Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
Chương 23: Gọi tên tôi
“Được rồi, thỏa thuận đạt thành, em lên đây đi!” Đường Húc Nghiêu khóe miệng chứa nụ cười, độ cong hưng phấn ẩn chứa ý không tốt. Bên bể bơi, Hạ Hải Dụ nhăn nhăn nhó nhó, xin nhờ, hôm nay cô mặc chính là váy đó, hơn nữa còn là váy trắng, váy trắng gặp nước sẽ biến thành trong suốt thật không tốt! Nếu cứ vậy mà lên, cô chẳng phải là muốn bị anh nhìn hết?!“Giả vờ cái gì, tôi cũng không phải chưa nhìn qua!”“Anh......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ vọt đỏ, không rõ là vì tức giận, hay là vì xấu hổ. Người này, lại còn có thể không đỏ mặt mặt mà nói chuyện tự nhiên kia, vô sỉ!Chợt, Hạ Hải Dụ liên tưởng đến một chuyện khác ——Cô đáp ứng làm người phụ nữ của anh ta, đó chẳng phải là muốn cô cùng anh...... Cái đó cái kia?!Ôi, đến lúc đó khẳng định không chỉ là một cái hôn đơn giản như vậy!Theo bản năng, lại lùi vài bước......Cô ngơ ngác nhìn anh một cái, giọng nói trở nên buồn bã, “Cái đó...... Đường thiếu gia, tôi có điều thỉnh cầu...... Tôi cần phải có một khoảng thời gian thích ứng, ít nhất phải một tháng mới có thể cùng anh...... Cái đó....”Đường Húc Nghiêu nhíu mày, tiểu Ma Tước to gan lớn mật rốt cục cũng biết sợ!“Có thể, tôi cũng không thích ép buộc phụ nữ.” Phụ nữ từ trước đến giờ đều tự ngã vào anh!Hạ Hải Dụ cắn răng, anh ta hiện tại không phải đang ép buộc cô sao, còn một bộ cao thượng, dối trá!Đường Húc Nghiêu híp một con mắt, anh biết trong lòng cô gái nhỏ này không phục, nhưng mà, anh có đủ kiên nhẫn cùng cô chơi, so với đoạt lấy cô, anh cảm thấy thuần phục cô càng thú vị!Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, trong lòng cũng có chút sợ hãi, người này hình như đang suy nghĩ cái gì, không phải muốn sử dụng thủ đoạn biến thái gì đối phó cô đi?“Nhanh đi lên đi, chúng ta cần nói chuyện cụ thể về thỏa thuận một chút!” Khẩu khí của anh rất ngang ngược.“Dạ! Đường thiếu gia!” Tôn ti trong lời nói, lộ ra khinh thường.Anh dương dương tự đắc, trong giọng nói tuyệt đối mang ý khiêu khích, “Cũng đã đồng ý làm người phụ nữ của tôi rồi, còn gọi là Đường thiếu gia?!”“Đường Húc Nghiêu!” Kêu tên cũng không thành vấn đề, cô đã sớm đem ba chữ này nguyền rủa ở trong lòng mấy trăm lần rồi.“Bỏ họ đi, gọi tôi là Húc Nghiêu, hoặc là...... Nghiêu.” Anh cố ý hạ thấp giọng, từ tính bức người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương