Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 102: So kiêu ngạo (1)
Trong mắt Diệp Huyền loé lên hàn quang, có một số người nên dạy dỗ một trận.
Nếu Diệp Huyền đã nói vậy thì Kỷ Linh cũng không nói gì nữa, huống hồ gì bên trong là chuyện nhà của Diệp gia, người ngoài như bọn họ đi vào cũng không thích hợp lắm.
- Diệp Huyền, chúng ta đợi ở cửa, có việc gì thì ngươi cứ gọi một tiếng.
La Chiến cũng cười khẽ nói.
Ngay lúc trong phòng đang tranh chấp thì Diệp Huyền đẩy cửa bước vào.
- Ha ha, nơi này náo nhiệt thật đấy.
Diệp Huyền vừa đi vào thì liền mỉm cười mở lời, ánh mắt đảo qua mọi người trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có không ít người đang ngồi, trong đó trên chủ vị, những nhân vật quan trọng của Diệp gia đều ở đó, không thiếu một ai, thậm chí những đệ tử đời thứ ba như Diệp Hiên cũng ở đó, tức giận đầy mặt.
Còn trên ghế dành cho khách thì có gia chủ Lý gia và Lưu gia cùng vài nhân vật quan trọng khác đang ngồi đó với vẻ mặt kiêu ngạo, ở giữa hai đại gia chủ chính là một trung niên nam tử mặc áo màu xám mũi ưng, gã bưng tách trà trong tay, thoải mái nhàn nhã nhìn đại sảnh đang ồn ào kia, ánh mắt thâm độc, cười như không cười.
Khiến cho Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Lý Nguyệt cũng ngồi bên cạnh trung niên nam tử nọ, vẻ mặt cao ngạo, địa vị dường như cũng không thấp.
Hai phe căm tức nhìn nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.
- Huyền nhi, người đã trở lại.
Phía trên chủ vị Diệp gia, một trung niên nam tử có diện mạo anh tuấn đột nhiên đứng dậy, chân mày đang nhíu chặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, mắt hổ rưng rưng.
- Phụ thân.
Nhìn thấy người này, yết hầu Diệp Huyền giật giật, cuối cùng cũng kêu lên hai tiếng phụ thân.
Trong ký ức của hắn, Diệp Triển Vân này đối xử với chủ trước của thân thể này rất tốt, năm đó tu vi của Diệp Huyền không cách nào tiến thêm, chính là Diệp Triển Vân mang hắn tới Lam Nguyệt thành, khổ cực khẩn cầu rất nhiều luyện hồn sư chữa trị cho hắn.
Phải biết rằng, mặc dù Diệp gia là hào cường ở Thanh Sơn Trấn, nhưng ở Lam Nguyệt thành thì chỉ là một gia tộc bình thường mà thôi, luyện hồn sư bình thường đều lãnh ngạo, ngay cả tam đại gia tộc bọn họ cũng chưa chắc đã quan tâm, há lại để ý tới một đệ tử Diệp gia.
Diệp Triển Vân nghĩ hết mọi cách, đau đớn cầu xin, không sợ chịu nhục, cuối cùng mới khiến cho mấy tên luyện hồn sư kia tiến hành chẩn đoán cho Diệp Huyền, kết quả cuối cùng chẳng những không thể chấn đoán ra được gì, lại còn cho ra kết quả tử võ hồn, phế mạch, khiến cho hắn trở thành trò cười của Lam Nguyệt thành.
Nhưng Diệp Triển Vân cũng không vì huyện này mà có chút bất mãn gì với Diệp Huyền, mà còn quan tâm nhiều hơn trước.
Đối với vị phụ thân này, Diệp Huyền trước kia vẫn có cảm tình sâu đậm.
Kêu lên hai tiếng phụ thân này, Diệp Huyền cảm giác trong đầu mình một mảnh không minh, có một loại cảm giác ấm áp dễ chịu. Hắn biết rõ, tới tận lúc này, linh hồn của Diệp Tiêu Dao hắn mới triệt để hoà làm một với linh hồn của Diệp Huyền, hợp làm một thể, không còn khoảng cách và ngăn trở nào nữa.
Trong đại sảnh, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Huyền mà nháy mắt có rất nhiều ánh mắt bắn về phía hắn, những ánh mắt này mang theo đủ loại.
- Diệp Huyền.
Trong đó có một ánh mắt mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, chủ nhân của ánh mắt kia chính là Lý Nguyệt, ở Tinh Huyền học viện, nàng hãm hại Diệp Huyền không thành, cuối cùng lại mang theo nhục nhã, không còn mặt mũi gặp người khác, bị ép phải nghỉ học, đã trở thành một trò cười trong Tinh Huyền học viện và cả gia tộc.
Cũng may, Vương gia cũng không vì vậy mà vứt bỏ nàng, hôm nay nàng sắp gả vào Vương gia, địa vị trong gia tộc cũng chỉ thua mỗi mình phụ thân Lý Hạo Nhiên, mấy ngày này, nàng nhìn Lý gia và Lưu gia được Vương gia trợ giúp, đánh cho Diệp gia rớt xuống tới mức này, trong lòng sinh ra một loại khoái cảm biến thái nói không nên lời.
Nhưng trong lòng nàng vẫn hận Diệp Huyền, nỗi hận này chưa bao giờ biến mất, thậm chí ngày càng mãnh liệt, nàng muốn khiến cho Diệp Huyền hối hận, hối hận vì những gì hắn đã gây ra.
- Hừ, tên phế vật này, ngươi còn dám trở về, nhìn xem gia tộc đã bị ngươi hại thành thế nào rồi.
Đúng lúc này, một tiếng quát tháo lạnh lùng vang lên, trên chủ vị Diệp gia có một trung niên nam tử lên tiếng, trong mắt loé ra lãnh quang.
Người này chính là nhị bá Diệp Triển Đường của Diệp Huyền, cũng là phụ thân của Diệp Vân.
- Nhị ca, ngươi nói ai là phế vật?
Phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân tức giận lên tiếng.
- Tam đệ, đừng trách nhị ca không nể tình, chuyện của Diệp gia chúng ta, tất cả mọi người đều biết là do Diệp Huyền gây hoạ ở Tinh Huyền học viện, nên mới chọc giận Vương gia ở Lam Nguyệt thành, nếu như không phải Diệp Huyền thì đâu sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Diệp Triển Đường lạnh lùng mở miệng.
- Ha ha, ngươi chính là Diệp Huyền?
Đột nhiên, trung niên nam tử ngồi ở giữa chia chủ Lưu gia và Lý gia cũng mở miệng, đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một người chết.
- Chó ở đâu đang sủa vậy?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Ngươi....
Trung niên nam tử biến sắc, ánh mắt trầm xuống:
- Tiểu súc sinh, miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, ta chính là Vương Điền, thúc thúc của Vương Việt, chính ngươi đánh đệ tử Vương gia ta, lại còn dùng âm mưu quỷ kế khiến đệ tử Vương gia ta bị đuổi khỏi Tinh Huyền học viện, tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn lại độc ác như vậy, quả thực là thiên lý khó dung.
- Là đệ tử Vương gia các ngươi phế vật, không biết tự kiểm điểm, bản thân đi tìm gái điếm còn trách lên đầu ta, Vương gia các ngươi lẽ nào ai cũng mặt dày như ngươi sao?
- Diệp Huyền, là ngươi hãm hại Vương Việt, có gan làm lẽ nào không có gan thừa nhận.
Lý Nguyệt hét lên, âm thanh âm độc.
Nàng thật sự không nhịn được nữa, ngữ khí cao cao tại thượng của Diệp Huyền khiến cho nàng nghe thấy đều cảm thấy hận ý tràn ngập trong lòng.
- A, hoá ra là đương sự Lý Nguyệt ngươi cũng ở đây.
Diệp Huyền cười khẽ một cái:
- Tuy là những việc mà ngươi và Vương Việt làm khẩu vị hơi nặng một chút, bị nhốt một chỗ cùng mấy tên nam nhân loã thể có làm nhục uy nghiêm Vương gia một chút, nhưng mấy chuyển riêng tư này ta sẽ không nói ra trước mặt mọi người đâu, ngươi yên tâm đi.
- Ngươi…
Lý Nguyệt biến sắc, trong lòng hận không thể băm vằm Diệp Huyền ra, nàng miễn cưỡng ngăn cơn tức giận, oán độc nói:
- Một tên phế vật, chỉ giỏi mồm mép, sợ là ngươi không biết, bởi vì ngươi mà Diệp gia các ngươi đã sắp tiêu đời rồi, ngươi ở lại Tinh Huyền học viện thì ta không làm gì được ngươi, ngươi dám trở lại Thanh Sơn Trấn, không bao lâu nữa ta sẽ khiến ngươi trở thành một cái xác thối, còn ta, sẽ trở thành con dâu của Vương gia.
Nếu Diệp Huyền đã nói vậy thì Kỷ Linh cũng không nói gì nữa, huống hồ gì bên trong là chuyện nhà của Diệp gia, người ngoài như bọn họ đi vào cũng không thích hợp lắm.
- Diệp Huyền, chúng ta đợi ở cửa, có việc gì thì ngươi cứ gọi một tiếng.
La Chiến cũng cười khẽ nói.
Ngay lúc trong phòng đang tranh chấp thì Diệp Huyền đẩy cửa bước vào.
- Ha ha, nơi này náo nhiệt thật đấy.
Diệp Huyền vừa đi vào thì liền mỉm cười mở lời, ánh mắt đảo qua mọi người trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có không ít người đang ngồi, trong đó trên chủ vị, những nhân vật quan trọng của Diệp gia đều ở đó, không thiếu một ai, thậm chí những đệ tử đời thứ ba như Diệp Hiên cũng ở đó, tức giận đầy mặt.
Còn trên ghế dành cho khách thì có gia chủ Lý gia và Lưu gia cùng vài nhân vật quan trọng khác đang ngồi đó với vẻ mặt kiêu ngạo, ở giữa hai đại gia chủ chính là một trung niên nam tử mặc áo màu xám mũi ưng, gã bưng tách trà trong tay, thoải mái nhàn nhã nhìn đại sảnh đang ồn ào kia, ánh mắt thâm độc, cười như không cười.
Khiến cho Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Lý Nguyệt cũng ngồi bên cạnh trung niên nam tử nọ, vẻ mặt cao ngạo, địa vị dường như cũng không thấp.
Hai phe căm tức nhìn nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.
- Huyền nhi, người đã trở lại.
Phía trên chủ vị Diệp gia, một trung niên nam tử có diện mạo anh tuấn đột nhiên đứng dậy, chân mày đang nhíu chặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, mắt hổ rưng rưng.
- Phụ thân.
Nhìn thấy người này, yết hầu Diệp Huyền giật giật, cuối cùng cũng kêu lên hai tiếng phụ thân.
Trong ký ức của hắn, Diệp Triển Vân này đối xử với chủ trước của thân thể này rất tốt, năm đó tu vi của Diệp Huyền không cách nào tiến thêm, chính là Diệp Triển Vân mang hắn tới Lam Nguyệt thành, khổ cực khẩn cầu rất nhiều luyện hồn sư chữa trị cho hắn.
Phải biết rằng, mặc dù Diệp gia là hào cường ở Thanh Sơn Trấn, nhưng ở Lam Nguyệt thành thì chỉ là một gia tộc bình thường mà thôi, luyện hồn sư bình thường đều lãnh ngạo, ngay cả tam đại gia tộc bọn họ cũng chưa chắc đã quan tâm, há lại để ý tới một đệ tử Diệp gia.
Diệp Triển Vân nghĩ hết mọi cách, đau đớn cầu xin, không sợ chịu nhục, cuối cùng mới khiến cho mấy tên luyện hồn sư kia tiến hành chẩn đoán cho Diệp Huyền, kết quả cuối cùng chẳng những không thể chấn đoán ra được gì, lại còn cho ra kết quả tử võ hồn, phế mạch, khiến cho hắn trở thành trò cười của Lam Nguyệt thành.
Nhưng Diệp Triển Vân cũng không vì huyện này mà có chút bất mãn gì với Diệp Huyền, mà còn quan tâm nhiều hơn trước.
Đối với vị phụ thân này, Diệp Huyền trước kia vẫn có cảm tình sâu đậm.
Kêu lên hai tiếng phụ thân này, Diệp Huyền cảm giác trong đầu mình một mảnh không minh, có một loại cảm giác ấm áp dễ chịu. Hắn biết rõ, tới tận lúc này, linh hồn của Diệp Tiêu Dao hắn mới triệt để hoà làm một với linh hồn của Diệp Huyền, hợp làm một thể, không còn khoảng cách và ngăn trở nào nữa.
Trong đại sảnh, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Huyền mà nháy mắt có rất nhiều ánh mắt bắn về phía hắn, những ánh mắt này mang theo đủ loại.
- Diệp Huyền.
Trong đó có một ánh mắt mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, chủ nhân của ánh mắt kia chính là Lý Nguyệt, ở Tinh Huyền học viện, nàng hãm hại Diệp Huyền không thành, cuối cùng lại mang theo nhục nhã, không còn mặt mũi gặp người khác, bị ép phải nghỉ học, đã trở thành một trò cười trong Tinh Huyền học viện và cả gia tộc.
Cũng may, Vương gia cũng không vì vậy mà vứt bỏ nàng, hôm nay nàng sắp gả vào Vương gia, địa vị trong gia tộc cũng chỉ thua mỗi mình phụ thân Lý Hạo Nhiên, mấy ngày này, nàng nhìn Lý gia và Lưu gia được Vương gia trợ giúp, đánh cho Diệp gia rớt xuống tới mức này, trong lòng sinh ra một loại khoái cảm biến thái nói không nên lời.
Nhưng trong lòng nàng vẫn hận Diệp Huyền, nỗi hận này chưa bao giờ biến mất, thậm chí ngày càng mãnh liệt, nàng muốn khiến cho Diệp Huyền hối hận, hối hận vì những gì hắn đã gây ra.
- Hừ, tên phế vật này, ngươi còn dám trở về, nhìn xem gia tộc đã bị ngươi hại thành thế nào rồi.
Đúng lúc này, một tiếng quát tháo lạnh lùng vang lên, trên chủ vị Diệp gia có một trung niên nam tử lên tiếng, trong mắt loé ra lãnh quang.
Người này chính là nhị bá Diệp Triển Đường của Diệp Huyền, cũng là phụ thân của Diệp Vân.
- Nhị ca, ngươi nói ai là phế vật?
Phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân tức giận lên tiếng.
- Tam đệ, đừng trách nhị ca không nể tình, chuyện của Diệp gia chúng ta, tất cả mọi người đều biết là do Diệp Huyền gây hoạ ở Tinh Huyền học viện, nên mới chọc giận Vương gia ở Lam Nguyệt thành, nếu như không phải Diệp Huyền thì đâu sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Diệp Triển Đường lạnh lùng mở miệng.
- Ha ha, ngươi chính là Diệp Huyền?
Đột nhiên, trung niên nam tử ngồi ở giữa chia chủ Lưu gia và Lý gia cũng mở miệng, đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một người chết.
- Chó ở đâu đang sủa vậy?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Ngươi....
Trung niên nam tử biến sắc, ánh mắt trầm xuống:
- Tiểu súc sinh, miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, ta chính là Vương Điền, thúc thúc của Vương Việt, chính ngươi đánh đệ tử Vương gia ta, lại còn dùng âm mưu quỷ kế khiến đệ tử Vương gia ta bị đuổi khỏi Tinh Huyền học viện, tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn lại độc ác như vậy, quả thực là thiên lý khó dung.
- Là đệ tử Vương gia các ngươi phế vật, không biết tự kiểm điểm, bản thân đi tìm gái điếm còn trách lên đầu ta, Vương gia các ngươi lẽ nào ai cũng mặt dày như ngươi sao?
- Diệp Huyền, là ngươi hãm hại Vương Việt, có gan làm lẽ nào không có gan thừa nhận.
Lý Nguyệt hét lên, âm thanh âm độc.
Nàng thật sự không nhịn được nữa, ngữ khí cao cao tại thượng của Diệp Huyền khiến cho nàng nghe thấy đều cảm thấy hận ý tràn ngập trong lòng.
- A, hoá ra là đương sự Lý Nguyệt ngươi cũng ở đây.
Diệp Huyền cười khẽ một cái:
- Tuy là những việc mà ngươi và Vương Việt làm khẩu vị hơi nặng một chút, bị nhốt một chỗ cùng mấy tên nam nhân loã thể có làm nhục uy nghiêm Vương gia một chút, nhưng mấy chuyển riêng tư này ta sẽ không nói ra trước mặt mọi người đâu, ngươi yên tâm đi.
- Ngươi…
Lý Nguyệt biến sắc, trong lòng hận không thể băm vằm Diệp Huyền ra, nàng miễn cưỡng ngăn cơn tức giận, oán độc nói:
- Một tên phế vật, chỉ giỏi mồm mép, sợ là ngươi không biết, bởi vì ngươi mà Diệp gia các ngươi đã sắp tiêu đời rồi, ngươi ở lại Tinh Huyền học viện thì ta không làm gì được ngươi, ngươi dám trở lại Thanh Sơn Trấn, không bao lâu nữa ta sẽ khiến ngươi trở thành một cái xác thối, còn ta, sẽ trở thành con dâu của Vương gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương