Tóm Lấy Vận Mệnh
Chương 3
Tóm lấy vận mệnh 3/3
11
"Chị, đây là cái gì?"
Dù Lục Quyết và tôi có mâu thuẫn cá nhân, nhưng bề ngoài chúng tôi vẫn sẽ giả vờ hòa thuận.
Lúc này, cậu ta cầm tấm ảnh mà tôi "vô tình" đánh rơi trên sô pha phòng khách, tay khẽ run rẩy.
Trong bức ảnh, Thẩm Cảnh Nguyệt đang nằm trên sàn nhà cho thuê bẩn thỉu chật chội, đôi mắt đờ đẫn.
Cơ thể cô đầy những vết bầm tím, trên mặt còn hằn những vết xước.
Trông rất đáng thương.
Nhìn thấy Lục Quyết cắn câu, tôi thầm cười trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh nhẹ giọng:
"Ý cậu là cô gái trong bức ảnh đó?
Không nhớ sao, cô ấy là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ của tôi, cùng Thịnh Mục bỏ trốn."
"Ồ."
Lục Quyết nắm chặt nắm đấm, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giả vờ bình thản.
Tôi không biết rằng, trong tiểu thuyết gốc, thực tế thời điểm này Lục Quyết lại đang ngoại tình với Thẩm Cảnh Nguyệt.
Dĩ nhiên là cậu ta không muốn bị tôi phát hiện.
Lục Quyết giả vờ thoải mái, cười nói: "Sao chị lại có bức ảnh này?"
Tôi cười, một nụ cười mỉa mai.
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ chậm rãi:
"Cô ta nghĩ rằng đoạt lấy Thịnh Mục có thể biến hình gà lôi thành phượng hoàng.
Ai mà ngờ nhà họ Thịnh lại phá sản nhanh như vậy, Thịnh Mục lại là một kẻ vô dụng, ngay cả việc làm cũng không tìm được.
Ngày nào hắn cũng uống rượu, tới khi say mèm thì lại đánh cả vợ.
Nghe nói đứa bé đã được 5 tháng rồi. Cô ta không những ngày nào cũng phải đi làm quần quật mà về đến nhà còn bị đánh.
Chậc chậc, chị thật sự lo lắng Thịnh Mục sẽ đánh hỏng thai, nhỡ đâu hắn ra tay giết cô ta mất"
Lời lẽ lo lắng, nhưng giọng điệu của tôi không giấu được hả hê.
Lục Quyết nghe tôi nói, như sét đánh giữa trời quang.
Cậu nâng niu cô ấy trong lòng, thậm chí còn không dám chạm vào, làm sao Thịnh Mục có thể đối xử với cô ấy như vậy?
Vào lúc này, cậu ta hẳn là ước mình có thể xé Thịnh Mục thành từng mảnh.
Nhưng cậu ta vẫn kìm lại được.
Lục Quyết hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, tuy vậy thì giọng nói vẫn run run——
"Vậy, bây giờ họ đang ở đâu..."
Tôi vẫn cúi đầu hờ hững xem tài liệu bên cạnh.
Nói thẳng ra thì kỹ năng diễn xuất của đứa trẻ này thực sự rất tệ.
Ngay cả trước kia, tôi không biết cậu ta thích Thẩm Cảnh Nguyệt, vậy mà một màn này lại khiến cậu ta bại lộ.
Tôi chỉ có thể cúi đầu nhìn vào tài liệu, kiềm chế không bật cười thành tiếng:
"Sao lại hỏi chuyện này?"
Tôi cố tình cắt ngang trì hoãn.
"Tôi... Chỉ tuỳ tiện hỏi thôi."
"Không có chuyện gì đâu, đừng hỏi lung tung nữa."
Tôi để lại một câu, cầm laptop lên thẳng công ty.
Dù tôi nói thẳng với Lục Quyết, cậu ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Con người là thế, họ luôn nghi ngờ những điều tai nghe, chỉ khi mắt thấy mới tin.
Vì vậy, tôi cố tình không nói với Lục Quyết mà trực tiếp rời đi.
Nếu cậu ta để tâm, chắc chắn sẽ thấy cửa phòng tôi "tình cờ" không khóa.
Một trong những ngăn kéo còn được mở hé sẵn.
Trong ngăn kéo còn rất nhiều ảnh của Thịnh Mục và Thẩm Cảnh Nguyệt.
Và tình cờ nhất là một trong những bức ảnh có ghi địa chỉ rất cụ thể ở mặt sau.
Chính xác đến cả số nhà.
12
Khi tôi về đến nhà, nhìn những bức ảnh có dấu hiệu bị chạm qua.
Còn Lục Quyết thì biến mất.
Có một cuộc họp online quan trọng đêm nay, nhưng Lục Quyết lại biến mất.
Cha rất tức giận, gọi cho cậu ta vô số cuộc, cũng chỉ chứng minh được là điện thoại đã tắt.
Tôi âm thầm gửi tin nhắn cho nhân viên ở thành phố A:
"Cẩn thận, đừng để có án mạng."
Tôi hành động vẫn luôn công bằng.
Thịnh Mục, Lục Quyết và Thẩm Cảnh Nguyệt đã hủy hoại cuộc đời tôi.
Bây giờ, cũng giống như vậy, tôi sẽ hủy hoại cuộc đời của họ.
Để họ chìm mãi trong bùn nhơ không bao giờ thoát ra được.
Nhưng tôi không có ý định giết họ.
Đặc biệt là Thẩm Cảnh Nguyệt vẫn còn một bào thai trong bụng, đứa bé vô tội.
Não của Thịnh Mục đã bị rượu đầu độc, còn Lục Quyết đang trong cơn thịnh nộ hành động bốc đồng.
Khi hai người gặp nhau, ẩu đả là khó tránh.
Hai người đàn ông cao lớn đánh nhau, bầm dập, rách da là chuyện bình thường.
Nhưng Thẩm Cảnh Nguyệt dù sao cũng là phụ nữ mang thai, nếu không may liên luỵ bị thương, rất có thể sẽ chết hai mạng người.
Tôi sẽ không làm những chuyện tổn thương trẻ nhỏ.
Vì vậy, tôi đặc biệt yêu cầu rằng nếu nhìn thấy Lục Quyết tìm tới, phải la lớn lên, cố gắng kéo Thẩm Cảnh Nguyệt đi.
Về phần hai người kia, chỉ cần không ch.ết người, muốn đánh cái gì cũng được.
Đến lúc cần thiết, cũng phải ngăn ngừa hậu hoạ.
Người tôi sắp xếp sống đối diện với ngôi nhà cho thuê của Thẩm Cảnh Nguyệt và Thịnh Mục, hai bên là hàng xóm.
Anh ta cũng chỉ mất vài tháng để hoà nhập.
13
Sự sắp xếp của tôi ban đầu là để bảo vệ phụ nữ và trẻ nhỏ.
Nhưng cũng tình cờ cứu được cả Thịnh Mục.
Lục Quyết đến sân bay Thành phố A lúc ba giờ sáng, mất hai tiếng đồng hồ để tìm khu phố nơi Thẩm Cảnh Nguyệt ở.
Nhưng cậu ta không vội đi gặp Thẩm Cảnh Nguyệt.
Cậu ta kiên nhẫn ngồi xuống, chờ đợi.
Khi Thẩm Cảnh Nguyệt sáu giờ sáng rời nhà đến chỗ làm, cậu ta trực tiếp đá tung cánh cửa ngôi nhà cho thuê của Thịnh Mục.
Tình địch gặp nhau, máu ghen sôi trào, cả hai lao vào đánh nhau mà không nói một lời.
——Đây là những gì tôi tưởng tượng.
Nhưng thực tế là, Thịnh Mục bị Lục Quyết khống chế, đánh cho một trận.
Thịnh Mục nghiện rượu nặng, một tên đạo đức giả liên tục uống rượu trong thời gian dài.
Khi Lục Quyết đến cửa, hắn ta vẫn còn nôn nao, nằm trên giường say mèm như một vũng bùn.
Đối mặt với những đòn giáng xuống của Lục Quyết, hắn ta cơ bản là không có sức chống trả.
Lục Quyết căm hận.
Cậu ta căm hận bị Thịnh Mục cướp mất Thẩm Cảnh Nguyệt.
Bởi vì đó là lựa chọn của chính Thẩm Cảnh Nguyệt, dù có đau lòng đến đâu, cậu ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho cô.
Nhưng cậu ta nào ngờ được Thịnh Mục như một con thú, đánh phụ nữ, thậm chí là phụ nữ đang mang thai.
Tên cặn bã này!
Nếu cậu ta đến muộn hơn, Thẩm Cảnh Nguyệt có thể bị đánh chết.
Chỉ cần nghĩ như thế, Lục Quyết đã cảm thấy không thể chịu đựng được.
Đôi mắt cậu đỏ hoe như một con quỷ.
Những nắm đấm rơi xuống Thịnh Mục như mưa.
Lục Quyết rối bời.
Cậu ta quay đầu lại, thấy trên bàn có mấy chai rượu rỗng.
Gần như không một chút do dự, Lục Quyết cầm chai rượu phang vào đầu Thịnh Mục——
14
"Mắt mù, khuôn mặt biến dạng, gãy bốn xương sườn, gãy tay phải...
Anh có chắc Lục Quyết đã đến đó một mình không?
Chứ không phải dẫn người đi đánh hội đồng Thịnh Mục à?"
Nghe báo cáo ở đầu bên kia điện thoại, tôi vô cùng bất ngờ.
Theo mô tả như thế này thì thêm một chút nữa thôi, Lục Quyết có thể sẽ trực tiếp đánh chết Thịnh Mục.
Đương nhiên, Thịnh Mục mặc dù không chết, nhưng hắn cũng không khác gì người chết.
Cha mẹ Thịnh vội vã đến hiện trường ngay sau khi nhận được tin báo.
Người ta nói Thịnh Mục lúc đó đang nằm trên vũng máu, bất động.
Mẹ Thịnh ngất xỉu tại chỗ.
Hàng xóm chạy đến giúp đưa người đến bệnh viện.
Vô số lần cấp cứu, Thịnh Mục cuối cùng đã qua cơn nguy kịch.
Tuy nhiên, hắn ta bị mù, tay phải bị gãy, khuôn mặt biến dạng.
Tổn thương lớn nhỏ nhiều vô kể.
Trong quá khứ, lúc Thịnh gia vẫn còn ở đỉnh cao.
Cho dù Thịnh Mục bị tàn tật vẫn có thể được người khác phục vụ, thoải mái trải qua phần đời còn lại.
Nhưng giờ đây, Thịnh gia phá sản, treo trên đầu khoản nợ khổng lồ, cả gia đình phải sống lang thang trên đường phố.
Tình trạng tàn tật của Thịnh Mục chắc chắn càng tồi tệ hơn.
Họ không bao giờ có cơ hội đứng lên giữa cuộc đời này nữa.
Cha mẹ Thịnh sẽ phải trải qua phần đời còn lại trong cảnh nghèo khó, trốn chui trốn lủi.
Còn Thịnh Mục, chẳng có gì ngoài những vết thương khắp cơ thể.
Lãng phí cả phần đời còn lại.
15
Lục Quyết cũng không khá hơn là bao.
Tiếng đánh người của cậu ta ầm ĩ đến nỗi mọi người ở tầng trên và tầng dưới đều hoảng hốt.
Không ai dám tiến lên ngăn cản kẻ mất trí, mọi người chỉ dám gọi điện báo cảnh sát.
Cậu ta thậm chí không có cơ hội trốn thoát, bị cảnh sát bắt giữ ngay tại chỗ.
Theo Luật Hình sự, tội cố ý gây thương tích, gây thương tích nặng hoặc tàn tật cho người khác sẽ bị phạt tù ít nhất mười năm.
Ông nội và cha cố hết sức nhờ cậy các mối quan hệ hòng xin giảm án.
Tất nhiên, tôi cũng sẽ không để mọi chuyện suôn sẻ như thế.
Mặc dù mối quan hệ của tôi không nhiều bằng họ, nhưng tôi có thể lợi dụng áp lực từ dư luận.
Tôi bí mật lan truyền mối quan hệ tay ba giữa Thịnh Mục, Lục Quyết và Thẩm Cảnh Nguyệt trên mạng xã hội.
Một lượng lớn cư dân mạng bị thu hút bởi mối quan hệ máu chó này, hóng hớt liên tục.
Được sự chú ý của dư luận, ông nội và cha dù muốn hành động bí mật, cũng không thể làm gì được.
Lục Quyết cuối cùng bị kết án 13 năm tù.
Người đi trà lạnh*, khi Lục Quyết ở trong tù, cho dù hai lão già có chèn ép không tình nguyện như thế nào, nhà họ Lục sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay tôi.
(*Trà nguội như lòng nguội. Người đi trà lạnh, hết tình trà tan!
Chợt nghĩ, cuộc đời có nhiều cơ hội, người ta gặp gỡ nhau đúng lúc thích hợp thì trà ngon, bạn hiền. Còn nếu đánh mất rồi thì trà dù ngon, nhưng đã nguội, cũng chỉ là tách trà đổ đi. Huống hồ chi, dưới đáy nó, là cả một đống những vụn trà, xấu xí đã lắng lại, khi đã nguội lại càng nổi thêm cái vị đắng chát...
- Mộc Diệp Tử-)
Tất nhiên, họ cũng không thể đòi lại những thứ đã nằm trong tay tôi được.
Trên thực tế, tôi nghĩ cái giá mà Lục Quyết phải trả còn lâu mới đủ.
Hồi đó, tôi bị cậu ta tống vào bệnh viện tâm thần.
Cuộc sống chìm sâu trong bóng tối.
Còn cậu ta chỉ bị kết án 13 năm tù.
Chưa kể khả năng giảm án giữa chừng.
Nhưng, khi Lục Quyết ra tù, cậu ta chẳng còn gì, còn tôi sẽ đứng đầu nhà họ Lục.
Khi đó đó, món nợ này sẽ được tính tiếp.
Cả đời cậu ta sẽ sống như côn trùng, để tôi vờn trong lòng bàn tay.
Sau khi Thẩm Cảnh Nguyệt biết Thịnh Mục tàn tật và Lục Quyết ngồi tù, cô ấy đã dứt khoát phá thai.
Ban đầu, cô ấy muốn về quê, làm lại từ đầu.
Nhưng cha mẹ Thịnh bằng cách nào đó biết được tin tức về cô ấy.
Hai cú sốc liên tiếp khiến họ trở nên điên loạn, chạy đến nhà Thẩm Cảnh Nguyệt, đuổi đánh cô.
"Đều là tại đứa con gái mất nết này!
Là tại cô dụ dỗ con trai tôi!
Người phụ nữ xấu xa! Đồ đàn bà lăng loàn*!
(*Chỗ này gốc là "vixen" nghĩa là người đàn bà lăng loàn, điên loạn, xấu tính, lắm điều)
Nếu không phải Thịnh Mục nhà tôi bị cô dụ dỗ, thì ở cạnh Lục Ngư làm sao xảy ra chuyện như thế này được!
Người đàn bà xấu xa, tôi giết cô!"
Theo như họ nói.
Nếu hồi đó Thịnh Mục cưới tôi, thì nhà họ Thịnh đã có thể lợi dụng tôi, hút máu tôi và sống một cuộc sống xa hoa. Truyện Trinh Thám
Hút máu xong thì đá tôi đi, giúp đỡ đứa con hoang đáng ghét kia rồi nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần.
Bầy sói mắt trắng này cuối cùng cũng nhận được những gì chúng xứng đáng được nhận.
Về phần Thẩm Cảnh Nguyệt, cô đã bị Thịnh Mục hành hạ trong nhiều tháng, sau đó lại bị cha mẹ hắn điên cuồng đuổi theo đánh đập, công khai cô là tình nhân phá hoại gia đình.
Cha mẹ cô không chịu được sự chỉ trỏ soi mói của người khác nên, thẳng tay đuổi cô ra khỏi nhà.
Tôi nghe nói cô ấy bị trầm cảm nặng, toàn thân trống rỗng, giống như một cái xác biết đi.
Đây là tất cả những gì bọn chúng xứng đáng phải nhận.
Chỉ còn lại hai người, vẫn còn rất nhởn nhơ.
16
Tôi đã dành ba năm để tách khỏi ông nội và cha tôi.
Ba năm sau, cả hai đều buộc phải về hưu.
Tôi không chỉ sở hữu toàn bộ gia tộc Lục mà công ty do tôi thành lập cũng đang phát triển, trở thành ngôi sao mới trong ngành.
Sau khi kiểm soát hoàn toàn nhà họ Lục, tôi gửi ông nội và cha tôi đến viện dưỡng lão.
——Loại có điều kiện tồi tệ nhất.
Tôi phải đảm bảo rằng họ sẽ không có một ngày tốt đẹp nào trong suốt quãng đời còn lại.
Họ chưa chết khi tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng tất cả họ đều đứng về phía Lục Quyết.
Họ rõ ràng có thể cứu tôi.
Nhưng họ bằng lòng với cách xử lý của Lục Quyết.
Cha?
Lừa dối mẹ tôi khi bà mang thai,
Lại còn giúp con trai ngoài giá thú đối phó với con gái mình.
Ông nội?
Tôi đã làm rạng danh ông ấy mười tám năm, nhưng ông chọn từ bỏ tôi chỉ vì tôi không phải là con trai.
Đã như vậy, tôi muốn bọn họ tận mắt chứng kiến, trong mắt bọn họ quyền đứng đầu Lục gia chỉ truyền cho nam, nay đã rơi vào tay tôi.
Còn cháu trai quý giá trong mắt bọn họ lại sống lang thang đầu đường xó chợ, cả đời tuyệt vọng.
Những gì tôi muốn cuối cùng sẽ rơi vào tay tôi.
(Hết)
—————
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện do team Rostie edit.
Truy cập link page: https://www.facebook.com/profile.php?id=100091488625452&mibextid=LQQJ4d
Để đọc các tác phẩm edit nhanh nhất nha 🫶🏻
11
"Chị, đây là cái gì?"
Dù Lục Quyết và tôi có mâu thuẫn cá nhân, nhưng bề ngoài chúng tôi vẫn sẽ giả vờ hòa thuận.
Lúc này, cậu ta cầm tấm ảnh mà tôi "vô tình" đánh rơi trên sô pha phòng khách, tay khẽ run rẩy.
Trong bức ảnh, Thẩm Cảnh Nguyệt đang nằm trên sàn nhà cho thuê bẩn thỉu chật chội, đôi mắt đờ đẫn.
Cơ thể cô đầy những vết bầm tím, trên mặt còn hằn những vết xước.
Trông rất đáng thương.
Nhìn thấy Lục Quyết cắn câu, tôi thầm cười trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh nhẹ giọng:
"Ý cậu là cô gái trong bức ảnh đó?
Không nhớ sao, cô ấy là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ của tôi, cùng Thịnh Mục bỏ trốn."
"Ồ."
Lục Quyết nắm chặt nắm đấm, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giả vờ bình thản.
Tôi không biết rằng, trong tiểu thuyết gốc, thực tế thời điểm này Lục Quyết lại đang ngoại tình với Thẩm Cảnh Nguyệt.
Dĩ nhiên là cậu ta không muốn bị tôi phát hiện.
Lục Quyết giả vờ thoải mái, cười nói: "Sao chị lại có bức ảnh này?"
Tôi cười, một nụ cười mỉa mai.
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ chậm rãi:
"Cô ta nghĩ rằng đoạt lấy Thịnh Mục có thể biến hình gà lôi thành phượng hoàng.
Ai mà ngờ nhà họ Thịnh lại phá sản nhanh như vậy, Thịnh Mục lại là một kẻ vô dụng, ngay cả việc làm cũng không tìm được.
Ngày nào hắn cũng uống rượu, tới khi say mèm thì lại đánh cả vợ.
Nghe nói đứa bé đã được 5 tháng rồi. Cô ta không những ngày nào cũng phải đi làm quần quật mà về đến nhà còn bị đánh.
Chậc chậc, chị thật sự lo lắng Thịnh Mục sẽ đánh hỏng thai, nhỡ đâu hắn ra tay giết cô ta mất"
Lời lẽ lo lắng, nhưng giọng điệu của tôi không giấu được hả hê.
Lục Quyết nghe tôi nói, như sét đánh giữa trời quang.
Cậu nâng niu cô ấy trong lòng, thậm chí còn không dám chạm vào, làm sao Thịnh Mục có thể đối xử với cô ấy như vậy?
Vào lúc này, cậu ta hẳn là ước mình có thể xé Thịnh Mục thành từng mảnh.
Nhưng cậu ta vẫn kìm lại được.
Lục Quyết hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, tuy vậy thì giọng nói vẫn run run——
"Vậy, bây giờ họ đang ở đâu..."
Tôi vẫn cúi đầu hờ hững xem tài liệu bên cạnh.
Nói thẳng ra thì kỹ năng diễn xuất của đứa trẻ này thực sự rất tệ.
Ngay cả trước kia, tôi không biết cậu ta thích Thẩm Cảnh Nguyệt, vậy mà một màn này lại khiến cậu ta bại lộ.
Tôi chỉ có thể cúi đầu nhìn vào tài liệu, kiềm chế không bật cười thành tiếng:
"Sao lại hỏi chuyện này?"
Tôi cố tình cắt ngang trì hoãn.
"Tôi... Chỉ tuỳ tiện hỏi thôi."
"Không có chuyện gì đâu, đừng hỏi lung tung nữa."
Tôi để lại một câu, cầm laptop lên thẳng công ty.
Dù tôi nói thẳng với Lục Quyết, cậu ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Con người là thế, họ luôn nghi ngờ những điều tai nghe, chỉ khi mắt thấy mới tin.
Vì vậy, tôi cố tình không nói với Lục Quyết mà trực tiếp rời đi.
Nếu cậu ta để tâm, chắc chắn sẽ thấy cửa phòng tôi "tình cờ" không khóa.
Một trong những ngăn kéo còn được mở hé sẵn.
Trong ngăn kéo còn rất nhiều ảnh của Thịnh Mục và Thẩm Cảnh Nguyệt.
Và tình cờ nhất là một trong những bức ảnh có ghi địa chỉ rất cụ thể ở mặt sau.
Chính xác đến cả số nhà.
12
Khi tôi về đến nhà, nhìn những bức ảnh có dấu hiệu bị chạm qua.
Còn Lục Quyết thì biến mất.
Có một cuộc họp online quan trọng đêm nay, nhưng Lục Quyết lại biến mất.
Cha rất tức giận, gọi cho cậu ta vô số cuộc, cũng chỉ chứng minh được là điện thoại đã tắt.
Tôi âm thầm gửi tin nhắn cho nhân viên ở thành phố A:
"Cẩn thận, đừng để có án mạng."
Tôi hành động vẫn luôn công bằng.
Thịnh Mục, Lục Quyết và Thẩm Cảnh Nguyệt đã hủy hoại cuộc đời tôi.
Bây giờ, cũng giống như vậy, tôi sẽ hủy hoại cuộc đời của họ.
Để họ chìm mãi trong bùn nhơ không bao giờ thoát ra được.
Nhưng tôi không có ý định giết họ.
Đặc biệt là Thẩm Cảnh Nguyệt vẫn còn một bào thai trong bụng, đứa bé vô tội.
Não của Thịnh Mục đã bị rượu đầu độc, còn Lục Quyết đang trong cơn thịnh nộ hành động bốc đồng.
Khi hai người gặp nhau, ẩu đả là khó tránh.
Hai người đàn ông cao lớn đánh nhau, bầm dập, rách da là chuyện bình thường.
Nhưng Thẩm Cảnh Nguyệt dù sao cũng là phụ nữ mang thai, nếu không may liên luỵ bị thương, rất có thể sẽ chết hai mạng người.
Tôi sẽ không làm những chuyện tổn thương trẻ nhỏ.
Vì vậy, tôi đặc biệt yêu cầu rằng nếu nhìn thấy Lục Quyết tìm tới, phải la lớn lên, cố gắng kéo Thẩm Cảnh Nguyệt đi.
Về phần hai người kia, chỉ cần không ch.ết người, muốn đánh cái gì cũng được.
Đến lúc cần thiết, cũng phải ngăn ngừa hậu hoạ.
Người tôi sắp xếp sống đối diện với ngôi nhà cho thuê của Thẩm Cảnh Nguyệt và Thịnh Mục, hai bên là hàng xóm.
Anh ta cũng chỉ mất vài tháng để hoà nhập.
13
Sự sắp xếp của tôi ban đầu là để bảo vệ phụ nữ và trẻ nhỏ.
Nhưng cũng tình cờ cứu được cả Thịnh Mục.
Lục Quyết đến sân bay Thành phố A lúc ba giờ sáng, mất hai tiếng đồng hồ để tìm khu phố nơi Thẩm Cảnh Nguyệt ở.
Nhưng cậu ta không vội đi gặp Thẩm Cảnh Nguyệt.
Cậu ta kiên nhẫn ngồi xuống, chờ đợi.
Khi Thẩm Cảnh Nguyệt sáu giờ sáng rời nhà đến chỗ làm, cậu ta trực tiếp đá tung cánh cửa ngôi nhà cho thuê của Thịnh Mục.
Tình địch gặp nhau, máu ghen sôi trào, cả hai lao vào đánh nhau mà không nói một lời.
——Đây là những gì tôi tưởng tượng.
Nhưng thực tế là, Thịnh Mục bị Lục Quyết khống chế, đánh cho một trận.
Thịnh Mục nghiện rượu nặng, một tên đạo đức giả liên tục uống rượu trong thời gian dài.
Khi Lục Quyết đến cửa, hắn ta vẫn còn nôn nao, nằm trên giường say mèm như một vũng bùn.
Đối mặt với những đòn giáng xuống của Lục Quyết, hắn ta cơ bản là không có sức chống trả.
Lục Quyết căm hận.
Cậu ta căm hận bị Thịnh Mục cướp mất Thẩm Cảnh Nguyệt.
Bởi vì đó là lựa chọn của chính Thẩm Cảnh Nguyệt, dù có đau lòng đến đâu, cậu ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho cô.
Nhưng cậu ta nào ngờ được Thịnh Mục như một con thú, đánh phụ nữ, thậm chí là phụ nữ đang mang thai.
Tên cặn bã này!
Nếu cậu ta đến muộn hơn, Thẩm Cảnh Nguyệt có thể bị đánh chết.
Chỉ cần nghĩ như thế, Lục Quyết đã cảm thấy không thể chịu đựng được.
Đôi mắt cậu đỏ hoe như một con quỷ.
Những nắm đấm rơi xuống Thịnh Mục như mưa.
Lục Quyết rối bời.
Cậu ta quay đầu lại, thấy trên bàn có mấy chai rượu rỗng.
Gần như không một chút do dự, Lục Quyết cầm chai rượu phang vào đầu Thịnh Mục——
14
"Mắt mù, khuôn mặt biến dạng, gãy bốn xương sườn, gãy tay phải...
Anh có chắc Lục Quyết đã đến đó một mình không?
Chứ không phải dẫn người đi đánh hội đồng Thịnh Mục à?"
Nghe báo cáo ở đầu bên kia điện thoại, tôi vô cùng bất ngờ.
Theo mô tả như thế này thì thêm một chút nữa thôi, Lục Quyết có thể sẽ trực tiếp đánh chết Thịnh Mục.
Đương nhiên, Thịnh Mục mặc dù không chết, nhưng hắn cũng không khác gì người chết.
Cha mẹ Thịnh vội vã đến hiện trường ngay sau khi nhận được tin báo.
Người ta nói Thịnh Mục lúc đó đang nằm trên vũng máu, bất động.
Mẹ Thịnh ngất xỉu tại chỗ.
Hàng xóm chạy đến giúp đưa người đến bệnh viện.
Vô số lần cấp cứu, Thịnh Mục cuối cùng đã qua cơn nguy kịch.
Tuy nhiên, hắn ta bị mù, tay phải bị gãy, khuôn mặt biến dạng.
Tổn thương lớn nhỏ nhiều vô kể.
Trong quá khứ, lúc Thịnh gia vẫn còn ở đỉnh cao.
Cho dù Thịnh Mục bị tàn tật vẫn có thể được người khác phục vụ, thoải mái trải qua phần đời còn lại.
Nhưng giờ đây, Thịnh gia phá sản, treo trên đầu khoản nợ khổng lồ, cả gia đình phải sống lang thang trên đường phố.
Tình trạng tàn tật của Thịnh Mục chắc chắn càng tồi tệ hơn.
Họ không bao giờ có cơ hội đứng lên giữa cuộc đời này nữa.
Cha mẹ Thịnh sẽ phải trải qua phần đời còn lại trong cảnh nghèo khó, trốn chui trốn lủi.
Còn Thịnh Mục, chẳng có gì ngoài những vết thương khắp cơ thể.
Lãng phí cả phần đời còn lại.
15
Lục Quyết cũng không khá hơn là bao.
Tiếng đánh người của cậu ta ầm ĩ đến nỗi mọi người ở tầng trên và tầng dưới đều hoảng hốt.
Không ai dám tiến lên ngăn cản kẻ mất trí, mọi người chỉ dám gọi điện báo cảnh sát.
Cậu ta thậm chí không có cơ hội trốn thoát, bị cảnh sát bắt giữ ngay tại chỗ.
Theo Luật Hình sự, tội cố ý gây thương tích, gây thương tích nặng hoặc tàn tật cho người khác sẽ bị phạt tù ít nhất mười năm.
Ông nội và cha cố hết sức nhờ cậy các mối quan hệ hòng xin giảm án.
Tất nhiên, tôi cũng sẽ không để mọi chuyện suôn sẻ như thế.
Mặc dù mối quan hệ của tôi không nhiều bằng họ, nhưng tôi có thể lợi dụng áp lực từ dư luận.
Tôi bí mật lan truyền mối quan hệ tay ba giữa Thịnh Mục, Lục Quyết và Thẩm Cảnh Nguyệt trên mạng xã hội.
Một lượng lớn cư dân mạng bị thu hút bởi mối quan hệ máu chó này, hóng hớt liên tục.
Được sự chú ý của dư luận, ông nội và cha dù muốn hành động bí mật, cũng không thể làm gì được.
Lục Quyết cuối cùng bị kết án 13 năm tù.
Người đi trà lạnh*, khi Lục Quyết ở trong tù, cho dù hai lão già có chèn ép không tình nguyện như thế nào, nhà họ Lục sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay tôi.
(*Trà nguội như lòng nguội. Người đi trà lạnh, hết tình trà tan!
Chợt nghĩ, cuộc đời có nhiều cơ hội, người ta gặp gỡ nhau đúng lúc thích hợp thì trà ngon, bạn hiền. Còn nếu đánh mất rồi thì trà dù ngon, nhưng đã nguội, cũng chỉ là tách trà đổ đi. Huống hồ chi, dưới đáy nó, là cả một đống những vụn trà, xấu xí đã lắng lại, khi đã nguội lại càng nổi thêm cái vị đắng chát...
- Mộc Diệp Tử-)
Tất nhiên, họ cũng không thể đòi lại những thứ đã nằm trong tay tôi được.
Trên thực tế, tôi nghĩ cái giá mà Lục Quyết phải trả còn lâu mới đủ.
Hồi đó, tôi bị cậu ta tống vào bệnh viện tâm thần.
Cuộc sống chìm sâu trong bóng tối.
Còn cậu ta chỉ bị kết án 13 năm tù.
Chưa kể khả năng giảm án giữa chừng.
Nhưng, khi Lục Quyết ra tù, cậu ta chẳng còn gì, còn tôi sẽ đứng đầu nhà họ Lục.
Khi đó đó, món nợ này sẽ được tính tiếp.
Cả đời cậu ta sẽ sống như côn trùng, để tôi vờn trong lòng bàn tay.
Sau khi Thẩm Cảnh Nguyệt biết Thịnh Mục tàn tật và Lục Quyết ngồi tù, cô ấy đã dứt khoát phá thai.
Ban đầu, cô ấy muốn về quê, làm lại từ đầu.
Nhưng cha mẹ Thịnh bằng cách nào đó biết được tin tức về cô ấy.
Hai cú sốc liên tiếp khiến họ trở nên điên loạn, chạy đến nhà Thẩm Cảnh Nguyệt, đuổi đánh cô.
"Đều là tại đứa con gái mất nết này!
Là tại cô dụ dỗ con trai tôi!
Người phụ nữ xấu xa! Đồ đàn bà lăng loàn*!
(*Chỗ này gốc là "vixen" nghĩa là người đàn bà lăng loàn, điên loạn, xấu tính, lắm điều)
Nếu không phải Thịnh Mục nhà tôi bị cô dụ dỗ, thì ở cạnh Lục Ngư làm sao xảy ra chuyện như thế này được!
Người đàn bà xấu xa, tôi giết cô!"
Theo như họ nói.
Nếu hồi đó Thịnh Mục cưới tôi, thì nhà họ Thịnh đã có thể lợi dụng tôi, hút máu tôi và sống một cuộc sống xa hoa. Truyện Trinh Thám
Hút máu xong thì đá tôi đi, giúp đỡ đứa con hoang đáng ghét kia rồi nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần.
Bầy sói mắt trắng này cuối cùng cũng nhận được những gì chúng xứng đáng được nhận.
Về phần Thẩm Cảnh Nguyệt, cô đã bị Thịnh Mục hành hạ trong nhiều tháng, sau đó lại bị cha mẹ hắn điên cuồng đuổi theo đánh đập, công khai cô là tình nhân phá hoại gia đình.
Cha mẹ cô không chịu được sự chỉ trỏ soi mói của người khác nên, thẳng tay đuổi cô ra khỏi nhà.
Tôi nghe nói cô ấy bị trầm cảm nặng, toàn thân trống rỗng, giống như một cái xác biết đi.
Đây là tất cả những gì bọn chúng xứng đáng phải nhận.
Chỉ còn lại hai người, vẫn còn rất nhởn nhơ.
16
Tôi đã dành ba năm để tách khỏi ông nội và cha tôi.
Ba năm sau, cả hai đều buộc phải về hưu.
Tôi không chỉ sở hữu toàn bộ gia tộc Lục mà công ty do tôi thành lập cũng đang phát triển, trở thành ngôi sao mới trong ngành.
Sau khi kiểm soát hoàn toàn nhà họ Lục, tôi gửi ông nội và cha tôi đến viện dưỡng lão.
——Loại có điều kiện tồi tệ nhất.
Tôi phải đảm bảo rằng họ sẽ không có một ngày tốt đẹp nào trong suốt quãng đời còn lại.
Họ chưa chết khi tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng tất cả họ đều đứng về phía Lục Quyết.
Họ rõ ràng có thể cứu tôi.
Nhưng họ bằng lòng với cách xử lý của Lục Quyết.
Cha?
Lừa dối mẹ tôi khi bà mang thai,
Lại còn giúp con trai ngoài giá thú đối phó với con gái mình.
Ông nội?
Tôi đã làm rạng danh ông ấy mười tám năm, nhưng ông chọn từ bỏ tôi chỉ vì tôi không phải là con trai.
Đã như vậy, tôi muốn bọn họ tận mắt chứng kiến, trong mắt bọn họ quyền đứng đầu Lục gia chỉ truyền cho nam, nay đã rơi vào tay tôi.
Còn cháu trai quý giá trong mắt bọn họ lại sống lang thang đầu đường xó chợ, cả đời tuyệt vọng.
Những gì tôi muốn cuối cùng sẽ rơi vào tay tôi.
(Hết)
—————
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện do team Rostie edit.
Truy cập link page: https://www.facebook.com/profile.php?id=100091488625452&mibextid=LQQJ4d
Để đọc các tác phẩm edit nhanh nhất nha 🫶🏻
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương