám người, từ khi hắn bước vào đây đã cảm thấy có chút nôn nóng, nhưng hắn lại không biết lý do nôn nóng là gì.
Trên đài không biết nói cái gì, tiếng ồn ào bốn phía đột nhiên trở nên rất lớn, hai hàng lông mày hắn nhăn lại, có chút hối hận khi vào đây.
Đồng bạn bên cạnh đụng vào khuỷu tay hắn một cái, nói: "Tiểu minh tinh trông cũng khá xinh đẹp."
Yến Minh Phong ngẩng đầu, định nói với hắn ta là mình đi trước, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt minh tinh kia, thoáng chốc, vô số ký ức dũng mãnh tiến vào đầu hắn, hai mắt Yến Minh Phong đỏ lên.
Quá nhiều ký ức kích thích khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra, hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Đường, vẫn không nhúc nhích.
Hành động này của Thiệu Đường đột nhiên khiến người trong hội trường chú ý, người chủ trì sửng sốt một chút, vội vàng ôn thanh hỏi: "Tiểu Đường, làm sao vậy?"
Thiệu Đường bấu chặt tay mình, dùng đau đớn khiến mình bình tĩnh lại, cậu chậm rãi ngồi trở lại đúng chỗ mình, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Tôi không sao."
Lưu ca nhìn ra cậu có chút không thích hợp, thấp giọng nói mấy câu bên tai người chủ trì, người chủ trì gật gật đầu, đầu tiên là tìm cái cớ, sau đó cắt bỏ tiến trình nhanh chóng kết thúc cuộc họp báo này.
Thiệu Đường được Lưu ca che chở về tới hậu trường, sau khi rời khỏi màn ảnh, tấm lưng luôn cố gắng chống cự lập tức cong xuống, cậu khom lưng che mặt mình, thanh âm run rẩy: "Lưu ca, em nhìn thấy anh ấy."
Khi Thiệu Đường vừa mới bắt đầu khôi phục công tác, thường xuyên thất thần, thường xuyên không vào trạng thái, Lưu Triệt nhận thấy được không thích hợp, trăm phương nghìn kế ép hỏi ra chân tướng từ Hứa Tiêu, cho nên lúc này liền hiểu được "Anh ấy" trong lời Thiệu Đường là chỉ ai.
Lưu Triệt hạ giọng: "Tiểu Đường, cậu mệt rồi, chúng ta đi về trước đi."
Hắn tưởng bởi vì Thiệu Đường quá mức tưởng niệm đối phương, cho nên xuất hiện ảo giác.
Thiệu Đường vùi đầu vào tay mình không cử động, cũng không phát ra tiếng.
Lưu Triệt thở dài, hắn sợ bị người khác nhìn ra khác thường, lấy cớ thân thể Thiệu Đường không được thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút, chặn một đám phóng viên muốn phỏng vấn cùng fans vây lại đây.
Bên trong phòng nghỉ dần dần yên tĩnh, Lưu Triệt ngồi bên cạnh Thiệu Đường, lúc này, trợ lý Tiểu Trương vội vàng chạy vào, vẻ mặt khẩn trương nói: "Lưu ca, có người xông tới, người bên ngoài sắp không chặn được rồi."
Lưu Triệt nhíu mày: "Lại là fan cuồng không muốn sống, cậu đi gọi bảo vệ, đuổi đi, chú ý chút, đừng để bị chụp được."
Tiểu trương liên tục gật đầu, lôi kéo mở cửa, một người đàn ông cao lớn soái khí xa lạ đứng ở cửa, cậu ta sửng sốt, quay đầu không biết làm sao nhìn về phía Lưu Triệt.
Không nghĩ tới bây giờ lá gan fan cuồng lại lớn như vậy, lại trực tiếp xông tới, Lưu Triệt đứng lên, che trước người Thiệu Đường, lạnh lùng nói: "Mong anh tôn trọng quyền riêng tư của nghệ sĩ, lập tức rời khỏi đây!"
Người đàn ông không để ý đến hắn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Đường đằng sau, hốc mắt ửng đỏ.
Lưu Triệt cảm giác góc áo mình bị nhẹ nhàng kéo xuống, sau đó hắn nghe được Thiệu Đường ở đằng sau nhẹ giọng nói: "Lưu ca, để em nói chuyện riêng với hắn một lúc, được không?"
Âm cuối Thiệu Đường run nhè nhẹ, như bị áp lực cái gì, Lưu Triệt tuy rằng không quá yên tâm, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng cậu, mang theo Tiểu Trương rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, Yến Minh Phong rốt cuộc nhịn không được, tiến lên ôm chặt Thiệu Đường, lực đạo lớn như là muốn nhét cậu vào trong ngực.
Thân thể hắn không khống chế được đang run rẩy, Thiệu Đường chậm rãi ôm lấy hắn, nhắm hai mắt dựa vào trên vai hắn, than thở một tiếng: "Em rất nhớ anh......"
Yến Minh Phong lại nắm thật chặt hai tay, hơi hơi nghiêng đầu cọ cọ cổ cậu, trong thanh âm toàn là thỏa mãn: "Tiểu Đường, ta cũng rất nhớ em."
Hai người ôm nhau hồi lâu, lâu đến nghe được tiếng đập cửa mới lưu luyến không rời tách ra, nhưng tay vẫn còn nắm chặt, Lưu Triệt đẩy cửa ra, há mồm định nói chuyện thì thấy hai tay đang đan vào của hai người, hắn phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, trừng lớn hai mắt: "Tiểu Đường, cậu ——"
Thiệu Đường phảng phất dỡ được gánh nặng nào đó xuống, lúc này toàn thân đều rất nhẹ nhàng, cậu cử động để mười ngón tay đan vào nhau, cười nói: "Lưu ca, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai em, Yến Minh Phong. Minh Phong, đây là người đại diện của em Lưu ca.". Truyện Cổ Đại
Yến Minh Phong gật đầu với Lưu Triệt, hắn vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay Thiệu Đường, giống như là sợ cậu sẽ đột nhiên biến mất.
Lưu Triệt biết được nội tình, thấy cảnh tượng như vậy còn có gì không rõ, hắn đưa mắt ra hiệu với Thiệu Đường: "Hắn chính là...... Vị kia?"
Thiệu Đường gật gật đầu.
"Được rồi." Lưu Triệt vỗ đùi, đứng lên: "Người đã trở lại là được, Tiểu Đường cậu chỉ cần lo yêu đương, còn lại cứ giao cho Lưu ca."
Tuy rằng chuyện nghệ sĩ yêu đương mà bị công khai sẽ đưa tới không ít phong ba, huống chi là người yêu đồng tính, nhưng Thiệu Đường một không phải là idol, hai không phải đỉnh lưu, dù có bị chụp được Lưu Triệt cũng có cách ỉm nó xuống.
"Cảm ơn Lưu ca."
Cậu cùng Minh Phong yêu nhau không dễ, cho nên Thiệu Đường chưa bao giờ nghĩ tới giấu giếm, nhưng cậu muốn công khai là một chuyện, Lưu ca duy trì lại là một chuyện khác, cho nên Thiệu Đường thực lòng rất cảm kích hắn.
"Được rồi, hai người mới vừa gặp lại hẳn là còn có rất nhiều chuyện muốn nói, tôi không quấy rầy hai người ôn chuyện nữa, paparazzi bên ngoài đều bị tôi đuổi đi rồi, hai người đi nhanh đi."
Thiệu Đường gật gật đầu, lôi kéo Yến Minh Phong lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
Cậu gọi xe, dẫn người về tới phòng mình ở.
Lại lần nữa bước vào cái này nơi quen thuộc, Yến Minh Phong dường như đã qua mấy đời, hắn ôm eo Thiệu Đường, giống đồ trang sức hình người ăn vạ trên người cậu, Thiệu Đường đi chỗ nào hắn cũng chỗ đấy.
Thiệu Đường đổ hai chén nước, túm tay hắn, ấn hắn ngồi xuống đối diện mình, "Nói một chút đi, sao lại thế này."
Trên đường bởi vì có tài xế, hai người không nói quá nhiều, Yến Minh Phong không tình nguyện buông tay ra, lúc này mới kể chuyện sau khi cậu biến mất cho cậu nghe, nhưng hắn giấu đi chuyện mình tự sát, chỉ nói mình làm lụng vất vả quá độ, cho nên sinh bệnh mà chết.
"...... Sau khi tỉnh lại ta liền biến thành vị đại thiếu gia Yến gia này, còn mất đi ký ức, đến tận khi nhìn thấy em."
Thiệu Đường nghĩ lại mà sợ, không tự chủ được rúc vào lòng ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, cậu một bên vẽ hình xoắn ốc trong lòng bàn tay Yến Minh Phong một bên nói: "Thật ra em có nghe nói về Yến gia, là hào môn thế gia nổi tiếng." Cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười: "Liệu mẹ anh có lấy ra mấy trăm vạn bảo em rời khỏi con bà ấy không?"
Cậu cố ý tách đề tài, không muốn nói những chuyện phức tạp đó, với hắn mà nói, mỗi một lần xa cách rồi gặp lại đều là nỗi thống khổ, hiện giờ khó lắm hai người mới một lần nữa được bên nhau, cậu chỉ muốn sống những ngày tháng đơn giản thôi.
Yến Minh Phong cúi đầu hôn cậu một cái, "Đó không phải mẫu thân ta."
Tuy rằng thân thể này giống hệt hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều là con trai thứ hai của Yến Vương Yến Minh Phong, mà không phải đại thiếu Yến gia gì đó.
Thiệu Đường ngồi trên đùi hắn, đôi tay vòng lấy cổ hắn, "Lâu như vậy, anh có nhớ em không?"
Hầu kết Yến Minh Phong không tự chủ được lăn lộn một chút, hắn nắm chặt hai tay, nâng người lên trên, thanh âm ám ách: "Nhớ, rất nhớ."
Thiệu Đường hôn cổ hắn, nhận thấy được thân thể hắn thay đổi, khóe miệng cậu hơi hơi nhếch lên, nói bên tai hắn: "Muốn lên giường....."
Yến Minh Phong bế phốc người lên, một bên hôn cậu một bên lột quần áo, hai người nghiêng ngả lảo đảo vào phòng ngủ.
Trước khi nhiều cảnh xuân hơn lộ ra,cửa phòng bị "Rầm" một tiếng đóng lại.
—©—
Tình tiết "Cho cậu 500 vạn rời khỏi con trai tôi" trong ảo tưởng của Thiệu Đường cũng không xảy ra, ngày hôm sau Yến Minh Phong liền comeout với người nhà họ Yến, cũng tỏ vẻ nếu bọn họ chấp nhận được thì coi như hắn sẽ yên ổn làm đại thiếu gia Yến gia, còn nếu không chấp nhận thì từ nay về sau sẽ không còn quan hệ gì với Yến gia nữa.
Chuyện đoạn tuyệt quan hệ hắn cũng đã nói ra, bà Yến sợ tới mức liên tục đồng ý, ông Yến tức muốn lấy gậy gộc đánh hắn nhưng cũng không được, chỉ có thể đồng ý.
Từ nay về sau, Yến Minh Phong bắt đầu tiếp nhận công việc ở công ty Yến gia, năng lực học tập của hắn rất mạnh, hơn nữa đã từng làm hoàng đế, không đến ba tháng hắn đã nắm hết mọi chuyện ở Yến gia, không đến nửa năm liền chính thức trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Yến gia, trên dưới công ty không một ai không phục.
Thấy vậy, bất mãn với việc con trai mình yêu đồng tính của ông Yến cũng dần dần xuôi, mừng rỡ phủi tay nghỉ dưỡng, còn bà Yến từ lần đầu tiên gặp Thiệu Đường liền thích thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn này, đến nỗi càng ngày càng thấy con trai mình không vừa mắt, bất công tới tận Thái Bình Dương.
Một năm sau, hai bên cha mẹ gặp mặt sau, định đính hôn vào sáu tháng sau.
Ngày đính hôn, hai nhà chỉ mời một ít bạn bè họ hàng thân thiết, ngồi không đến năm bàn người, ngoại trừ đại thiếu Thiệu gia mặt đen ra, tất cả mọi người đều mỉm cười, Hứa Tiêu dựa vào người Lục Tu, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Bao giờ thì anh cầu hôn em?"
Lục Tu nhướng mày, ôm eo hắn, "Hôm nay luôn."
Hứa Tiêu trợn mắt, "Tùy tiện như vậy em cũng sẽ không đồng ý."
Lục Tu cười cười, cầm tay hắn, ôn nhu nói: "Hôm nay là sân nhà Thiệu Đường, bảo bảo ngoan, anh nhất định sẽ cho em một nghi thức cầu hôn thật long trọng."
Hứa Tiêu hừ hừ hai tiếng không để ý đến anh, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ.
Giờ lành đến, mọi người dần dần yên tĩnh lại, Yến Minh Phong tay cầm một bó hoa đứng trên đài, cả người căng chặt, ngón tay run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm của vào.
Đời này hắn chưa bao giờ khẩn trương, cũng chưa bao giờ chờ mong như vậy.
Hắn muốn lộ ra một nụ cười, nhưng lại bởi vì quá mức khẩn trương mà khuôn mặt có vẻ cứng đờ, thẳng đến khi thân ảnh Thiệu Đường dần dần xuất hiện ở lối vào, khóe miệng hắn mới ngăn không được hướng lên trên.
Thiệu Đường cũng cầm một bó hoa, nhìn về phía hắn trong đám người. Cậu cười khẽ một chút, sau đó thong thả lại kiên định đi tới chỗ hắn.
Tim Yến Minh Phong đập như muốn nổ tung, mỗi bước đi của Thiệu Đường đều như đi vào lòng hắn, đến khi chỉ còn cách mấy bước, hắn rốt cuộc không chịu được xông lên ôm chặt cậu.
Ôm lấy chú rể của mình.
Hai người ôm nhau trong sự chúc phúc, hôn môi trước khi ánh hoàng hôn buông xuống.
—— từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.
—Xong—
—©—
P/s AChan: Vậy là kết thúc rồi, quả là một quá trình dài mà. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ đứa lười này🥰 mặc dù mình đã từng lặn mất tích rất nhiều lần, nhưng vẫn có người ủng hộ để mình có động lực hoàn thành bộ truyện này. Cảm ơn mọi người rất nhiều, và sẽ còn gặp lại nheee!!🤗💗💙
Editor by AChan
—©—
Sau khi Hứa Tiêu biến mất, Yến Minh Phong càng thêm trầm mặc, mỗi ngày hắn nghỉ ngơi không đến ba canh giờ, khi không có việc gì liền đem tự khóa mình trong phòng.
Quốc gia lúc hắn tại vị quốc phú dân an, sĩ tử có tài cúi đầu xưng thần với hắn, dân gian vì hắn biên ca tán tụng, hắn trở thành minh quân chân chính có thể lưu truyền thiên cổ.
6 năm sau, một buổi chiều bình thường, vị thiên tử sáng tạo thái bình thịnh thế này bị phát hiện uống thuốc độc tự sát ở tẩm cung của mình.
Thế nhân hoảng hốt, triều đình nhấc lên sóng to gió lớn.
Nam Trúc khi biết được tin tức này thì ngẩn người, hắn nắm chặt tay tiểu Thái Tử, ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt ửng đỏ.
—— chủ tử, thời điểm ngài rời đi nhất định là đang cười đúng không.
Rốt cuộc ngài đã đợi 6 năm.
Chờ tới khi quốc lực cường thịnh, thiên hạ thái bình, chờ tới khi Thái Tử có thể một mình đứng vững, chờ đến khi ngài không còn nỗi lo nào mà..... đi tìm cậu ấy.
—©—
Đại thiếu gia Yến gia hôn mê mấy ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Có thể nhặt được mạng về từ tai nạn giao thông khủng khiếp như vậy đã có thể nói là kỳ tích, nhưng chung quy là bị thương quá nặng để lại di chứng, sau khi thiếu gia Yến gia tự tỉnh lại có chút không quá bình thường.
Hắn mất trí nhớ.
Hắn không nhớ rõ mình là ai, không nhớ rõ cha mẹ là ai, cũng không nhớ tất cả về mình, tính cách cũng khác trước kia một trời một vực.
Đại thiếu Yến gia là phú nhị đại ngậm thìa vàng mà lớn lên, tính cách kiêu căng, làm việc tùy hứng, cả ngày ăn nhậu chơi bời cùng một đám hồ bằng cẩu hữu, nhưng đại thiếu gia sau khi tỉnh lại tính cách trầm ổn, uy áp rất nặng, không thích nói chuyện cũng không quan tâm người khác, ngay cả bà Yến khi đối diện với hắn cũng cảm nhận được áp lực.
Bác sĩ nói hắn đây là bị thương tới đầu óc rồi, tĩnh dưỡng một thời gian là được, về phần ký ức, yêu cầu phải chỉ dẫn nhiều, lâu rồi tự nhiên sẽ khôi phục.
Cho nên sau khi hắn xuất viện, bà Yến cố ý để đám bạn bè trước của hắn dẫn hắn đến trường học đi tìm ký ức, vừa vặn ngày này trường bọn họ có bộ điện ảnh mới tới tuyên truyền, vì thế vài vị đại thiếu gia liền mang hắn tới đây xem náo nhiệt.
Yến Minh Phong không có chút hứng thú nào với chuyện này, từ sau khi tỉnh lại hắn vẫn luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì, hơn nữa là chuyện rất quan trọng, nhưng bất luận hắn nghĩ thế nào cũng đều không nhớ nổi.
Hơn nữa tất cả ở hiện đại này đối với hắn mà nói đều có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, hắn cảm thấy mình không phải ở đây, nhưng lại có thể sử dụng được các đồ hiện đại, có đôi khi hắn còn nghĩ liệu có phải mình bị thương quá nặng nên có chút nhân cách phân liệt hay không.
Hắn cũng không để ý mình là ai, nhưng hắn rất muốn biết đoạn ký ức mình bị mất kia là cái gì, cho nên khi nghe nói đến trường học có thể giúp hắn nhớ ra gì đó, mặc dù hắn không thích chỗ đông người, nhưng vẫn đi theo tới đây.
Trên đài hình như là tiểu minh tinh có chút danh khí, Yến Minh Phong cúi đầu ẩn ở trong đám người, từ khi hắn bước vào đây đã cảm thấy có chút nôn nóng, nhưng hắn lại không biết lý do nôn nóng là gì.
Trên đài không biết nói cái gì, tiếng ồn ào bốn phía đột nhiên trở nên rất lớn, hai hàng lông mày hắn nhăn lại, có chút hối hận khi vào đây.
Đồng bạn bên cạnh đụng vào khuỷu tay hắn một cái, nói: "Tiểu minh tinh trông cũng khá xinh đẹp."
Yến Minh Phong ngẩng đầu, định nói với hắn ta là mình đi trước, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt minh tinh kia, thoáng chốc, vô số ký ức dũng mãnh tiến vào đầu hắn, hai mắt Yến Minh Phong đỏ lên.
Quá nhiều ký ức kích thích khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra, hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Đường, vẫn không nhúc nhích.
Hành động này của Thiệu Đường đột nhiên khiến người trong hội trường chú ý, người chủ trì sửng sốt một chút, vội vàng ôn thanh hỏi: "Tiểu Đường, làm sao vậy?"
Thiệu Đường bấu chặt tay mình, dùng đau đớn khiến mình bình tĩnh lại, cậu chậm rãi ngồi trở lại đúng chỗ mình, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Tôi không sao."
Lưu ca nhìn ra cậu có chút không thích hợp, thấp giọng nói mấy câu bên tai người chủ trì, người chủ trì gật gật đầu, đầu tiên là tìm cái cớ, sau đó cắt bỏ tiến trình nhanh chóng kết thúc cuộc họp báo này.
Thiệu Đường được Lưu ca che chở về tới hậu trường, sau khi rời khỏi màn ảnh, tấm lưng luôn cố gắng chống cự lập tức cong xuống, cậu khom lưng che mặt mình, thanh âm run rẩy: "Lưu ca, em nhìn thấy anh ấy."
Khi Thiệu Đường vừa mới bắt đầu khôi phục công tác, thường xuyên thất thần, thường xuyên không vào trạng thái, Lưu Triệt nhận thấy được không thích hợp, trăm phương nghìn kế ép hỏi ra chân tướng từ Hứa Tiêu, cho nên lúc này liền hiểu được "Anh ấy" trong lời Thiệu Đường là chỉ ai.
Lưu Triệt hạ giọng: "Tiểu Đường, cậu mệt rồi, chúng ta đi về trước đi."
Hắn tưởng bởi vì Thiệu Đường quá mức tưởng niệm đối phương, cho nên xuất hiện ảo giác.
Thiệu Đường vùi đầu vào tay mình không cử động, cũng không phát ra tiếng.
Lưu Triệt thở dài, hắn sợ bị người khác nhìn ra khác thường, lấy cớ thân thể Thiệu Đường không được thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút, chặn một đám phóng viên muốn phỏng vấn cùng fans vây lại đây.
Bên trong phòng nghỉ dần dần yên tĩnh, Lưu Triệt ngồi bên cạnh Thiệu Đường, lúc này, trợ lý Tiểu Trương vội vàng chạy vào, vẻ mặt khẩn trương nói: "Lưu ca, có người xông tới, người bên ngoài sắp không chặn được rồi."
Lưu Triệt nhíu mày: "Lại là fan cuồng không muốn sống, cậu đi gọi bảo vệ, đuổi đi, chú ý chút, đừng để bị chụp được."
Tiểu trương liên tục gật đầu, lôi kéo mở cửa, một người đàn ông cao lớn soái khí xa lạ đứng ở cửa, cậu ta sửng sốt, quay đầu không biết làm sao nhìn về phía Lưu Triệt.
Không nghĩ tới bây giờ lá gan fan cuồng lại lớn như vậy, lại trực tiếp xông tới, Lưu Triệt đứng lên, che trước người Thiệu Đường, lạnh lùng nói: "Mong anh tôn trọng quyền riêng tư của nghệ sĩ, lập tức rời khỏi đây!"
Người đàn ông không để ý đến hắn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Đường đằng sau, hốc mắt ửng đỏ.
Lưu Triệt cảm giác góc áo mình bị nhẹ nhàng kéo xuống, sau đó hắn nghe được Thiệu Đường ở đằng sau nhẹ giọng nói: "Lưu ca, để em nói chuyện riêng với hắn một lúc, được không?"
Âm cuối Thiệu Đường run nhè nhẹ, như bị áp lực cái gì, Lưu Triệt tuy rằng không quá yên tâm, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng cậu, mang theo Tiểu Trương rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, Yến Minh Phong rốt cuộc nhịn không được, tiến lên ôm chặt Thiệu Đường, lực đạo lớn như là muốn nhét cậu vào trong ngực.
Thân thể hắn không khống chế được đang run rẩy, Thiệu Đường chậm rãi ôm lấy hắn, nhắm hai mắt dựa vào trên vai hắn, than thở một tiếng: "Em rất nhớ anh......"
Yến Minh Phong lại nắm thật chặt hai tay, hơi hơi nghiêng đầu cọ cọ cổ cậu, trong thanh âm toàn là thỏa mãn: "Tiểu Đường, ta cũng rất nhớ em."
Hai người ôm nhau hồi lâu, lâu đến nghe được tiếng đập cửa mới lưu luyến không rời tách ra, nhưng tay vẫn còn nắm chặt, Lưu Triệt đẩy cửa ra, há mồm định nói chuyện thì thấy hai tay đang đan vào của hai người, hắn phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, trừng lớn hai mắt: "Tiểu Đường, cậu ——"
Thiệu Đường phảng phất dỡ được gánh nặng nào đó xuống, lúc này toàn thân đều rất nhẹ nhàng, cậu cử động để mười ngón tay đan vào nhau, cười nói: "Lưu ca, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai em, Yến Minh Phong. Minh Phong, đây là người đại diện của em Lưu ca.". Truyện Cổ Đại
Yến Minh Phong gật đầu với Lưu Triệt, hắn vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay Thiệu Đường, giống như là sợ cậu sẽ đột nhiên biến mất.
Lưu Triệt biết được nội tình, thấy cảnh tượng như vậy còn có gì không rõ, hắn đưa mắt ra hiệu với Thiệu Đường: "Hắn chính là...... Vị kia?"
Thiệu Đường gật gật đầu.
"Được rồi." Lưu Triệt vỗ đùi, đứng lên: "Người đã trở lại là được, Tiểu Đường cậu chỉ cần lo yêu đương, còn lại cứ giao cho Lưu ca."
Tuy rằng chuyện nghệ sĩ yêu đương mà bị công khai sẽ đưa tới không ít phong ba, huống chi là người yêu đồng tính, nhưng Thiệu Đường một không phải là idol, hai không phải đỉnh lưu, dù có bị chụp được Lưu Triệt cũng có cách ỉm nó xuống.
"Cảm ơn Lưu ca."
Cậu cùng Minh Phong yêu nhau không dễ, cho nên Thiệu Đường chưa bao giờ nghĩ tới giấu giếm, nhưng cậu muốn công khai là một chuyện, Lưu ca duy trì lại là một chuyện khác, cho nên Thiệu Đường thực lòng rất cảm kích hắn.
"Được rồi, hai người mới vừa gặp lại hẳn là còn có rất nhiều chuyện muốn nói, tôi không quấy rầy hai người ôn chuyện nữa, paparazzi bên ngoài đều bị tôi đuổi đi rồi, hai người đi nhanh đi."
Thiệu Đường gật gật đầu, lôi kéo Yến Minh Phong lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
Cậu gọi xe, dẫn người về tới phòng mình ở.
Lại lần nữa bước vào cái này nơi quen thuộc, Yến Minh Phong dường như đã qua mấy đời, hắn ôm eo Thiệu Đường, giống đồ trang sức hình người ăn vạ trên người cậu, Thiệu Đường đi chỗ nào hắn cũng chỗ đấy.
Thiệu Đường đổ hai chén nước, túm tay hắn, ấn hắn ngồi xuống đối diện mình, "Nói một chút đi, sao lại thế này."
Trên đường bởi vì có tài xế, hai người không nói quá nhiều, Yến Minh Phong không tình nguyện buông tay ra, lúc này mới kể chuyện sau khi cậu biến mất cho cậu nghe, nhưng hắn giấu đi chuyện mình tự sát, chỉ nói mình làm lụng vất vả quá độ, cho nên sinh bệnh mà chết.
"...... Sau khi tỉnh lại ta liền biến thành vị đại thiếu gia Yến gia này, còn mất đi ký ức, đến tận khi nhìn thấy em."
Thiệu Đường nghĩ lại mà sợ, không tự chủ được rúc vào lòng ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, cậu một bên vẽ hình xoắn ốc trong lòng bàn tay Yến Minh Phong một bên nói: "Thật ra em có nghe nói về Yến gia, là hào môn thế gia nổi tiếng." Cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười: "Liệu mẹ anh có lấy ra mấy trăm vạn bảo em rời khỏi con bà ấy không?"
Cậu cố ý tách đề tài, không muốn nói những chuyện phức tạp đó, với hắn mà nói, mỗi một lần xa cách rồi gặp lại đều là nỗi thống khổ, hiện giờ khó lắm hai người mới một lần nữa được bên nhau, cậu chỉ muốn sống những ngày tháng đơn giản thôi.
Yến Minh Phong cúi đầu hôn cậu một cái, "Đó không phải mẫu thân ta."
Tuy rằng thân thể này giống hệt hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều là con trai thứ hai của Yến Vương Yến Minh Phong, mà không phải đại thiếu Yến gia gì đó.
Thiệu Đường ngồi trên đùi hắn, đôi tay vòng lấy cổ hắn, "Lâu như vậy, anh có nhớ em không?"
Hầu kết Yến Minh Phong không tự chủ được lăn lộn một chút, hắn nắm chặt hai tay, nâng người lên trên, thanh âm ám ách: "Nhớ, rất nhớ."
Thiệu Đường hôn cổ hắn, nhận thấy được thân thể hắn thay đổi, khóe miệng cậu hơi hơi nhếch lên, nói bên tai hắn: "Muốn lên giường....."
Yến Minh Phong bế phốc người lên, một bên hôn cậu một bên lột quần áo, hai người nghiêng ngả lảo đảo vào phòng ngủ.
Trước khi nhiều cảnh xuân hơn lộ ra,cửa phòng bị "Rầm" một tiếng đóng lại.
—©—
Tình tiết "Cho cậu 500 vạn rời khỏi con trai tôi" trong ảo tưởng của Thiệu Đường cũng không xảy ra, ngày hôm sau Yến Minh Phong liền comeout với người nhà họ Yến, cũng tỏ vẻ nếu bọn họ chấp nhận được thì coi như hắn sẽ yên ổn làm đại thiếu gia Yến gia, còn nếu không chấp nhận thì từ nay về sau sẽ không còn quan hệ gì với Yến gia nữa.
Chuyện đoạn tuyệt quan hệ hắn cũng đã nói ra, bà Yến sợ tới mức liên tục đồng ý, ông Yến tức muốn lấy gậy gộc đánh hắn nhưng cũng không được, chỉ có thể đồng ý.
Từ nay về sau, Yến Minh Phong bắt đầu tiếp nhận công việc ở công ty Yến gia, năng lực học tập của hắn rất mạnh, hơn nữa đã từng làm hoàng đế, không đến ba tháng hắn đã nắm hết mọi chuyện ở Yến gia, không đến nửa năm liền chính thức trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của Yến gia, trên dưới công ty không một ai không phục.
Thấy vậy, bất mãn với việc con trai mình yêu đồng tính của ông Yến cũng dần dần xuôi, mừng rỡ phủi tay nghỉ dưỡng, còn bà Yến từ lần đầu tiên gặp Thiệu Đường liền thích thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn này, đến nỗi càng ngày càng thấy con trai mình không vừa mắt, bất công tới tận Thái Bình Dương.
Một năm sau, hai bên cha mẹ gặp mặt sau, định đính hôn vào sáu tháng sau.
Ngày đính hôn, hai nhà chỉ mời một ít bạn bè họ hàng thân thiết, ngồi không đến năm bàn người, ngoại trừ đại thiếu Thiệu gia mặt đen ra, tất cả mọi người đều mỉm cười, Hứa Tiêu dựa vào người Lục Tu, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Bao giờ thì anh cầu hôn em?"
Lục Tu nhướng mày, ôm eo hắn, "Hôm nay luôn."
Hứa Tiêu trợn mắt, "Tùy tiện như vậy em cũng sẽ không đồng ý."
Lục Tu cười cười, cầm tay hắn, ôn nhu nói: "Hôm nay là sân nhà Thiệu Đường, bảo bảo ngoan, anh nhất định sẽ cho em một nghi thức cầu hôn thật long trọng."
Hứa Tiêu hừ hừ hai tiếng không để ý đến anh, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ.
Giờ lành đến, mọi người dần dần yên tĩnh lại, Yến Minh Phong tay cầm một bó hoa đứng trên đài, cả người căng chặt, ngón tay run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm của vào.
Đời này hắn chưa bao giờ khẩn trương, cũng chưa bao giờ chờ mong như vậy.
Hắn muốn lộ ra một nụ cười, nhưng lại bởi vì quá mức khẩn trương mà khuôn mặt có vẻ cứng đờ, thẳng đến khi thân ảnh Thiệu Đường dần dần xuất hiện ở lối vào, khóe miệng hắn mới ngăn không được hướng lên trên.
Thiệu Đường cũng cầm một bó hoa, nhìn về phía hắn trong đám người. Cậu cười khẽ một chút, sau đó thong thả lại kiên định đi tới chỗ hắn.
Tim Yến Minh Phong đập như muốn nổ tung, mỗi bước đi của Thiệu Đường đều như đi vào lòng hắn, đến khi chỉ còn cách mấy bước, hắn rốt cuộc không chịu được xông lên ôm chặt cậu.
Ôm lấy chú rể của mình.
Hai người ôm nhau trong sự chúc phúc, hôn môi trước khi ánh hoàng hôn buông xuống.
—— từ nay về sau, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.
—Xong—
—©—
P/s AChan: Vậy là kết thúc rồi, quả là một quá trình dài mà. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ đứa lười này🥰 mặc dù mình đã từng lặn mất tích rất nhiều lần, nhưng vẫn có người ủng hộ để mình có động lực hoàn thành bộ truyện này. Cảm ơn mọi người rất nhiều, và sẽ còn gặp lại nheee!!🤗💗💙
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương