Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 127: Diệp Huyền lập kế (2)
- Nếu đã không thể tiễu trừ Huyết Đao trại, mà thủ ở thôn trang hiển nhiên cũng không thực tế, cho nên chúng ta có thể dụ rắn ra khỏi hang.
- Dụ rắn ra khỏi hang?
- Đúng vậy.
Diệp Huyền nhếch môi cười lạnh:
- Căn cứ theo hành vi của bọn chúng hôm nay thì mục đích của Huyết Đao trại cũng không phải chỉ là muốn phá huỷ trang viên của chúng ta, mà là muốn đuổi tận giết tuyệt Diệp gia ta, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, ôm cây đợi thỏ là được rồi.
Diệp Huyền lấy địa đồ ra, chỉ vào một trang viên trên địa đồ.
- Trang viên số một ở bắc trấn sẽ trở thành mồ chôn của Huyết Đao trại.
Tất cả mọi người nhíu mày, không hiểu gì hết.
- Huyền nhi, ý của ngươi chính là tiếp theo Huyết Đao trại sẽ tấn công trang viên số một ở bắc trấn?
Diệp lão giả tử nghi hoặc nói.
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu, chỉ vào địa đồ nói với mọi người:
- Hôm nay sở dĩ Huyết Đao trại tập kích trang viên số ba ở tây trấn nhất định là vì đã điều tra một phen. Mọi người nhìn xem, trong số những trang viên ở tây trấn thì có trang viên số ba là có vị trí tốt nhất, vào ra dễ dàng, một khi bị phát hiện thì Huyết Đao trại bọn họ có thể dễ dàng rút lui, lại khó bị đuổi theo hay bao vây, còn những trang viên khác thì không có đặc điểm này, đây chính là lý do mà bọn họ chọn trang viên số ba.
Diệp Triển Hùng nhíu mày nói:
- Chính là vài trang viên ở đông trấn và tây trấn của chúng ta cũng có đặc điểm như vậy, Huyết Đao trại tiếp theo cũng rất có thể sẽ tập kích những chỗ đó mà?
- Theo lý thuyết thì là vậy, cho nên, chúng ta mới cần đầu cơ cho kỹ.
- Mọi người xem đi, mấy trang viên ở đông trấn tuy rằng cũng có đặc điểm này, nhưng đông trấn ở gần đường lớn, con đường này có rất nhiều mạo hiểm giả và thương đội đi qua, người nhiều dễ hỏng việc, hơn nữa lại gần Thanh Sơn Trấn, sẽ dễ kinh động võ giả trong trấn, nếu như ta là Huyết Đao trại thì nhất định sẽ không chọn tấn công nơi thế này.
- Còn nam trấm và bắc trấn nhìn qua cũng có những đặc điểm giống như vậy, nhưng bên ngoài nam trấn chính là ruộng thuốc mênh mông, không thuận tiện ẩn nấp, còn ở bắc trấn lại có một cánh rừng rậm rạp, xác suất Huyết Đao trại sẽ chọn tấn công nơi đó là rất cao. Đương nhiên, vì để đảm bảo xác suất này đạt tới trăm phần trăm thì ta cần gia gia ngươi tới thủ nam trấn. Chỉ cần Huyết Đao trại biết ngươi đang ở nam trấn thì nhất định sẽ không dám tới nam trấn.
- Ta đi thủ nam trấn?
Lão gia tử sững sờ, sau đó vội vàng cự tuyệt:
- Không được, Huyền nhi, vừa rồi ngươi cũng đã nói, Huyết Đao trại nhất định sẽ tấn công bắc trấn, nếu như ta đi nam trấn thì Diệp gia còn ai có thể đánh bại bọn họ?
- Phụ thân, để ta đi, có ta và nhị đệ liên thủ, cảm đoan nhất định sẽ khiến Huyết Đao trại có tới mà không có về.
Diệp Triển Hùng cắn răng nói.
- Không được, đại bá, ngươi phải tới thủ tây trấn.
Ngữ khí của Diệp Huyền khiến không ai có thể nghi ngờ:
- Hôm nay tuy rằng Huyết Đao trại đã tấn công tây trấn rồi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không tấn công tây trấn thêm lần nữa, chỉ có ngươi thủ ở đó thì Huyết Đao trại mới có thể dời hết sự chú ý từ tây trấn qua bắc trấn.
- Nhưng nếu như vậy thì ai ở bắc trấn phục kích bọn họ đây?
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Hùng đều hồ đồ rồi.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải còn có ta sao?
Trong mắt của hắn loé ra vẻ ngoan lệ.
- Đêm nay ta sẽ tự mình toạ trấn ở bắc trấn, xem Huyết Đao trại chúng chết như thế nào.
- Không được.
Lúc này cả mấy người Diệp lão gia tử, Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đồng loạt lên tiếng, kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không được, Huyết Đao trại ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngươi chỉ là một võ sĩ mà đi tới đó thì quá nguy hiểm, phải nghĩ cách khác.
Diệp Huyền tự tin nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, ở đây vẫn còn có La Chiến giáo quan kia mà? Hắn là cường giả địa võ sư nhị trọng đó.
Ánh mắt của La Chiến sáng lên, mỉm cười nói:
- Nguyện ý ra sức vì Huyền thiếu.
Chân bị tật tám năm rốt cuộc cũng trị khỏi, khiến cho La Chiến không thể đợi được mà sinh ra một xúc động muốn thúc ngựa đi khắp thiên hạ, tung hoành nơi chiến trường.
Trên mặt Diệp Phách Thiên vẫn lộ ra vẻ do dự, đây cũng không phải đùa giỡn, tuy rằng thực lực của La Chiến rất mạnh, nhưng Huyết Đao trại cũng không phải đùa, một khi sơ sẩy gì, khiến Diệp Huyền bị thương thì Diệp gia bọn họ có hối hận cũng không kịp.
- Gia gia cứ yên tâm đi, ta tự có sắp xếp, tới lúc đó, ta ở bắc trấn sẽ làm thế này…
Diệp Huyền liền kể hết kế hoạch của mình ra cho mọi người nghe, Diệp lão gia tử càng nghe thì ánh mắt ngày càng sáng lên.
- Ha ha.
Lão gia tử vui mừng cười.
- Tên tiểu tử này, nhiều mưu kế như vậy, sao trước kia ta lại không phát hiện ra chứ.
Rốt cuộc, sau khi được Diệp Huyền khuyên một hồi thì mấy người lão gia tử cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch này.
- Huyền nhi, khuya hôm nay ta muốn đi cùng với ngươi.
Diệp Triển Vân nhìn Diệp Huyền rồi nói, ngữ khí hoàn toàn không thể xoay chuyển.
Diệp Huyền gật gật đầu, cười tự tin:
- Phụ thân, ngươi không nói thì ta cũng sẽ để ngươi tới bắc trấn cùng ta, ngươi và tứ thúc không tới thì sao có thể khiến cho đám người Huyết Đao trại kinh hoàng thất thố được.
Ngay sau đó, theo sự sắp xếp của Diệp Huyền, Diệp gia nhanh chóng hành động, từng đạo mệnh lệnh hạ xuống, giống như một cỗ máy khổng lồ, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Bên ngoài phủ đệ Diệp gia.
Tất cả hộ vệ Diệp gia đều võ trang đầy đủ, thậm chí ngay cả hộ vệ trong cửa hàng của Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn cũng kéo hết ra ngoài, từng đội từng đội xếp hàng chỉnh tề ra khỏi trấn, thanh thế lớn tới mức kinh động tất cả mọi người ở Thanh Sơn Trấn.
- Có chuyện gì vậy? Diệp gia xảy ra chuyện gì sao?
Động tác lớn như vậy lập tức khiến cho tất cả dân chúng trong Thanh Sơn Trấn đều kinh ngạc khó hiểu.
- Ngươi không biết gì sao? Sáng sớm hôm nay, trang viên của Diệp gia ở tây trấn bị một nhóm mã tặc tấn công, nghe nói tử thương rất nặng.
- Cái gì? Nhóm mã tặc, không phải chứ? Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn chúng ta, ở xung quanh Thanh Sơn Trấn có nhóm mã tặc nào dám tấn công Diệp gia.
- Ngươi còn không tin, ta nghe nói đám mã tặc kia chính là Huyết Đao trại có tiếng hung hăng ở Lam Nguyệt thành, nghe nói bản thân tam gia và tứ gia của Diệp gia đều bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, tới bây giờ còn chưa rõ sống chết ra sao.
- Dụ rắn ra khỏi hang?
- Đúng vậy.
Diệp Huyền nhếch môi cười lạnh:
- Căn cứ theo hành vi của bọn chúng hôm nay thì mục đích của Huyết Đao trại cũng không phải chỉ là muốn phá huỷ trang viên của chúng ta, mà là muốn đuổi tận giết tuyệt Diệp gia ta, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, ôm cây đợi thỏ là được rồi.
Diệp Huyền lấy địa đồ ra, chỉ vào một trang viên trên địa đồ.
- Trang viên số một ở bắc trấn sẽ trở thành mồ chôn của Huyết Đao trại.
Tất cả mọi người nhíu mày, không hiểu gì hết.
- Huyền nhi, ý của ngươi chính là tiếp theo Huyết Đao trại sẽ tấn công trang viên số một ở bắc trấn?
Diệp lão giả tử nghi hoặc nói.
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu, chỉ vào địa đồ nói với mọi người:
- Hôm nay sở dĩ Huyết Đao trại tập kích trang viên số ba ở tây trấn nhất định là vì đã điều tra một phen. Mọi người nhìn xem, trong số những trang viên ở tây trấn thì có trang viên số ba là có vị trí tốt nhất, vào ra dễ dàng, một khi bị phát hiện thì Huyết Đao trại bọn họ có thể dễ dàng rút lui, lại khó bị đuổi theo hay bao vây, còn những trang viên khác thì không có đặc điểm này, đây chính là lý do mà bọn họ chọn trang viên số ba.
Diệp Triển Hùng nhíu mày nói:
- Chính là vài trang viên ở đông trấn và tây trấn của chúng ta cũng có đặc điểm như vậy, Huyết Đao trại tiếp theo cũng rất có thể sẽ tập kích những chỗ đó mà?
- Theo lý thuyết thì là vậy, cho nên, chúng ta mới cần đầu cơ cho kỹ.
- Mọi người xem đi, mấy trang viên ở đông trấn tuy rằng cũng có đặc điểm này, nhưng đông trấn ở gần đường lớn, con đường này có rất nhiều mạo hiểm giả và thương đội đi qua, người nhiều dễ hỏng việc, hơn nữa lại gần Thanh Sơn Trấn, sẽ dễ kinh động võ giả trong trấn, nếu như ta là Huyết Đao trại thì nhất định sẽ không chọn tấn công nơi thế này.
- Còn nam trấm và bắc trấn nhìn qua cũng có những đặc điểm giống như vậy, nhưng bên ngoài nam trấn chính là ruộng thuốc mênh mông, không thuận tiện ẩn nấp, còn ở bắc trấn lại có một cánh rừng rậm rạp, xác suất Huyết Đao trại sẽ chọn tấn công nơi đó là rất cao. Đương nhiên, vì để đảm bảo xác suất này đạt tới trăm phần trăm thì ta cần gia gia ngươi tới thủ nam trấn. Chỉ cần Huyết Đao trại biết ngươi đang ở nam trấn thì nhất định sẽ không dám tới nam trấn.
- Ta đi thủ nam trấn?
Lão gia tử sững sờ, sau đó vội vàng cự tuyệt:
- Không được, Huyền nhi, vừa rồi ngươi cũng đã nói, Huyết Đao trại nhất định sẽ tấn công bắc trấn, nếu như ta đi nam trấn thì Diệp gia còn ai có thể đánh bại bọn họ?
- Phụ thân, để ta đi, có ta và nhị đệ liên thủ, cảm đoan nhất định sẽ khiến Huyết Đao trại có tới mà không có về.
Diệp Triển Hùng cắn răng nói.
- Không được, đại bá, ngươi phải tới thủ tây trấn.
Ngữ khí của Diệp Huyền khiến không ai có thể nghi ngờ:
- Hôm nay tuy rằng Huyết Đao trại đã tấn công tây trấn rồi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không tấn công tây trấn thêm lần nữa, chỉ có ngươi thủ ở đó thì Huyết Đao trại mới có thể dời hết sự chú ý từ tây trấn qua bắc trấn.
- Nhưng nếu như vậy thì ai ở bắc trấn phục kích bọn họ đây?
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Hùng đều hồ đồ rồi.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải còn có ta sao?
Trong mắt của hắn loé ra vẻ ngoan lệ.
- Đêm nay ta sẽ tự mình toạ trấn ở bắc trấn, xem Huyết Đao trại chúng chết như thế nào.
- Không được.
Lúc này cả mấy người Diệp lão gia tử, Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đồng loạt lên tiếng, kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không được, Huyết Đao trại ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngươi chỉ là một võ sĩ mà đi tới đó thì quá nguy hiểm, phải nghĩ cách khác.
Diệp Huyền tự tin nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, ở đây vẫn còn có La Chiến giáo quan kia mà? Hắn là cường giả địa võ sư nhị trọng đó.
Ánh mắt của La Chiến sáng lên, mỉm cười nói:
- Nguyện ý ra sức vì Huyền thiếu.
Chân bị tật tám năm rốt cuộc cũng trị khỏi, khiến cho La Chiến không thể đợi được mà sinh ra một xúc động muốn thúc ngựa đi khắp thiên hạ, tung hoành nơi chiến trường.
Trên mặt Diệp Phách Thiên vẫn lộ ra vẻ do dự, đây cũng không phải đùa giỡn, tuy rằng thực lực của La Chiến rất mạnh, nhưng Huyết Đao trại cũng không phải đùa, một khi sơ sẩy gì, khiến Diệp Huyền bị thương thì Diệp gia bọn họ có hối hận cũng không kịp.
- Gia gia cứ yên tâm đi, ta tự có sắp xếp, tới lúc đó, ta ở bắc trấn sẽ làm thế này…
Diệp Huyền liền kể hết kế hoạch của mình ra cho mọi người nghe, Diệp lão gia tử càng nghe thì ánh mắt ngày càng sáng lên.
- Ha ha.
Lão gia tử vui mừng cười.
- Tên tiểu tử này, nhiều mưu kế như vậy, sao trước kia ta lại không phát hiện ra chứ.
Rốt cuộc, sau khi được Diệp Huyền khuyên một hồi thì mấy người lão gia tử cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch này.
- Huyền nhi, khuya hôm nay ta muốn đi cùng với ngươi.
Diệp Triển Vân nhìn Diệp Huyền rồi nói, ngữ khí hoàn toàn không thể xoay chuyển.
Diệp Huyền gật gật đầu, cười tự tin:
- Phụ thân, ngươi không nói thì ta cũng sẽ để ngươi tới bắc trấn cùng ta, ngươi và tứ thúc không tới thì sao có thể khiến cho đám người Huyết Đao trại kinh hoàng thất thố được.
Ngay sau đó, theo sự sắp xếp của Diệp Huyền, Diệp gia nhanh chóng hành động, từng đạo mệnh lệnh hạ xuống, giống như một cỗ máy khổng lồ, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Bên ngoài phủ đệ Diệp gia.
Tất cả hộ vệ Diệp gia đều võ trang đầy đủ, thậm chí ngay cả hộ vệ trong cửa hàng của Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn cũng kéo hết ra ngoài, từng đội từng đội xếp hàng chỉnh tề ra khỏi trấn, thanh thế lớn tới mức kinh động tất cả mọi người ở Thanh Sơn Trấn.
- Có chuyện gì vậy? Diệp gia xảy ra chuyện gì sao?
Động tác lớn như vậy lập tức khiến cho tất cả dân chúng trong Thanh Sơn Trấn đều kinh ngạc khó hiểu.
- Ngươi không biết gì sao? Sáng sớm hôm nay, trang viên của Diệp gia ở tây trấn bị một nhóm mã tặc tấn công, nghe nói tử thương rất nặng.
- Cái gì? Nhóm mã tặc, không phải chứ? Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn chúng ta, ở xung quanh Thanh Sơn Trấn có nhóm mã tặc nào dám tấn công Diệp gia.
- Ngươi còn không tin, ta nghe nói đám mã tặc kia chính là Huyết Đao trại có tiếng hung hăng ở Lam Nguyệt thành, nghe nói bản thân tam gia và tứ gia của Diệp gia đều bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, tới bây giờ còn chưa rõ sống chết ra sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương