Tôi Xuyên Thành Bạn Cùng Bàn Với Nam Chính
Chương 11
20.
Sau kỳ thi giữa kỳ, trong một buổi họp lớp, giáo viên chủ nhiệm thông báo sẽ đổi chỗ ngồi.
Lớp học lập tức ngập tràn tiếng than vãn, tôi quay đầu nhìn Quý Hàng một cách cẩn thận, phát hiện cậu ấy đang nhìn về phía bục giảng và không hề nhìn tôi.
Bảng xếp chỗ ngồi được giáo viên chủ nhiệm phản chiếu lên bảng, tôi lập tức nhìn thấy tên Quý Hành, và cũng ngay lập tức nhận ra rằng bên cạnh Quý Hành không phải là Tống Thời.
Trái tim không khỏi chua xót, tôi cúi đầu, giáo viên chủ nhiệm dường như còn nói thêm điều gì đó nhưng tôi không để ý, bắt đầu làm bài đọc tiếng Anh.
Từ đầu đến cuối, tôi không nói một lời, Quý Hành cũng vậy. Việc đổi chỗ ngồi được sắp xếp vào giờ giải lao lớn, mọi người đều thu dọn đồ đạc của mình, trò chuyện cười đùa với nhau, chỉ có tôi và Quý Hành im lặng.
Tôi thực sự không chịu nổi bầu không khí như vậy, lại trong lòng tự giận mình sao lại làm bộ làm tịch, sau khi tự tạo dựng tinh thần, cuối cùng tôi cũng mở lời: "Cậu..."
Đúng lúc này, giọng nói của Quý Hành vang lên: "Cậu..."
Chúng tôi nhìn nhau, cùng một lúc nói ra, không nhịn được cười phá lên trước mặt nhau. Tôi bỗng nhiên cảm thấy, đổi một chỗ ngồi cũng chẳng là gì cả. "Cậu vừa nãy muốn nói gì?"
Tôi hỏi cậu ấy khi đang đựng bình nước vào cặp sách. Quy Hành đang dọn dẹp những quyển sách của mình, nói rằng: "Tôi muốn nói là tôi sẽ giúp cậu mang bàn sau, còn cậu,vừa nãy muốn nói gì?"
Nghe vậy, tôi dừng tay đang thu xếp túi bút, sau một lúc, cười nói: "Tôi vừa nãy cũng định nói là, nhờ cậu giúp tôi mang bàn sau, haha."
Quý Hảnh lập tức không biết nói gì, đành phải bất lực trả lời: "Được."
21.
Chỗ ngồi mới của tôi nằm ở hàng thứ tư của nhóm đầu tiên khi bước vào lớp, còn chỗ ngồi của Quý Hành thì nằm ở hàng thứ sáu của nhóm ghế thứ ba, nói một cách đơn giản là chúng tôi cách nhau một khoảng cách rất xa.
Bạn cùng bàn mới của tôi là một cô gái rất vui vẻ và hoạt bát, tên là Triệu Tư Tư. Cô ấy bắt chuyện với tôi ngay khi tôi vừa ngồi xuống và luôn nói những chuyện sống động, thú vị, phần lớn là những chuyện buôn dưa lê.
Tôi phải thán phục khả năng thu thập thông tin xuất sắc của cậu ấy và không khỏi tự hỏi liệu những cao thủ có phải đang ẩn mình trong dân gian.
Nghiêm Vấn ngồi ngay phía sau tôi. Trong lúc Tư Tư miêu tả sinh động, anh ấy vẫn tập trung làm bài toán mà không hề bị xao lãng bởi những chuyện bên ngoài, tôi nhìn thấy sự tin cậy trên khuôn mặt anh.
Tôi chia sẻ bánh tuyết hoa do dì làm cho các bạn xung quanh, và nhận được sự yêu thích nhất trí từ mọi người, thậm chí Nghiêm Vấn, người luôn vững như bàn thạch, cũng tạm gác lại bài toán để ngẩng đầu lên và cảm ơn tôi.
Tôi rất hài lòng với chỗ ngồi mới của mình, điều duy nhất làm tôi cảm thấy khó chịu là mối quan hệ với Quý Hành bắt đầu trở nên xa cách.
Trung học cơ sở đã như vậy, mọi người đều bận rộn với học tập của mình, một khi chỗ ngồi xa nhau, tình cảm cũng dần nhạt nhòa, cuộc sống cũng không còn sự giao thoa.
Trong hai ngày đầu, tôi vẫn mang bánh cho Quý Hành như thường lệ và nếu có vấn đề gì không biết thì vẫn sẽ vượt qua nửa lớp học để hỏi cậu ấy.
Một ngày nào đó, Tư Tư nhìn tôi với ánh mắt đầy thích thú và đùa cợt: "Tống Thời, cậu có phải thích Quý Hành không vậy?"
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy như tim mình bị xuyên thủng, nhưng tôi lập tức phản bác: "Không có đâu, sao cậu lại nghĩ vậy?"
Tư Tư bắt đầu liệt kê: "Nếu không thích cậu ta thì tại sao cậu lại mang bánh cho cậu ấy, lại chạy xa như vậy để hỏi bài."
Tôi đặt bút xuống và giải thích với cô ấy: "Tôi hỏi bài vì Quý Hành học giỏi, giải bài rất rõ ràng. Mang bánh cho cậu ấy là để cảm ơn vì đã giải bài cho tôi, và tôi cũng mang bánh cho các bạn mà."
Lý lẽ của tôi rất vững vàng, khiến đến Tư Tư cũng phải thừa nhận: "Nói như vậy cũng có lý, có lẽ là tôi hiểu lầm."
Nhưng chỉ mình tôi biết, lời giải thích đó nghe thực sự rất vô vị. Ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn lên từ trên đầu tôi, cánh tay vòng qua vai tôi, đặt một quyển sổ lên bàn học của tôi, đó là Quý Hành, giọng cậu lạnh lùng chưa từng thấy: "Quyển sổ tay của cậu rơi ở chỗ của tôi."
Nói xong, cậu không quay đầu lại mà bỏ đi, tôi và Tư Tư cùng nhìn theo bóng lưng cậu ta.
"Chết rồi, không lẽ lời nói vừa rồi của chúng ta bị cậu ấy nghe thấy sao." Tư Tư trông rất hoảng sợ.
Tôi đặt quyển sổ vào ngăn kéo, lắc đầu với cô ấy: "Không sao đâu, chúng ta cũng không nói gì mà."
Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn mang bánh do dì làm cho Quý Hành hàng ngày nữa. Dì giúp việc của tôi có tài nấu nướng rất giỏi, cả Tư Tư và Nghiêm Vấn đều rất thích món tráng miệng của dì, không chỉ có mình Quý Hành thích.
Nếu tôi không biết cách giải bài nào đó, tôi cũng không còn tìm đến Quý Hành nữa, Nghiêm Vấn có thể dạy tôi, Tư Tư cũng có thể dạy tôi, không chỉ có Quý Hành mới biết.
Cho đến lúc này tôi mới chợt nhận ra, giữa tôi và Quý Hành, từ trước đến nay luôn là tôi cần cậu ấy, còn cậu ấy thì không cần tôi.
Và giờ đây tôi cũng có thể không cần cậu ấy nữa, vậy là chúng tôi trở thành những người dưng nước lã.
Sau kỳ thi giữa kỳ, trong một buổi họp lớp, giáo viên chủ nhiệm thông báo sẽ đổi chỗ ngồi.
Lớp học lập tức ngập tràn tiếng than vãn, tôi quay đầu nhìn Quý Hàng một cách cẩn thận, phát hiện cậu ấy đang nhìn về phía bục giảng và không hề nhìn tôi.
Bảng xếp chỗ ngồi được giáo viên chủ nhiệm phản chiếu lên bảng, tôi lập tức nhìn thấy tên Quý Hành, và cũng ngay lập tức nhận ra rằng bên cạnh Quý Hành không phải là Tống Thời.
Trái tim không khỏi chua xót, tôi cúi đầu, giáo viên chủ nhiệm dường như còn nói thêm điều gì đó nhưng tôi không để ý, bắt đầu làm bài đọc tiếng Anh.
Từ đầu đến cuối, tôi không nói một lời, Quý Hành cũng vậy. Việc đổi chỗ ngồi được sắp xếp vào giờ giải lao lớn, mọi người đều thu dọn đồ đạc của mình, trò chuyện cười đùa với nhau, chỉ có tôi và Quý Hành im lặng.
Tôi thực sự không chịu nổi bầu không khí như vậy, lại trong lòng tự giận mình sao lại làm bộ làm tịch, sau khi tự tạo dựng tinh thần, cuối cùng tôi cũng mở lời: "Cậu..."
Đúng lúc này, giọng nói của Quý Hành vang lên: "Cậu..."
Chúng tôi nhìn nhau, cùng một lúc nói ra, không nhịn được cười phá lên trước mặt nhau. Tôi bỗng nhiên cảm thấy, đổi một chỗ ngồi cũng chẳng là gì cả. "Cậu vừa nãy muốn nói gì?"
Tôi hỏi cậu ấy khi đang đựng bình nước vào cặp sách. Quy Hành đang dọn dẹp những quyển sách của mình, nói rằng: "Tôi muốn nói là tôi sẽ giúp cậu mang bàn sau, còn cậu,vừa nãy muốn nói gì?"
Nghe vậy, tôi dừng tay đang thu xếp túi bút, sau một lúc, cười nói: "Tôi vừa nãy cũng định nói là, nhờ cậu giúp tôi mang bàn sau, haha."
Quý Hảnh lập tức không biết nói gì, đành phải bất lực trả lời: "Được."
21.
Chỗ ngồi mới của tôi nằm ở hàng thứ tư của nhóm đầu tiên khi bước vào lớp, còn chỗ ngồi của Quý Hành thì nằm ở hàng thứ sáu của nhóm ghế thứ ba, nói một cách đơn giản là chúng tôi cách nhau một khoảng cách rất xa.
Bạn cùng bàn mới của tôi là một cô gái rất vui vẻ và hoạt bát, tên là Triệu Tư Tư. Cô ấy bắt chuyện với tôi ngay khi tôi vừa ngồi xuống và luôn nói những chuyện sống động, thú vị, phần lớn là những chuyện buôn dưa lê.
Tôi phải thán phục khả năng thu thập thông tin xuất sắc của cậu ấy và không khỏi tự hỏi liệu những cao thủ có phải đang ẩn mình trong dân gian.
Nghiêm Vấn ngồi ngay phía sau tôi. Trong lúc Tư Tư miêu tả sinh động, anh ấy vẫn tập trung làm bài toán mà không hề bị xao lãng bởi những chuyện bên ngoài, tôi nhìn thấy sự tin cậy trên khuôn mặt anh.
Tôi chia sẻ bánh tuyết hoa do dì làm cho các bạn xung quanh, và nhận được sự yêu thích nhất trí từ mọi người, thậm chí Nghiêm Vấn, người luôn vững như bàn thạch, cũng tạm gác lại bài toán để ngẩng đầu lên và cảm ơn tôi.
Tôi rất hài lòng với chỗ ngồi mới của mình, điều duy nhất làm tôi cảm thấy khó chịu là mối quan hệ với Quý Hành bắt đầu trở nên xa cách.
Trung học cơ sở đã như vậy, mọi người đều bận rộn với học tập của mình, một khi chỗ ngồi xa nhau, tình cảm cũng dần nhạt nhòa, cuộc sống cũng không còn sự giao thoa.
Trong hai ngày đầu, tôi vẫn mang bánh cho Quý Hành như thường lệ và nếu có vấn đề gì không biết thì vẫn sẽ vượt qua nửa lớp học để hỏi cậu ấy.
Một ngày nào đó, Tư Tư nhìn tôi với ánh mắt đầy thích thú và đùa cợt: "Tống Thời, cậu có phải thích Quý Hành không vậy?"
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy như tim mình bị xuyên thủng, nhưng tôi lập tức phản bác: "Không có đâu, sao cậu lại nghĩ vậy?"
Tư Tư bắt đầu liệt kê: "Nếu không thích cậu ta thì tại sao cậu lại mang bánh cho cậu ấy, lại chạy xa như vậy để hỏi bài."
Tôi đặt bút xuống và giải thích với cô ấy: "Tôi hỏi bài vì Quý Hành học giỏi, giải bài rất rõ ràng. Mang bánh cho cậu ấy là để cảm ơn vì đã giải bài cho tôi, và tôi cũng mang bánh cho các bạn mà."
Lý lẽ của tôi rất vững vàng, khiến đến Tư Tư cũng phải thừa nhận: "Nói như vậy cũng có lý, có lẽ là tôi hiểu lầm."
Nhưng chỉ mình tôi biết, lời giải thích đó nghe thực sự rất vô vị. Ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn lên từ trên đầu tôi, cánh tay vòng qua vai tôi, đặt một quyển sổ lên bàn học của tôi, đó là Quý Hành, giọng cậu lạnh lùng chưa từng thấy: "Quyển sổ tay của cậu rơi ở chỗ của tôi."
Nói xong, cậu không quay đầu lại mà bỏ đi, tôi và Tư Tư cùng nhìn theo bóng lưng cậu ta.
"Chết rồi, không lẽ lời nói vừa rồi của chúng ta bị cậu ấy nghe thấy sao." Tư Tư trông rất hoảng sợ.
Tôi đặt quyển sổ vào ngăn kéo, lắc đầu với cô ấy: "Không sao đâu, chúng ta cũng không nói gì mà."
Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn mang bánh do dì làm cho Quý Hành hàng ngày nữa. Dì giúp việc của tôi có tài nấu nướng rất giỏi, cả Tư Tư và Nghiêm Vấn đều rất thích món tráng miệng của dì, không chỉ có mình Quý Hành thích.
Nếu tôi không biết cách giải bài nào đó, tôi cũng không còn tìm đến Quý Hành nữa, Nghiêm Vấn có thể dạy tôi, Tư Tư cũng có thể dạy tôi, không chỉ có Quý Hành mới biết.
Cho đến lúc này tôi mới chợt nhận ra, giữa tôi và Quý Hành, từ trước đến nay luôn là tôi cần cậu ấy, còn cậu ấy thì không cần tôi.
Và giờ đây tôi cũng có thể không cần cậu ấy nữa, vậy là chúng tôi trở thành những người dưng nước lã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương