Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế
Chương 18: Tỏ tình
Nhạc Tuyên dựa vào cửa phòng, khóe miệng gợi lên một vẻ tươi cười, Viên Hàm Vũ bị nhìn đến một thân lạnh lẽo.
Vội vàng bò dậy từ trên người Ứng Tuyết Nhi, nhìn mặt đất đầy hỗn độn cũng không có thời gian để ý, chạy đến trước mặt Nhạc Tuyên: "Em, em sao lại ra đây!". Trong lúc xấu hổ như vậy, chuyện xấu hổ không gì hơn còn bị người mình thích nhìn thấy.
"Hai người đây là làm chuyện gì không muốn để người khác thấy sao?". Nhạc Tuyên vốn dĩ đang ngồi trầm tư trong phòng, tiếng chuông cửa còn có giọng một người phụ nữ xa lạ đều truyền vào trong phòng mình. Không thể không nói, mọi biểu hiện của Viên Hàm Vũ anh đều nghe thấy, đến khi hắn kêu cô gái tên Ứng Tuyết Nhi kia đi vào phòng tắm.
Đứng ở trước cửa, Nhạc Tuyên nghĩ tới nghĩ lui vài lần cuối cùng quyết định nói với Viên Hàm Vũ một chút, nhà mình không phải là nhà khách, không cần đem người không quen biết về. nhưng Nhạc Tuyên lại cảm thấy, mình làm vậy thế nào cũng đều giống như là đang ghen vậy.
Mà lúc anh nghe được tiếng vang lớn kia, vẫn không nhịn được chạy ra khỏi phòng. Chẳng qua vừa mới đi một bước, đã thấy cảnh tượng như vậy.
Nhạc Tuyên bộ dáng hưng sư vấn tội, Viên Hàm Vũ có chút chột dạ. Sớm biết vậy đã không cho người vào nhà!.
Hận không thể tự tát mình mấy cái, Viên Hàm Vũ đi theo sau Nhạc Tuyên đến phòng khách.
"Thật ra anh với cô ấy mới biết nhau hôm nay......"
"Vừa biết nhau hôm nay đã dám đem người về nhà sao?". Nhạc Tuyên nhướng nhướng mày, nhìn Viên Hàm Vũ, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm.
"Là cô ta theo dõi anh về đây!".
Ứng Tuyết Nhi sửa sang lại trang phục của mình, mới vừa từ trong phòng tắm bước ra đã nghe giọng Nhạc Tuyên đang răn dạy Viên Hàm Vũ.
"Là tôi không tốt, tôi không nên đến đây, gây phiền toái cho các anh như vậy!". Ứng Tuyết Nhi hơi hơi cúi đầu, không biết ai đã từng nói rằng nhìn các cô gái nhận sai như vậy, mấy người đàn ông đều sẽ động tâm.
Chẳng qua cô nghĩ sai vị trí của mình rồi, cũng đoán sai thái độ của Viên Hàm Vũ đối với mình.
"Đúng vậy, cô đúng là không nên tới đây!". Viên Hàm Vũ nói với Ứng Tuyết Nhi, trong giọng tràn ngập bất mãn, ánh mắt cũng nháy mắt trở nên lạnh băng.
Hình như phát hiện độ ấm quanh mình hạ xuống, Ứng Tuyết Nhi ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Viên Hàm Vũ mang theo sát ý thẳng tắp nhìn về phía mình.
"Được rồi, bên ngoài mưa cũng tạng, Ứng tiểu thư có thể về rồi". Nhạc Tuyên cúi đầu chơi với ngón tay của mình, tựa như đối với chuyện bọn họ nói với nhau không có chút hứng thú gì.
Ứng Tuyết Nhi ngẩn người, nhưng Viên Hàm Vũ hiển nhiên cũng không nghĩ Nhạc Tuyên sẽ nói như vậy.
"Em đi trước đây, liên lạc lại sau!". Nhanh chóng cầm túi mình trên sô pha, thừa dịp bọn họ còn chưa hối hận, Ứng Tuyết Nhi nhanh chóng rút lui.
Phòng khách chỉ còn lại Nhạc Tuyên và Viên Hàm Vũ. Hắn nhìn anh, muốn giải thích rồi lại không biết nói từ đâu.
"Chuyện đó, anh..."
Không đợi Viên Hàm Vũ lựa lời nói xong, Nhạc Tuyên đứng dậy.
"Tôi đối với chuyện giữa các người không có hứng thú gì, bất quá có chuyện tôi cần phải nói. Nếu chúng ta vẫn còn trong giai đoạn đang đính hôn, tuy là giả, nhưng cần tai tiếng hay náo loạn gì là được". Nhạc Tuyên lạnh lùng nhìn Viên Hàm Vũ. "Đây dù sao cũng là nhà của tôi, nếu muốn dẫn người về nhà cũng đừng dẫn về đây". Mấy chữ cuối cùng Nhạc Tuyên nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn Viên Hàm Vũ cũng trở nên hung ác.
Dứt lời, Nhạc Tuyên cất bước định đi về phòng, chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Chuyện gì cũng không có, cho tới nay, người anh thích cũng chỉ có một mình em". Viên Hàm Vũ gắt gao ôm lấy Nhạc Tuyên, đầu đặt trên cổ đối phương, mạnh mẽ hít lấy mùi hương chỉ thuộc về Nhạc Tuyên.
Được tỏ tình bất ngờ, Nhạc Tuyên trở tay không kịp. Anh đứng yên tại chỗ, tùy ý Viên Hàm Vũ gắt gao ôm mình.
"Còn em thì sao, chẳng lẽ em đối với anh một chút cảm giác cũng không có sao?". Cảm giác người trong lòng không có động tĩnh gì, Viên Hàm Vũ nhịn không được tiến đến, giọng nói thâm trầm tràn ngập mị lực lọt vào trong tai Nhạc Tuyên.
Một chút cảm giác đều không có... Sao......
"Trễ rồi, về ngủ đi". Nhạc Tuyên ra vẻ trấn định, tránh thoát khỏi tay Viên Hàm Vũ, cưỡng chế nội tập đang xao động, nhanh chóng trở về phòng.
Động tác rất nhỏ này của Nhạc Tuyên không lọt khỏi mắt của Viên Hàm Vũ. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhìn theo người hai tai đỏ bừng trở về phòng, xoay người đóng cửa lại.
......
Sáng hôm sau, không đợi Viên Hàm Vũ dậy, Nhạc Tuyên đã sớm chạy tới công ty. Người tuy rằng ngồi ở ghế tựa, nhưng trong đầu lại thường xuyên hiện ra bộ dáng khóe miệng Viên Hàm Vũ gợi lên.
Dùng sức lắc lắc đầu muốn đem người nọ đuổi ra khỏi óc, cuối cùng lại không làm được gì nên chuyện.
"Nhạc tổng, đây là tài liệu hợp tác với Đông Khải, còn có hợp đồng bọn họ đã ký lúc trước". Thư ký gõ cửa bước vào, đem văn kiện đặt trên bàn. Chẳng qua Nhạc Tuyên tựa như không nhìn đến, tay chống đầu, hai mắt nhìn mông lung.
"Nhạc tổng......" Nữ thư ký cảm thấy vô cùng kỳ quái, kêu liên tục vài tiếng mới thấy Nhạc Tuyên phản ứng lại.
"Để ở đây đi". Nhạc Tuyên hận không thể tự đánh mình một cái, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bởi vì một câu như vậy mà ngẩn người.
Buộc mình đem lực chú ý tập trung trở lại công việc, lúc này mới dần dần ép Viên Hàm Vũ trong đầu xuống.
Chẳng qua chỉ được một lúc đã rất nhanh thất bại.
"Nhạc tổng, bên ngoài có vị Viên tiên sinh tìm người!". Gần tới giờ tan việc, thư ký lại gõ cửa một lần nữa.
"Viên tiên sinh?". Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, còn chưa tỉnh lại kịp từ trong đống công việc. "Chúng ta có hợp tác với người họ Viên nào sao?".
Thư ký tức khắc nghẹn lời. Tuy rằng Nhạc Tuyên không gióng trống khua chiêng cho mọi người hay, nhưng trong công ty ai cũng biết mối quan hệ giữa Nhạc tổng của mình và Viên thiếu gia. Nhưng phản ứng lúc này của Nhạc Tuyên, làm thư ký có chút khó xử, không biết có nên mở miệng nhắc nhở một chút không.
"Làm phiền cô rồi!". Không biết Viên Hàm Vũ từ lúc nào đã vào văn phòng Nhạc Tuyên, hơi hơi mỉm cười với nữ thư ký.
Nhạc Tuyên nhìn người bước vào, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Một chút ký ức vừa mới tiêu tán trong nháy mắt liền mạnh mẽ tràn vào trong đầu.
"Anh, anh tới đây làm gì vậy?". Nhạc Tuyên không dám nhìn thẳng vào Viên Hàm Vũ, chỉ có thể làm bộ cúi đầu xem tài liệu, nhưng trong lòng đã như con nai chạy loạn.
"Đón em tan sở!". Viên Hàm Vũ cười đi đến bên cạnh ghế của Nhạc Tuyên, trực tiếp ngồi lên tay vịn, một tay choàng qua vai Nhạc Tuyên, thần sắc vô cùng ái muội.
"Đi xuống, đây là trong công ty!". Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, ghét bỏ gạt tay hắn ra, lại không muốn ngẩng đầu lên.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ tâm tình rất tốt, nhịn không được muốn nghĩ ra điều gì đó để chọc ghẹo anh.
"Chồng à, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Em đặt chỗ ở Kim Lục Địa nhé!". Đôi tay vòng qua vai Nhạc Tuyên, giọng nói cợt nhã thành công khiêu khích Nhạc Tuyên nổi một thân da gà da vịt.
Nhạc Tuyên ghét bỏ gạt tay Viên Hàm Vũ ra, Nhạc Tuyên ghé nửa người vào trên bàn: "Không đi, công việc còn chưa xong". Trong văn phòng miên man suy nghĩ một ngày, buổi chiều cũng cần phải làm một chút việc.
"Không sao, tới đó anh giúp em làm!". Mặc kệ Nhạc Tuyên có vui vẻ hay không, Viên Hàm Vũ trực tiếp đem người lôi ra ngoài, khóa cửa.
Người trong văn phòng sôi nổi ngẩng đầu, trơ mắt nhìn tổng giám đốc nhà mình bị người đàn ông kia lôi đi.
......
Lần đầu tiên, người trong công ty rất kinh ngạc; lần thứ hai thì bắt đầu tò mò; lần thứ ba, lần thứ tư thì đã tập mãi thành quen.
"Chào Viên tổng, hôm nay tâm tình Nhạc tổng không tốt lắm, chút nữa anh phải an ủi một chút nha!".
"Nhạc tổng hôm nay có cuộc họp, có khả năng không xong nhanh như vậy đâu!".
"Viên tổng..."
Nhạc Tuyên ngồi trong văn phòng, nhìn người đàn ông ngoài kia đang hớn hở với mấy cô gái trẻ, tuy rằng biết bọn họ chắc chắn là nói về mình, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được có chút ghen tuông.
"Cười với người khác vui vẻ như vậy sao!"
"Mắt cũng híp thành một đường rồi, không biết mắt mình nhỏ sao hả!"
Nhạc Tuyên trong văn phòng siết siết cây bút trong tay, tầm mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi Viên Hàm Vũ.
Người bên ngoài hình như cũng cảm giác được tầm mắt nóng bỏng ấy, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyên hơi hơi mỉm cười.
Động tác nhỏ bị phát hiện, Nhạc Tuyên liền vội vàng cúi đầu, cắn cắn môi dưới, sao lại để anh ta thấy chứ!
Trên mặt Viên Hàm Vũ mang theo nụ cười bước vào văn phòng, thư ký biết điều mà lui ra ngoài.
Hắn cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi trên bàn, khoanh tay trước ngực, cười cười với Nhạc Tuyên.
"Đi thôi, tối nay muốn đi đâu ăn cơm?". Bị Viên Hàm Vũ nhìn đến xấu hổ, Nhạc Tuyên liền thu thập đồ đạc, chủ động đứng dậy hỏi: "Không sắp xếp thì em về à".
Mấy ngày nay, mỗi ngày Viên Hàm Vũ đều sẽ đến công ty đón Nhạc Tuyên về, thường xuyên tới lui cũng thành quen mặt. Nhưng mà ngay cả như vậy, mỗi lần đến Viên Hàm Vũ đều mang theo ý cười, làm anh hạ giáp đầu hàng.
"Ai nói không có! Hôm nay dẫn em đi xem một thứ tốt!". Cũng không chờ Nhạc Tuyên đồng ý, Viên Hàm Vũ lại một lần nữa kéo thẳng người ra ngoài.
Lúc này đây, trong văn phòng có mấy người đã nhìn đến quen rồi, trực tiếp hào phóng chúc hai người đi chơi vui vẻ.
......
Vốn tưởng rằng cũng chỉ đi ăn cơm giống như mấy lần trước, lại không ngờ Viên Hàm Vũ đóng gói cả một thùng, kéo Nhạc Tuyên lên sân thượng.
"Anh muốn làm cái gì đây?". Viên Hàm Vũ tri kỷ trải mấy tờ báo đã chuẩn bị sẵn ra, kéo Nhạc Tuyên ngồi xuống, tự mình cũng ngồi theo.
"Đợi một chút, thấy liền bây giờ!". Nhìn thoáng qua thời gian, Viên Hàm Vũ khẳng định nói.
Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, không biết trong hồ lô của hắn bán cái gì.
Kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, sau một tiếng vang lớn, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Nhạc Tuyên còn đang cúi đầu gặm hamburger, bị âm thanh này dọa một phen, không hề phòng bị ngã vào trong vòng ôm của Viên Hàm Vũ.
Viên Hàm Vũ bình tĩnh, yên lặng vươn tay ôm người vào trong ngực mình.
"Đây gọi là kinh hỉ hả?". Nhạc Tuyên cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Hàm Vũ bên cạnh.
Viên Hàm Vũ lắc lắc đầu, nói nhỏ bên tai Nhạc Tuyên: "Này chỉ là bắt đầu thôi, em nhìn màn hình lớn bên kia đi!".
Bên kia bờ sông, màn hình lớn vẫn luôn sáng lấp lóe, đột nhiên biến hóa.
Nhạc Tuyên vừa định dò hỏi rốt cuộc có gì, thì mấy chữ to đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
"Nhạc Tuyên, gả cho anh nhé!".
Tuy rằng ngồi trên mái nhà, Nhạc Tuyên cũng nghe được những người bên dưới đang sôi trào lên.
Nhạc Tuyên dần dần đỏ mặt, vừa định trả lời, lại thấy mấy chữ đó thay đổi.
"Không gả, vậy cưới anh đi!".
Nhạc Tuyên nghẹn một cục trong ngực, nhịn không được cười phụt một tiếng.
Viên Hàm Vũ vẻ mặt vô tội nhìn người nọ: "Anh là nghiêm túc thật đó, em, có nguyện ý ở bên cạnh anh không?"
Trước nay chưa từng khẩn trương như vậy, cho dù trong đại điển đăng cơ năm đó, Viên Hàm Vũ cũng không có cảm giác này. Hắn sợ Nhạc Tuyên lắc đầu, lo lắng anh sẽ cự tuyệt mình.
Viên Hàm Vũ nhịn không được nhắm mắt lại, sợ nhìn ra vẻ cự tuyệt trong mắt Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên có chút buồn cười nhìn nhìn Viên Hàm Vũ. Rõ ràng chính hắn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng thẹn thùng cũng vẫn là hắn.
Nhìn Viên Hàm Vũ nhắm mắt, một tia cười giảo hoạt xẹt qua khuôn mặt của Nhạc Tuyên.
"Em......". Cố ý kéo dài giọng, vui vẻ nhìn Viên Hàm Vũ lo lắng đến biến sắc.
Dò đầu qua, chạm nhẹ lên khóe miệng Viên Hàm Vũ.
"Em đồng ý!"
# Hết chương 18
Vội vàng bò dậy từ trên người Ứng Tuyết Nhi, nhìn mặt đất đầy hỗn độn cũng không có thời gian để ý, chạy đến trước mặt Nhạc Tuyên: "Em, em sao lại ra đây!". Trong lúc xấu hổ như vậy, chuyện xấu hổ không gì hơn còn bị người mình thích nhìn thấy.
"Hai người đây là làm chuyện gì không muốn để người khác thấy sao?". Nhạc Tuyên vốn dĩ đang ngồi trầm tư trong phòng, tiếng chuông cửa còn có giọng một người phụ nữ xa lạ đều truyền vào trong phòng mình. Không thể không nói, mọi biểu hiện của Viên Hàm Vũ anh đều nghe thấy, đến khi hắn kêu cô gái tên Ứng Tuyết Nhi kia đi vào phòng tắm.
Đứng ở trước cửa, Nhạc Tuyên nghĩ tới nghĩ lui vài lần cuối cùng quyết định nói với Viên Hàm Vũ một chút, nhà mình không phải là nhà khách, không cần đem người không quen biết về. nhưng Nhạc Tuyên lại cảm thấy, mình làm vậy thế nào cũng đều giống như là đang ghen vậy.
Mà lúc anh nghe được tiếng vang lớn kia, vẫn không nhịn được chạy ra khỏi phòng. Chẳng qua vừa mới đi một bước, đã thấy cảnh tượng như vậy.
Nhạc Tuyên bộ dáng hưng sư vấn tội, Viên Hàm Vũ có chút chột dạ. Sớm biết vậy đã không cho người vào nhà!.
Hận không thể tự tát mình mấy cái, Viên Hàm Vũ đi theo sau Nhạc Tuyên đến phòng khách.
"Thật ra anh với cô ấy mới biết nhau hôm nay......"
"Vừa biết nhau hôm nay đã dám đem người về nhà sao?". Nhạc Tuyên nhướng nhướng mày, nhìn Viên Hàm Vũ, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm.
"Là cô ta theo dõi anh về đây!".
Ứng Tuyết Nhi sửa sang lại trang phục của mình, mới vừa từ trong phòng tắm bước ra đã nghe giọng Nhạc Tuyên đang răn dạy Viên Hàm Vũ.
"Là tôi không tốt, tôi không nên đến đây, gây phiền toái cho các anh như vậy!". Ứng Tuyết Nhi hơi hơi cúi đầu, không biết ai đã từng nói rằng nhìn các cô gái nhận sai như vậy, mấy người đàn ông đều sẽ động tâm.
Chẳng qua cô nghĩ sai vị trí của mình rồi, cũng đoán sai thái độ của Viên Hàm Vũ đối với mình.
"Đúng vậy, cô đúng là không nên tới đây!". Viên Hàm Vũ nói với Ứng Tuyết Nhi, trong giọng tràn ngập bất mãn, ánh mắt cũng nháy mắt trở nên lạnh băng.
Hình như phát hiện độ ấm quanh mình hạ xuống, Ứng Tuyết Nhi ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Viên Hàm Vũ mang theo sát ý thẳng tắp nhìn về phía mình.
"Được rồi, bên ngoài mưa cũng tạng, Ứng tiểu thư có thể về rồi". Nhạc Tuyên cúi đầu chơi với ngón tay của mình, tựa như đối với chuyện bọn họ nói với nhau không có chút hứng thú gì.
Ứng Tuyết Nhi ngẩn người, nhưng Viên Hàm Vũ hiển nhiên cũng không nghĩ Nhạc Tuyên sẽ nói như vậy.
"Em đi trước đây, liên lạc lại sau!". Nhanh chóng cầm túi mình trên sô pha, thừa dịp bọn họ còn chưa hối hận, Ứng Tuyết Nhi nhanh chóng rút lui.
Phòng khách chỉ còn lại Nhạc Tuyên và Viên Hàm Vũ. Hắn nhìn anh, muốn giải thích rồi lại không biết nói từ đâu.
"Chuyện đó, anh..."
Không đợi Viên Hàm Vũ lựa lời nói xong, Nhạc Tuyên đứng dậy.
"Tôi đối với chuyện giữa các người không có hứng thú gì, bất quá có chuyện tôi cần phải nói. Nếu chúng ta vẫn còn trong giai đoạn đang đính hôn, tuy là giả, nhưng cần tai tiếng hay náo loạn gì là được". Nhạc Tuyên lạnh lùng nhìn Viên Hàm Vũ. "Đây dù sao cũng là nhà của tôi, nếu muốn dẫn người về nhà cũng đừng dẫn về đây". Mấy chữ cuối cùng Nhạc Tuyên nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn Viên Hàm Vũ cũng trở nên hung ác.
Dứt lời, Nhạc Tuyên cất bước định đi về phòng, chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, rơi vào một lồng ngực ấm áp.
"Chuyện gì cũng không có, cho tới nay, người anh thích cũng chỉ có một mình em". Viên Hàm Vũ gắt gao ôm lấy Nhạc Tuyên, đầu đặt trên cổ đối phương, mạnh mẽ hít lấy mùi hương chỉ thuộc về Nhạc Tuyên.
Được tỏ tình bất ngờ, Nhạc Tuyên trở tay không kịp. Anh đứng yên tại chỗ, tùy ý Viên Hàm Vũ gắt gao ôm mình.
"Còn em thì sao, chẳng lẽ em đối với anh một chút cảm giác cũng không có sao?". Cảm giác người trong lòng không có động tĩnh gì, Viên Hàm Vũ nhịn không được tiến đến, giọng nói thâm trầm tràn ngập mị lực lọt vào trong tai Nhạc Tuyên.
Một chút cảm giác đều không có... Sao......
"Trễ rồi, về ngủ đi". Nhạc Tuyên ra vẻ trấn định, tránh thoát khỏi tay Viên Hàm Vũ, cưỡng chế nội tập đang xao động, nhanh chóng trở về phòng.
Động tác rất nhỏ này của Nhạc Tuyên không lọt khỏi mắt của Viên Hàm Vũ. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhìn theo người hai tai đỏ bừng trở về phòng, xoay người đóng cửa lại.
......
Sáng hôm sau, không đợi Viên Hàm Vũ dậy, Nhạc Tuyên đã sớm chạy tới công ty. Người tuy rằng ngồi ở ghế tựa, nhưng trong đầu lại thường xuyên hiện ra bộ dáng khóe miệng Viên Hàm Vũ gợi lên.
Dùng sức lắc lắc đầu muốn đem người nọ đuổi ra khỏi óc, cuối cùng lại không làm được gì nên chuyện.
"Nhạc tổng, đây là tài liệu hợp tác với Đông Khải, còn có hợp đồng bọn họ đã ký lúc trước". Thư ký gõ cửa bước vào, đem văn kiện đặt trên bàn. Chẳng qua Nhạc Tuyên tựa như không nhìn đến, tay chống đầu, hai mắt nhìn mông lung.
"Nhạc tổng......" Nữ thư ký cảm thấy vô cùng kỳ quái, kêu liên tục vài tiếng mới thấy Nhạc Tuyên phản ứng lại.
"Để ở đây đi". Nhạc Tuyên hận không thể tự đánh mình một cái, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bởi vì một câu như vậy mà ngẩn người.
Buộc mình đem lực chú ý tập trung trở lại công việc, lúc này mới dần dần ép Viên Hàm Vũ trong đầu xuống.
Chẳng qua chỉ được một lúc đã rất nhanh thất bại.
"Nhạc tổng, bên ngoài có vị Viên tiên sinh tìm người!". Gần tới giờ tan việc, thư ký lại gõ cửa một lần nữa.
"Viên tiên sinh?". Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, còn chưa tỉnh lại kịp từ trong đống công việc. "Chúng ta có hợp tác với người họ Viên nào sao?".
Thư ký tức khắc nghẹn lời. Tuy rằng Nhạc Tuyên không gióng trống khua chiêng cho mọi người hay, nhưng trong công ty ai cũng biết mối quan hệ giữa Nhạc tổng của mình và Viên thiếu gia. Nhưng phản ứng lúc này của Nhạc Tuyên, làm thư ký có chút khó xử, không biết có nên mở miệng nhắc nhở một chút không.
"Làm phiền cô rồi!". Không biết Viên Hàm Vũ từ lúc nào đã vào văn phòng Nhạc Tuyên, hơi hơi mỉm cười với nữ thư ký.
Nhạc Tuyên nhìn người bước vào, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Một chút ký ức vừa mới tiêu tán trong nháy mắt liền mạnh mẽ tràn vào trong đầu.
"Anh, anh tới đây làm gì vậy?". Nhạc Tuyên không dám nhìn thẳng vào Viên Hàm Vũ, chỉ có thể làm bộ cúi đầu xem tài liệu, nhưng trong lòng đã như con nai chạy loạn.
"Đón em tan sở!". Viên Hàm Vũ cười đi đến bên cạnh ghế của Nhạc Tuyên, trực tiếp ngồi lên tay vịn, một tay choàng qua vai Nhạc Tuyên, thần sắc vô cùng ái muội.
"Đi xuống, đây là trong công ty!". Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, ghét bỏ gạt tay hắn ra, lại không muốn ngẩng đầu lên.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ tâm tình rất tốt, nhịn không được muốn nghĩ ra điều gì đó để chọc ghẹo anh.
"Chồng à, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Em đặt chỗ ở Kim Lục Địa nhé!". Đôi tay vòng qua vai Nhạc Tuyên, giọng nói cợt nhã thành công khiêu khích Nhạc Tuyên nổi một thân da gà da vịt.
Nhạc Tuyên ghét bỏ gạt tay Viên Hàm Vũ ra, Nhạc Tuyên ghé nửa người vào trên bàn: "Không đi, công việc còn chưa xong". Trong văn phòng miên man suy nghĩ một ngày, buổi chiều cũng cần phải làm một chút việc.
"Không sao, tới đó anh giúp em làm!". Mặc kệ Nhạc Tuyên có vui vẻ hay không, Viên Hàm Vũ trực tiếp đem người lôi ra ngoài, khóa cửa.
Người trong văn phòng sôi nổi ngẩng đầu, trơ mắt nhìn tổng giám đốc nhà mình bị người đàn ông kia lôi đi.
......
Lần đầu tiên, người trong công ty rất kinh ngạc; lần thứ hai thì bắt đầu tò mò; lần thứ ba, lần thứ tư thì đã tập mãi thành quen.
"Chào Viên tổng, hôm nay tâm tình Nhạc tổng không tốt lắm, chút nữa anh phải an ủi một chút nha!".
"Nhạc tổng hôm nay có cuộc họp, có khả năng không xong nhanh như vậy đâu!".
"Viên tổng..."
Nhạc Tuyên ngồi trong văn phòng, nhìn người đàn ông ngoài kia đang hớn hở với mấy cô gái trẻ, tuy rằng biết bọn họ chắc chắn là nói về mình, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được có chút ghen tuông.
"Cười với người khác vui vẻ như vậy sao!"
"Mắt cũng híp thành một đường rồi, không biết mắt mình nhỏ sao hả!"
Nhạc Tuyên trong văn phòng siết siết cây bút trong tay, tầm mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi Viên Hàm Vũ.
Người bên ngoài hình như cũng cảm giác được tầm mắt nóng bỏng ấy, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyên hơi hơi mỉm cười.
Động tác nhỏ bị phát hiện, Nhạc Tuyên liền vội vàng cúi đầu, cắn cắn môi dưới, sao lại để anh ta thấy chứ!
Trên mặt Viên Hàm Vũ mang theo nụ cười bước vào văn phòng, thư ký biết điều mà lui ra ngoài.
Hắn cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi trên bàn, khoanh tay trước ngực, cười cười với Nhạc Tuyên.
"Đi thôi, tối nay muốn đi đâu ăn cơm?". Bị Viên Hàm Vũ nhìn đến xấu hổ, Nhạc Tuyên liền thu thập đồ đạc, chủ động đứng dậy hỏi: "Không sắp xếp thì em về à".
Mấy ngày nay, mỗi ngày Viên Hàm Vũ đều sẽ đến công ty đón Nhạc Tuyên về, thường xuyên tới lui cũng thành quen mặt. Nhưng mà ngay cả như vậy, mỗi lần đến Viên Hàm Vũ đều mang theo ý cười, làm anh hạ giáp đầu hàng.
"Ai nói không có! Hôm nay dẫn em đi xem một thứ tốt!". Cũng không chờ Nhạc Tuyên đồng ý, Viên Hàm Vũ lại một lần nữa kéo thẳng người ra ngoài.
Lúc này đây, trong văn phòng có mấy người đã nhìn đến quen rồi, trực tiếp hào phóng chúc hai người đi chơi vui vẻ.
......
Vốn tưởng rằng cũng chỉ đi ăn cơm giống như mấy lần trước, lại không ngờ Viên Hàm Vũ đóng gói cả một thùng, kéo Nhạc Tuyên lên sân thượng.
"Anh muốn làm cái gì đây?". Viên Hàm Vũ tri kỷ trải mấy tờ báo đã chuẩn bị sẵn ra, kéo Nhạc Tuyên ngồi xuống, tự mình cũng ngồi theo.
"Đợi một chút, thấy liền bây giờ!". Nhìn thoáng qua thời gian, Viên Hàm Vũ khẳng định nói.
Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, không biết trong hồ lô của hắn bán cái gì.
Kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, sau một tiếng vang lớn, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Nhạc Tuyên còn đang cúi đầu gặm hamburger, bị âm thanh này dọa một phen, không hề phòng bị ngã vào trong vòng ôm của Viên Hàm Vũ.
Viên Hàm Vũ bình tĩnh, yên lặng vươn tay ôm người vào trong ngực mình.
"Đây gọi là kinh hỉ hả?". Nhạc Tuyên cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Hàm Vũ bên cạnh.
Viên Hàm Vũ lắc lắc đầu, nói nhỏ bên tai Nhạc Tuyên: "Này chỉ là bắt đầu thôi, em nhìn màn hình lớn bên kia đi!".
Bên kia bờ sông, màn hình lớn vẫn luôn sáng lấp lóe, đột nhiên biến hóa.
Nhạc Tuyên vừa định dò hỏi rốt cuộc có gì, thì mấy chữ to đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
"Nhạc Tuyên, gả cho anh nhé!".
Tuy rằng ngồi trên mái nhà, Nhạc Tuyên cũng nghe được những người bên dưới đang sôi trào lên.
Nhạc Tuyên dần dần đỏ mặt, vừa định trả lời, lại thấy mấy chữ đó thay đổi.
"Không gả, vậy cưới anh đi!".
Nhạc Tuyên nghẹn một cục trong ngực, nhịn không được cười phụt một tiếng.
Viên Hàm Vũ vẻ mặt vô tội nhìn người nọ: "Anh là nghiêm túc thật đó, em, có nguyện ý ở bên cạnh anh không?"
Trước nay chưa từng khẩn trương như vậy, cho dù trong đại điển đăng cơ năm đó, Viên Hàm Vũ cũng không có cảm giác này. Hắn sợ Nhạc Tuyên lắc đầu, lo lắng anh sẽ cự tuyệt mình.
Viên Hàm Vũ nhịn không được nhắm mắt lại, sợ nhìn ra vẻ cự tuyệt trong mắt Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên có chút buồn cười nhìn nhìn Viên Hàm Vũ. Rõ ràng chính hắn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng thẹn thùng cũng vẫn là hắn.
Nhìn Viên Hàm Vũ nhắm mắt, một tia cười giảo hoạt xẹt qua khuôn mặt của Nhạc Tuyên.
"Em......". Cố ý kéo dài giọng, vui vẻ nhìn Viên Hàm Vũ lo lắng đến biến sắc.
Dò đầu qua, chạm nhẹ lên khóe miệng Viên Hàm Vũ.
"Em đồng ý!"
# Hết chương 18
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương