Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 16: Ba người cùng lên
Lý Nguyệt chưa từng thích Diệp Huyền, lúc trước luôn theo đuổi y chỉ vì thân phận thiếu gia Diệp gia, hơn nữa thiên phú kinh người. Giờ Diệp Huyền thành phế vật, là đệ tử mà Diệp gia ghét nhất, chẳng còn giá trị gì trong mắt Lý Nguyệt. Sau này Diệp Huyền dây dưa nàng mấy lần càng khiến Lý Nguyệt rất ghét y.
Lý Nguyệt có chút nhan sắc, vóc dáng hơi đầy đặn, mới mười mấy tuổi mà nơi nên nhô thì nhô, nên lõm thì lõm. Đặc biệt cặp ngực bự, trang điểm rất chính chắn, chân mày vẽ cong cong, mí mắt bôi màu lam yêu diễm, mặc váy tơ, cổ áo hở lộ ra mảng lớn da trắng, cách ăn mặc khác với nữ đệ tử khác.
Trong mắt Diệp Huyền hiện tại thì Lý Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương hơi biết cách ăn mặc, thân thể này trước kia thích loại thiếu nữ như vậy đúng là bị mù.
Lý Nguyệt kém xa lắc Lãnh Dĩnh Doanh hoặc Vân Ngạo Tuyết mà Diệp Huyền từng gặp, như một người là trăng sáng một người là đom đóm.
Diệp Huyền hờ hững nhìn lướt qua Lý Nguyệt:
- Ta muốn một thẻ huấn luyện một canh giờ.
Lý Nguyệt cười khẩy nói, ném thẻ cho Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ta sẽ không vừa mắt ngươi, đừng đến quấn quýt với ta nữa. Phế vật mới đả thông một huyền mạch như ngươi mà cũng đến huấn luyện?
Thiếu nữ này cảm giác ưu việt cao quá vậy? Kiếp trước Diệp Huyền có địa vị cao thượng, mỹ nữ nào chưa từng gặp? Nữ sinh theo đuổi hắn xếp hàng có thể vòng quanh Thiên Huyền đại lục. Lý Nguyệt ở trong mắt Diệp Huyền không bằng một đống phân, chỉ biết cách ăn mặc hơn so sánh với nữ đệ tử bình thường khác của học viện.
Diệp Huyền lười dây dưa với đống phân chó, hắn cầm thẻ huấn luyện đi hướng phòng huấn luyện.
Lý Nguyệt còn muốn nói gì không ngờ Diệp Huyền đã đi, chỉ để lại bóng lưng cho nàng.
Lý Nguyệt nuốt lại lời muốn nói, trào phúng:
- Nói là thiếu gia của Diệp gia nhưng thật ra là người bị Diệp gia ghét nhất, huyền tệ ít đến tội, còn đến huấn luyện ở Huấn Luyện quán. Tiêu hết huyền tệ rồi chờ xin cơm đi.
Lý Nguyệt nhìn bóng lưng Diệp Huyền đi khuất, mơ hồ có ảo giác dường như đối phương vô cùng cao lớn, khí thế khiếp người làm nàng không kiềm được phải ngước nhìn.
Lý Nguyệt lắc đầu, nhếch mép cười trào phúng:
Sao có thể như vậy? Chỉ là một phế vật, chắc ta đứng lâu quá bị hoa mắt.
Một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên:
- Lý Nguyệt, sao tiểu tử Diệp Huyền đến Huấn Luyện quán? Không lẽ phế vật này định đến luyện tập?
Vương Việt mang theo hai cái đuôi đi tới, nheo mắt nhìn Diệp Huyền chằm chằm, vẻ mặt trào phúng.
Lý Nguyệt bĩu môi khinh thường nói:
- Ai biết, có lẽ muốn đến gần ta. Một phế vật thì ai mà thèm.
Lý Nguyệt quyến rũ hỏi:
- Vương Việt, sao ngươi đến đây? Có phải là nhớ ta không? Đêm nay ta đi ký túc xá của ngươi.
Vương Việt không kiêng nể gì bóp bộ ngực bự:
- Kỹ nữ dâm, nhớ ca ca rồi hả?
Lý Nguyệt cười khanh khách.
Diệp Huyền cảm giác được hết, hắn khinh miệt cười. Phường nam đạo nữ xướng!
Diệp Huyền tiếp tục đi hướng máy trắc nghiệm lực lượng.
Mắt Vương Việt lạnh băng nói:
- Hừ! Phế vật mà cũng đến luyện tập, chờ xem ca ca dạy dỗ phế vật này thế nào.
Hôm qua trong hang núi ở Hắc Phong Lĩnh, phế vật Diệp Huyền dám chống đối gã, điều này khiến Vương Việt cực kỳ bất mãn. Hôm nay gặp Diệp Huyền, trong lòng Vương Việt liền dâng lên ý định trả thù.
Vương Việt nhìn Diệp Huyền, miệng nói với Lý Nguyệt:
- Kỹ nữ dâm, hãy xem ca ca lát nữa dạy dỗ phế vật này thế nào.
Mọi việc diễn ra ngày hôm qua làm Vương Việt mất hết mặt mũi, ước gì cắt Diệp Huyền thành ngàn mảnh, giờ gặp hắn càng không bỏ qua cơ hội được.
Lúc này Diệp Huyền đã đến trước máy đo sức lực, hắn hít sâu, cả người bình tĩnh lại đấm vào máy đo sức mạnh.
Đùng!
Tiếng động lớn làm nguyên Huấn Luyện quán rung rung.
Trên màn hình máy đo lực hiện ra con số: 520 kg.
520 kg?
Mọi người bị rung động. Những võ giả mới đả thông vài huyền mạch như họ bình thường chỉ đánnh ra con số 200kg, 300kg, đỉnh võ giả bảy mạch chưa chắc đánh tới 500kg.
Ánh mắt Diệp Huyền hờ hững nhìn con số đã đến trình độ thân thể Võ Sĩ nhất giai, so với hắn kiếp trước thì yếu như bún nhưng đối với cơ thể hiện giờ thì tạm ổn.
- Trắc nghiệm thử tốc độ xem.
Diệp Huyền phớt lờ ánh mắt giật mình đến từ xung quanh, hắn đến trước máy trắc tốc độ, cơ bắp hai chân săn lại, phát huy lực lượng đến lớn nhất, lắc người vèo một cái như tàn ảnh vượt qua đường chạy dài mười thước.
20. 1m/s
Tàm tạm, cũng đến tiêu chuẩn thấp nhất của Võ Sĩ nhất giai.
Tiếp theo là trắc nghiệm phụ trọng. Diệp Huyền đến trước máy trắc nghiệm, lưng dựa vào phần dưới cái máy, gồng sứcvào chân từ từ đẩy lên. Diệp Huyền nâng lên làm máy móc rung lắc bần bật, mặt đồng hồ ghi số nhảy cực nhanh: 300kg, 500kg, 800kg, 873kg, 892kg.
Không được, hết sức rồi. Diệp Huyền bước xuống máy thử, thở hồng hộc.
Con số cũng đến tiêu chuẩn thấp nhất của Võ Sĩ.
Hiệu quả tẩy tủy dịch rất tốt, khiến toàn bộ độ mạnh thân thể của hắn bước vào trình độ Võ Sĩ nhất giai.
Đệ tử xung quanh trợn trừng tròng mắt nnư quả trứng gà.
Mợ ơi, đây là phế vật trong truyền thuyết của học viện? Độ mạnh thân thể như vậy dù là trong đệ tử lớp cao cũng không tìm ra vài người.
Sao có thể như vậy?
Nhóm Vương Việt, Lý Nguyệt cũng trợn mắt há hốc mồm. Từ khi nào phế vật này trở nên lợi hại như vậy? Ai nấy thộn mặt ra, lòng giật mình không gì sánh bằng.
Đặc biệt là Lý Nguyệt, nàng làm thêm trong Huấn Luyện quan nên thấy nhiều đệ tử đến trắc nghiệm, dù là một số đệ tử lớp cao đả thông bảy huyền mạch thì thành tích trắc nghiệm độ mạnh thân thể cũng không sánh bằng Diệp Huyền. Có thể nói Diệp Huyền được thành tích tốt nhất Lý Nguyệt đã thấy trong Huấn Luyện quán.
Quá đáng sợ, lực lượng cơ thể của tên này tại sao khủng khiếp như thế?
Lý Nguyệt rất khó tưởng tượng thân thể hơi gầy gò của Diệp Huyền sao có được lực lượng khủng bố như vậy.
Vương Việt nhìn biểu tình giật mình của Lý Nguyệt thì nổi máu ghen, cười khẩy nói:
- Xì, chẳng qua thân thể khỏe mạnh một chút, không đả thông được huyền mạch thì cuối cùng vẫn là một kẻ phế vật.
Giọng Vương Việt vang khắp Huấn Luyện quán.
Hai kẻ theo đuôi Vương Việt châm chọc theo:
- Vương ca nói đúng, nhập học lâu vậy mà tên phế vật này chỉ đả thông một huyền mạch, còn mặt mũi nào đến Huấn Luyện quán trắc nghiệm?
- Ha ha, nhà ta đang thiếu một đầu bếp gánh nướng đốn củi. Diệp Huyền, ngươi đã có sức lớn vậy hay là đến nhà của ta làm việc đi, một ngày cho ngươi ba huyền tệ chịu không?
Lý Nguyệt có chút nhan sắc, vóc dáng hơi đầy đặn, mới mười mấy tuổi mà nơi nên nhô thì nhô, nên lõm thì lõm. Đặc biệt cặp ngực bự, trang điểm rất chính chắn, chân mày vẽ cong cong, mí mắt bôi màu lam yêu diễm, mặc váy tơ, cổ áo hở lộ ra mảng lớn da trắng, cách ăn mặc khác với nữ đệ tử khác.
Trong mắt Diệp Huyền hiện tại thì Lý Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương hơi biết cách ăn mặc, thân thể này trước kia thích loại thiếu nữ như vậy đúng là bị mù.
Lý Nguyệt kém xa lắc Lãnh Dĩnh Doanh hoặc Vân Ngạo Tuyết mà Diệp Huyền từng gặp, như một người là trăng sáng một người là đom đóm.
Diệp Huyền hờ hững nhìn lướt qua Lý Nguyệt:
- Ta muốn một thẻ huấn luyện một canh giờ.
Lý Nguyệt cười khẩy nói, ném thẻ cho Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ta sẽ không vừa mắt ngươi, đừng đến quấn quýt với ta nữa. Phế vật mới đả thông một huyền mạch như ngươi mà cũng đến huấn luyện?
Thiếu nữ này cảm giác ưu việt cao quá vậy? Kiếp trước Diệp Huyền có địa vị cao thượng, mỹ nữ nào chưa từng gặp? Nữ sinh theo đuổi hắn xếp hàng có thể vòng quanh Thiên Huyền đại lục. Lý Nguyệt ở trong mắt Diệp Huyền không bằng một đống phân, chỉ biết cách ăn mặc hơn so sánh với nữ đệ tử bình thường khác của học viện.
Diệp Huyền lười dây dưa với đống phân chó, hắn cầm thẻ huấn luyện đi hướng phòng huấn luyện.
Lý Nguyệt còn muốn nói gì không ngờ Diệp Huyền đã đi, chỉ để lại bóng lưng cho nàng.
Lý Nguyệt nuốt lại lời muốn nói, trào phúng:
- Nói là thiếu gia của Diệp gia nhưng thật ra là người bị Diệp gia ghét nhất, huyền tệ ít đến tội, còn đến huấn luyện ở Huấn Luyện quán. Tiêu hết huyền tệ rồi chờ xin cơm đi.
Lý Nguyệt nhìn bóng lưng Diệp Huyền đi khuất, mơ hồ có ảo giác dường như đối phương vô cùng cao lớn, khí thế khiếp người làm nàng không kiềm được phải ngước nhìn.
Lý Nguyệt lắc đầu, nhếch mép cười trào phúng:
Sao có thể như vậy? Chỉ là một phế vật, chắc ta đứng lâu quá bị hoa mắt.
Một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên:
- Lý Nguyệt, sao tiểu tử Diệp Huyền đến Huấn Luyện quán? Không lẽ phế vật này định đến luyện tập?
Vương Việt mang theo hai cái đuôi đi tới, nheo mắt nhìn Diệp Huyền chằm chằm, vẻ mặt trào phúng.
Lý Nguyệt bĩu môi khinh thường nói:
- Ai biết, có lẽ muốn đến gần ta. Một phế vật thì ai mà thèm.
Lý Nguyệt quyến rũ hỏi:
- Vương Việt, sao ngươi đến đây? Có phải là nhớ ta không? Đêm nay ta đi ký túc xá của ngươi.
Vương Việt không kiêng nể gì bóp bộ ngực bự:
- Kỹ nữ dâm, nhớ ca ca rồi hả?
Lý Nguyệt cười khanh khách.
Diệp Huyền cảm giác được hết, hắn khinh miệt cười. Phường nam đạo nữ xướng!
Diệp Huyền tiếp tục đi hướng máy trắc nghiệm lực lượng.
Mắt Vương Việt lạnh băng nói:
- Hừ! Phế vật mà cũng đến luyện tập, chờ xem ca ca dạy dỗ phế vật này thế nào.
Hôm qua trong hang núi ở Hắc Phong Lĩnh, phế vật Diệp Huyền dám chống đối gã, điều này khiến Vương Việt cực kỳ bất mãn. Hôm nay gặp Diệp Huyền, trong lòng Vương Việt liền dâng lên ý định trả thù.
Vương Việt nhìn Diệp Huyền, miệng nói với Lý Nguyệt:
- Kỹ nữ dâm, hãy xem ca ca lát nữa dạy dỗ phế vật này thế nào.
Mọi việc diễn ra ngày hôm qua làm Vương Việt mất hết mặt mũi, ước gì cắt Diệp Huyền thành ngàn mảnh, giờ gặp hắn càng không bỏ qua cơ hội được.
Lúc này Diệp Huyền đã đến trước máy đo sức lực, hắn hít sâu, cả người bình tĩnh lại đấm vào máy đo sức mạnh.
Đùng!
Tiếng động lớn làm nguyên Huấn Luyện quán rung rung.
Trên màn hình máy đo lực hiện ra con số: 520 kg.
520 kg?
Mọi người bị rung động. Những võ giả mới đả thông vài huyền mạch như họ bình thường chỉ đánnh ra con số 200kg, 300kg, đỉnh võ giả bảy mạch chưa chắc đánh tới 500kg.
Ánh mắt Diệp Huyền hờ hững nhìn con số đã đến trình độ thân thể Võ Sĩ nhất giai, so với hắn kiếp trước thì yếu như bún nhưng đối với cơ thể hiện giờ thì tạm ổn.
- Trắc nghiệm thử tốc độ xem.
Diệp Huyền phớt lờ ánh mắt giật mình đến từ xung quanh, hắn đến trước máy trắc tốc độ, cơ bắp hai chân săn lại, phát huy lực lượng đến lớn nhất, lắc người vèo một cái như tàn ảnh vượt qua đường chạy dài mười thước.
20. 1m/s
Tàm tạm, cũng đến tiêu chuẩn thấp nhất của Võ Sĩ nhất giai.
Tiếp theo là trắc nghiệm phụ trọng. Diệp Huyền đến trước máy trắc nghiệm, lưng dựa vào phần dưới cái máy, gồng sứcvào chân từ từ đẩy lên. Diệp Huyền nâng lên làm máy móc rung lắc bần bật, mặt đồng hồ ghi số nhảy cực nhanh: 300kg, 500kg, 800kg, 873kg, 892kg.
Không được, hết sức rồi. Diệp Huyền bước xuống máy thử, thở hồng hộc.
Con số cũng đến tiêu chuẩn thấp nhất của Võ Sĩ.
Hiệu quả tẩy tủy dịch rất tốt, khiến toàn bộ độ mạnh thân thể của hắn bước vào trình độ Võ Sĩ nhất giai.
Đệ tử xung quanh trợn trừng tròng mắt nnư quả trứng gà.
Mợ ơi, đây là phế vật trong truyền thuyết của học viện? Độ mạnh thân thể như vậy dù là trong đệ tử lớp cao cũng không tìm ra vài người.
Sao có thể như vậy?
Nhóm Vương Việt, Lý Nguyệt cũng trợn mắt há hốc mồm. Từ khi nào phế vật này trở nên lợi hại như vậy? Ai nấy thộn mặt ra, lòng giật mình không gì sánh bằng.
Đặc biệt là Lý Nguyệt, nàng làm thêm trong Huấn Luyện quan nên thấy nhiều đệ tử đến trắc nghiệm, dù là một số đệ tử lớp cao đả thông bảy huyền mạch thì thành tích trắc nghiệm độ mạnh thân thể cũng không sánh bằng Diệp Huyền. Có thể nói Diệp Huyền được thành tích tốt nhất Lý Nguyệt đã thấy trong Huấn Luyện quán.
Quá đáng sợ, lực lượng cơ thể của tên này tại sao khủng khiếp như thế?
Lý Nguyệt rất khó tưởng tượng thân thể hơi gầy gò của Diệp Huyền sao có được lực lượng khủng bố như vậy.
Vương Việt nhìn biểu tình giật mình của Lý Nguyệt thì nổi máu ghen, cười khẩy nói:
- Xì, chẳng qua thân thể khỏe mạnh một chút, không đả thông được huyền mạch thì cuối cùng vẫn là một kẻ phế vật.
Giọng Vương Việt vang khắp Huấn Luyện quán.
Hai kẻ theo đuôi Vương Việt châm chọc theo:
- Vương ca nói đúng, nhập học lâu vậy mà tên phế vật này chỉ đả thông một huyền mạch, còn mặt mũi nào đến Huấn Luyện quán trắc nghiệm?
- Ha ha, nhà ta đang thiếu một đầu bếp gánh nướng đốn củi. Diệp Huyền, ngươi đã có sức lớn vậy hay là đến nhà của ta làm việc đi, một ngày cho ngươi ba huyền tệ chịu không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương