Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Chương 2341
“Vâng ạ, cháu cảm ơn chú”
Đường Viên Viên muốn buông hộp quà ra, không biết hai người họ chuẩn bị cho anh trai cô thứ gì mà mang theo lại nặng tới vậy, may là khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn chịu khó rèn luyện, nếu không một đường này có lẽ đã sớm không trụ vững nổi nữa rồi.
Cô muốn buông quà xuống nhưng nhìn tới nhìn lui, trên bàn không còn chỗ để đặt xuống nữa rồi, đặt quà của người khác xuống nền đất có lẽ không tốt lắm đâu, vì thế Đường Viên Viên lại phải tiếp tục xách theo nó.
Ký túc xá nam sinh lúc này.
Chung Sở Phong đang nằm vắt vẻo trên sô pha chơi game tới mức nhàm chán không chịu nổi, đánh một lát lại dừng, dừng một lát lại đánh tiếp, cuối cùng tháo tai nghe xuống nói với vẻ phiền muộn: “Cậu nói xem Viên Viên còn tiếp tục giảm cân như thế, có lẽ nào cơ thể của em ấy sẽ gặp vấn đề không?”
Uất Trì Diệc Thù nằm trên giường nhắm mắt nghỉ trưa, không hề phản ứng lại với lời Chung Sở Phong nói.
“Anh Thù này, em đang nói chuyện với anh đó ạ, anh đừng ở đó mà giả chết nữa, em biết anh chưa ngủ đâu”
Thằng nhóc này từ trước tới nay đâu khi nào ngủ được vào buổi trưa đâu, nhắm mắt lại chỉ vì muốn để mắt và cơ thể được thư giãn nghỉ ngơi thôi, mà hai tên còn lại thì ngủ say như chết giống con heo vậy, tiếng ngáy vang lên rung cả trời đất.
Tâm tình vốn dĩ đã bực bội sẵn của Chung Sở Phong bị tiếng gáy ồn ào này càng thêm phiền lòng không chỗ xả ra.
“Anh Thù, cậu cũng phải nói một câu đi chứ, lâu như vậy rồi không gặp Viên Viên, cậu có thể không nhớ em ấy chút nào hay sao?”
Vừa dứt lời thì bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Cửa phòng được mở ra, chú bảo vệ đứng bên ngoài ló đầu vào: “Đang ngủ trưa à? Sở Phong, có một cô ấy ở dưới tầng nói là em gái của Uất Trì Diệc Thù, còn mang theo hai hộp quà lớn đang ngồi nghỉ ở phòng bảo vệ đợi cậu ấy xuống đó.”
“Không phải chứ?” Biểu cảm của Chung Sở Phong đầy.
buồn bực: “Tháng này đã có tới mấy người rồi, lại nữa sao?
Mấy cô gái đó vẫn chưa từ bỏ ý định nữa hả? Chỉ vì muốn tìm Diệc Thù mà cách nào cũng có thể nghĩ ra được”
Giọng điệu không kiên nhân của Chung Sở Phong khiến chú bảo vệ cảm thấy không ổn lắm, cười ha ha nói: “Đều là con gái mà, yêu thích ngoại hình đẹp của nam sinh cũng là chuyện bình thường thôi, trời nóng tới mức này, cô bé đó hẳn không dễ dàng gì, hay là cứ gặp một lần xem sao?”
“Chú à, chú bảo cô ấy đến từ đâu thì quay trở lại nơi đó đi, Uất Trì Diệc Thù sẽ không xuống đó đâu”
Chú bảo vệ cũng không biết nói gì thêm nữa, chỉ có thể thở dài nói: “Chú thấy quần áo của cô ấy đó đã ướt đẫm mồ hôi cả rồi, tóc ướt dính hết lên trán, vừa rồi khi chú nói mấy.
đứa đang nghỉ trưa thì cô ấy đó vậy mà lập tức xoay người định rời đi, nhìn bộ dạng cũng khiến người khác phải đau lòng thay”
“Đau lòng thì sao chứ, cứ một người tới lại đau lòng thương cảm cho người đó thì anh Thù không phải sẽ mệt tới chết à?”
“Vậy được rồi, chú để cô ấy nghỉ ngơi một lát rồi tiễn về vậy”
Khi xoay người bước ra chú bảo vệ tự nói thầm với mình: “Nhưng mà cô ấy này đúng là vô cùng can đảm, bụ bẫm tới mức đó mà vẫn học theo mấy cô nàng khác theo đuổi nam sinh, đây vẫn là lần đầu tiên chú thấy một cô ấy đã béo tức mức đó mà còn đáng yêu như vậy đấy”
Nghe xong lời đó, Chung Sở Phong cảm thấy có chút không thích hợp bỗng chốc đứng lên.
“Chú ơi, chú vừa nói gì thế?”
Cùng lúc đó, Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn nhắm mắt nằm bất động trên giường cũng nhanh chóng mở to hai mắt rồi ngồi dậy.
Hai người liếc nhau, Chung Sở Phong bỗng chốc đứng dậy nhanh chóng chạy ra ngoài, Uất Trì Diệc Thù chạy tương đối ổn định nhưng tốc độ cũng không chậm hơn.
“Ôi, các cháu làm gì vậy?”
Đường Viên Viên đứng dưới phòng bảo vệ ở dưới tầng ngẩn người qua một lúc lâu, hai tay xách theo hai hộp quà không tài nào cử động được, thật sự không chịu nổi nữa cô mới đặt hộp quà lên ghế, thở phào một hơi.
Đường Viên Viên muốn buông hộp quà ra, không biết hai người họ chuẩn bị cho anh trai cô thứ gì mà mang theo lại nặng tới vậy, may là khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn chịu khó rèn luyện, nếu không một đường này có lẽ đã sớm không trụ vững nổi nữa rồi.
Cô muốn buông quà xuống nhưng nhìn tới nhìn lui, trên bàn không còn chỗ để đặt xuống nữa rồi, đặt quà của người khác xuống nền đất có lẽ không tốt lắm đâu, vì thế Đường Viên Viên lại phải tiếp tục xách theo nó.
Ký túc xá nam sinh lúc này.
Chung Sở Phong đang nằm vắt vẻo trên sô pha chơi game tới mức nhàm chán không chịu nổi, đánh một lát lại dừng, dừng một lát lại đánh tiếp, cuối cùng tháo tai nghe xuống nói với vẻ phiền muộn: “Cậu nói xem Viên Viên còn tiếp tục giảm cân như thế, có lẽ nào cơ thể của em ấy sẽ gặp vấn đề không?”
Uất Trì Diệc Thù nằm trên giường nhắm mắt nghỉ trưa, không hề phản ứng lại với lời Chung Sở Phong nói.
“Anh Thù này, em đang nói chuyện với anh đó ạ, anh đừng ở đó mà giả chết nữa, em biết anh chưa ngủ đâu”
Thằng nhóc này từ trước tới nay đâu khi nào ngủ được vào buổi trưa đâu, nhắm mắt lại chỉ vì muốn để mắt và cơ thể được thư giãn nghỉ ngơi thôi, mà hai tên còn lại thì ngủ say như chết giống con heo vậy, tiếng ngáy vang lên rung cả trời đất.
Tâm tình vốn dĩ đã bực bội sẵn của Chung Sở Phong bị tiếng gáy ồn ào này càng thêm phiền lòng không chỗ xả ra.
“Anh Thù, cậu cũng phải nói một câu đi chứ, lâu như vậy rồi không gặp Viên Viên, cậu có thể không nhớ em ấy chút nào hay sao?”
Vừa dứt lời thì bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Cửa phòng được mở ra, chú bảo vệ đứng bên ngoài ló đầu vào: “Đang ngủ trưa à? Sở Phong, có một cô ấy ở dưới tầng nói là em gái của Uất Trì Diệc Thù, còn mang theo hai hộp quà lớn đang ngồi nghỉ ở phòng bảo vệ đợi cậu ấy xuống đó.”
“Không phải chứ?” Biểu cảm của Chung Sở Phong đầy.
buồn bực: “Tháng này đã có tới mấy người rồi, lại nữa sao?
Mấy cô gái đó vẫn chưa từ bỏ ý định nữa hả? Chỉ vì muốn tìm Diệc Thù mà cách nào cũng có thể nghĩ ra được”
Giọng điệu không kiên nhân của Chung Sở Phong khiến chú bảo vệ cảm thấy không ổn lắm, cười ha ha nói: “Đều là con gái mà, yêu thích ngoại hình đẹp của nam sinh cũng là chuyện bình thường thôi, trời nóng tới mức này, cô bé đó hẳn không dễ dàng gì, hay là cứ gặp một lần xem sao?”
“Chú à, chú bảo cô ấy đến từ đâu thì quay trở lại nơi đó đi, Uất Trì Diệc Thù sẽ không xuống đó đâu”
Chú bảo vệ cũng không biết nói gì thêm nữa, chỉ có thể thở dài nói: “Chú thấy quần áo của cô ấy đó đã ướt đẫm mồ hôi cả rồi, tóc ướt dính hết lên trán, vừa rồi khi chú nói mấy.
đứa đang nghỉ trưa thì cô ấy đó vậy mà lập tức xoay người định rời đi, nhìn bộ dạng cũng khiến người khác phải đau lòng thay”
“Đau lòng thì sao chứ, cứ một người tới lại đau lòng thương cảm cho người đó thì anh Thù không phải sẽ mệt tới chết à?”
“Vậy được rồi, chú để cô ấy nghỉ ngơi một lát rồi tiễn về vậy”
Khi xoay người bước ra chú bảo vệ tự nói thầm với mình: “Nhưng mà cô ấy này đúng là vô cùng can đảm, bụ bẫm tới mức đó mà vẫn học theo mấy cô nàng khác theo đuổi nam sinh, đây vẫn là lần đầu tiên chú thấy một cô ấy đã béo tức mức đó mà còn đáng yêu như vậy đấy”
Nghe xong lời đó, Chung Sở Phong cảm thấy có chút không thích hợp bỗng chốc đứng lên.
“Chú ơi, chú vừa nói gì thế?”
Cùng lúc đó, Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn nhắm mắt nằm bất động trên giường cũng nhanh chóng mở to hai mắt rồi ngồi dậy.
Hai người liếc nhau, Chung Sở Phong bỗng chốc đứng dậy nhanh chóng chạy ra ngoài, Uất Trì Diệc Thù chạy tương đối ổn định nhưng tốc độ cũng không chậm hơn.
“Ôi, các cháu làm gì vậy?”
Đường Viên Viên đứng dưới phòng bảo vệ ở dưới tầng ngẩn người qua một lúc lâu, hai tay xách theo hai hộp quà không tài nào cử động được, thật sự không chịu nổi nữa cô mới đặt hộp quà lên ghế, thở phào một hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương