Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2316
Đường Viên Viên lại cầm điện thoại lên, lúc muốn xóa bài đăng thì phát hiện có người trả lời cô bé. “Chúc mừng chủ thớt nha, chắc là cô đã thích người anh trai này của cô rồi đấy.
Chuyện này không có gì là không bình thường cả. Chính cô cũng nói đó, hai người chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, người ta lại không có quan hệ huyết thống với cô, vả lại còn khác cha khác mẹ. Có gì đâu mà bất thường chứ?”
Đúng vậy, cô bé và anh trai cô bé là bạn thân từ nhỏ, anh trai cô bé luôn đối xử rất tốt với cô bé. “Lầu trên +1. Tôi cũng cho rằng chủ thớt không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, theo như lời cô nói, anh trai cô xuất sắc về mọi mặt, ở bên cạnh một chàng trai như vậy từ nhỏ đến lớn mà cô vẫn còn khống chế được à? Nếu mà là tôi thì đã sớm nắm chặt anh ta trong tay rồi, lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước tiên, các cô gái khác làm gì còn cơ hội ra tay nào nữa?”
“Tôi cảm thấy gia đình của anh trai chủ thớt hản là đã đối xử với cô như con dâu nuôi từ bé nhỉ? Nếu không sao lại đối xử với cô như con gái ruột của mình được? Nói không chừng người anh trai kia của chủ thớt cũng nghĩ như vậy đó.”
Con dâu nuôi từ bé?
Nhìn thấy nội dung cụm từ này, Đường Viên Viên lập tức đỏ mặt. Cô bé nóng nảy gõ chữ trả lời người đó.
“Không, không phải đâu! Dì và anh trai đối xử với tôi rất tốt, thật sự không có… ý nghĩ nào khác”
Suy nghĩ một hồi, cô bé lập tức giải thích: “Quan hệ của tôi và anh trai không phải như mọi người nghĩ, cũng không phải…
tôi thích anh trai, xin mọi người đừng hiểu lâm”
“Thật sự không phải sao? Giữa những ngôn từ của cô lộ ra đầy vẻ cẩn trọng và dò xét, cô rất sợ mọi người nói cô không bình thường, vì thế mới không dám thừa nhận. Tôi nói đúng không chủ thớt?”
Nhìn thấy những lời này, Đường Viên Viên cảm giác như mình đã bị đâm trúng tim đen, có hơi sợ hãi mà không dám đối diện với sự thật.
“Ôi, bây giờ là thời đại nào rồi, nếu chủ thớt thích thì cứ theo đuổi đi. Giống như người lầu trên đã nói, gần quan được ban lộc. Cơ hội tốt như vậy, nếu cô đi tặng cho người khác, vậy thì sau này rất có thể sẽ phải hối hận đấy”
Đường Viên Viên nhìn chằm chăm những lời đó hồi lâu, cuối cùng chậm rãi trả lời lại một câu.
“Nhưng mà tôi rất béo, không xứng với anh trai”
Gửi xong, cô bé lại cảm thấy mình nghĩ thế này là sai nên lập tức xóa đi.
Văn là không nên suy nghĩ bậy bạ, ngay cả bài đăng hôm nay hẳn là cũng không nên đăng lên.
Kết quả là người đó có thể đang online liên tục, thấy được câu trả lời của cô bé nên để lại lời nhắn cho cô bé ở bình luận cuối cùng.
“Tôi vừa định trả lời lại cho cô thì phát hiện cô đã xóa bình luận. Chủ thớt à, cô phải tự tin lên nha, vấn đề mà cô nói vốn không phải là vấn đề gì cả. Nếu cô thực sự thích anh ta thì cô có thể thay đổi mà”
Thay đổi?
Giảm cân ư?
Đường Viên Viên chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này.
Trước kia, việc đầu tiên mỗi khi thức dậy hằng ngày của cô bé chính là nghĩ xem hôm nay sẽ ăn gì.
Đến bây giờ, cô bé chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó… phải giảm cân. “Thay đổi rất khó, nhưng mấu chốt ở chỗ là cô có muốn hay không. Nếu cô thật sự thích anh ta, thì cô sẽ muốn thay đổi mà không do dự chút nào. Tôi không nói bản thân cô có vấn đề, nhưng nếu bây giờ cô không có tự tin, vậy thì cô hãy dùng dáng vẻ mà cô tự tin nhất để thích anh ta, để theo đuổi anh ta một cách công khai. Như vậy thì cô sẽ không cảm thấy bất an nữa, phải không?”
Những lời này quả thực đã đi sâu vào tận tâm khảm của Đường Viên Viên.
Nếu như trước đây cô bé còn chưa muốn thừa nhận, vậy thì bây giờ tình cảm mơ hồ của cô bé đã không còn lối thoát rồi. Làm bạn với nhau sớm chiều suốt bao nhiêu năm như thế, làm sao có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Đêm hôm đó, Đường Viên Viên ngủ không yên giấc, mơ mơ màng màng, mơ thấy đủ loại người và đủ loại lời nói. Lúc thì là lời giễu cợt và châm chọc của An Thiến, lúc thì là lời an ủi của Chung Sở Phong.
Sau đó lại chuyển sang cảnh tượng khác, chính là những lời mà những người bạn trên mạng nói với chính cô bé.
Cuối cùng là Uất Trì Diệc Thù. Cậu đứng đó, lặng lẽ nhìn cô bé, ánh mắt cưng chiều mà không có thêm một ánh mắt dư thừa nào khác, chỉ dang rộng hai tay về phía cô bé.
Chuyện này không có gì là không bình thường cả. Chính cô cũng nói đó, hai người chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, người ta lại không có quan hệ huyết thống với cô, vả lại còn khác cha khác mẹ. Có gì đâu mà bất thường chứ?”
Đúng vậy, cô bé và anh trai cô bé là bạn thân từ nhỏ, anh trai cô bé luôn đối xử rất tốt với cô bé. “Lầu trên +1. Tôi cũng cho rằng chủ thớt không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, theo như lời cô nói, anh trai cô xuất sắc về mọi mặt, ở bên cạnh một chàng trai như vậy từ nhỏ đến lớn mà cô vẫn còn khống chế được à? Nếu mà là tôi thì đã sớm nắm chặt anh ta trong tay rồi, lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước tiên, các cô gái khác làm gì còn cơ hội ra tay nào nữa?”
“Tôi cảm thấy gia đình của anh trai chủ thớt hản là đã đối xử với cô như con dâu nuôi từ bé nhỉ? Nếu không sao lại đối xử với cô như con gái ruột của mình được? Nói không chừng người anh trai kia của chủ thớt cũng nghĩ như vậy đó.”
Con dâu nuôi từ bé?
Nhìn thấy nội dung cụm từ này, Đường Viên Viên lập tức đỏ mặt. Cô bé nóng nảy gõ chữ trả lời người đó.
“Không, không phải đâu! Dì và anh trai đối xử với tôi rất tốt, thật sự không có… ý nghĩ nào khác”
Suy nghĩ một hồi, cô bé lập tức giải thích: “Quan hệ của tôi và anh trai không phải như mọi người nghĩ, cũng không phải…
tôi thích anh trai, xin mọi người đừng hiểu lâm”
“Thật sự không phải sao? Giữa những ngôn từ của cô lộ ra đầy vẻ cẩn trọng và dò xét, cô rất sợ mọi người nói cô không bình thường, vì thế mới không dám thừa nhận. Tôi nói đúng không chủ thớt?”
Nhìn thấy những lời này, Đường Viên Viên cảm giác như mình đã bị đâm trúng tim đen, có hơi sợ hãi mà không dám đối diện với sự thật.
“Ôi, bây giờ là thời đại nào rồi, nếu chủ thớt thích thì cứ theo đuổi đi. Giống như người lầu trên đã nói, gần quan được ban lộc. Cơ hội tốt như vậy, nếu cô đi tặng cho người khác, vậy thì sau này rất có thể sẽ phải hối hận đấy”
Đường Viên Viên nhìn chằm chăm những lời đó hồi lâu, cuối cùng chậm rãi trả lời lại một câu.
“Nhưng mà tôi rất béo, không xứng với anh trai”
Gửi xong, cô bé lại cảm thấy mình nghĩ thế này là sai nên lập tức xóa đi.
Văn là không nên suy nghĩ bậy bạ, ngay cả bài đăng hôm nay hẳn là cũng không nên đăng lên.
Kết quả là người đó có thể đang online liên tục, thấy được câu trả lời của cô bé nên để lại lời nhắn cho cô bé ở bình luận cuối cùng.
“Tôi vừa định trả lời lại cho cô thì phát hiện cô đã xóa bình luận. Chủ thớt à, cô phải tự tin lên nha, vấn đề mà cô nói vốn không phải là vấn đề gì cả. Nếu cô thực sự thích anh ta thì cô có thể thay đổi mà”
Thay đổi?
Giảm cân ư?
Đường Viên Viên chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này.
Trước kia, việc đầu tiên mỗi khi thức dậy hằng ngày của cô bé chính là nghĩ xem hôm nay sẽ ăn gì.
Đến bây giờ, cô bé chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó… phải giảm cân. “Thay đổi rất khó, nhưng mấu chốt ở chỗ là cô có muốn hay không. Nếu cô thật sự thích anh ta, thì cô sẽ muốn thay đổi mà không do dự chút nào. Tôi không nói bản thân cô có vấn đề, nhưng nếu bây giờ cô không có tự tin, vậy thì cô hãy dùng dáng vẻ mà cô tự tin nhất để thích anh ta, để theo đuổi anh ta một cách công khai. Như vậy thì cô sẽ không cảm thấy bất an nữa, phải không?”
Những lời này quả thực đã đi sâu vào tận tâm khảm của Đường Viên Viên.
Nếu như trước đây cô bé còn chưa muốn thừa nhận, vậy thì bây giờ tình cảm mơ hồ của cô bé đã không còn lối thoát rồi. Làm bạn với nhau sớm chiều suốt bao nhiêu năm như thế, làm sao có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Đêm hôm đó, Đường Viên Viên ngủ không yên giấc, mơ mơ màng màng, mơ thấy đủ loại người và đủ loại lời nói. Lúc thì là lời giễu cợt và châm chọc của An Thiến, lúc thì là lời an ủi của Chung Sở Phong.
Sau đó lại chuyển sang cảnh tượng khác, chính là những lời mà những người bạn trên mạng nói với chính cô bé.
Cuối cùng là Uất Trì Diệc Thù. Cậu đứng đó, lặng lẽ nhìn cô bé, ánh mắt cưng chiều mà không có thêm một ánh mắt dư thừa nào khác, chỉ dang rộng hai tay về phía cô bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương