Tổng Giám Đốc, Tôi Đang Tìm Anh
Chương 43
Về đến thành phố S là lúc tám giờ tối. Chiếc xe bảy chỗ dừng ở một khu chung cư sang trọng mang tên Diamond, cu Bin có chút mệt mỏi tháo dây an toàn, đẩy cửa ghế phụ bước ra ngoài. Có nhóm vệ sĩ theo sát nên tôi cũng không cần lo cho thằng nhóc, chỉ đẩy cửa sau xe bước ra, khẽ bảo Tuti:
– Anh Bin về rồi, con chào anh Bin đi!
Con mệt mỏi nũng nịu vào vai tôi không chịu nói. Bin quay đầu nhìn lại, đáp gọn một câu, mặt mũi lạnh te:
– Chào cô!
Ngay sau đó thằng nhóc bước như bay về phía sảnh tòa nhà. Đám vệ sĩ hấp tấp chạy theo bảo vệ cậu chủ. Người vệ sĩ lái xe bước ra, áy náy nói với tôi:
– Cô có cần tôi đưa mẹ con cô về không?
Hiểu việc này ngoài nhiệm vụ của anh ta, tôi mỉm cười đáp:
– Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về đây, giờ mẹ con tôi bắt taxi thôi.
Anh ta gật đầu, mở cốp xe đưa ba lô vào tay tôi, khẽ dặn:
– Anh Vĩnh nói từ tối mai cô sang dạy cậu Bin, cô lưu số điện thoại của tôi đi, sáu giờ tối mai cô đến thì gọi cho tôi, tôi sẽ đưa cô lên nhà.
Tôi lưu lại tên anh ta trong máy rồi bế Tuti bước đến một chiếc taxi đậu gần đó, cùng con trở về khu chung cư mini sau một ngày dài xảy ra bao chuyện kinh hoàng.
Đắm mình trong làn nước ấm áp, tôi gột rửa hết những bẩn thỉu còn sót lại, gột bỏ cả… nụ hôn còn vương vấn trên môi. Vương Tuấn Tài… người đàn ông lạnh lùng ẩn chứa nhiệt tình như lửa, nhiệt tình ấy… có lẽ cũng đã bị lý trí của anh ta dập tắt, dễ dàng như gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt, nhanh chóng hệt như khi anh ta khơi lên trước tôi một ngọn lửa tình.
Công việc ở Hoàng Long quả thực là quý giá với mẹ con tôi. Nhưng… tôi thực sự không muốn tiếp tục đối mặt với Tài, chắc hẳn chính anh ta cũng không muốn thấy mặt tôi, bởi dường như tôi và Tuti, mẹ con bé, cha con bé là một, là những kẻ cực kỳ đáng ghét với anh ta. Để khi anh ta biết tường tận, cảm giác ghét bỏ đến ghê tởm anh ta dành cho chúng tôi không một chút đắn đo che giấu! Mới vào làm ở Hoàng Long vài ngày, còn chưa qua thời gian thử việc nên tôi cũng chưa ký hợp đồng với họ, xem như là hết duyên đi!
Mấy ngày sau đó, ban ngày tôi tìm kiếm việc làm, buổi tối tôi đến dạy thêm cho cu Bin, nấu cơm ăn cơm cùng thằng bé, vừa ăn tối vừa bón cho Tuti. Vì giờ dạy thêm từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối nên tôi buộc phải đem cả con bé đi cùng, trên hết Vĩnh muốn nhờ tôi chăm lo bữa tối cho Bin. Thằng bé tỏ ra nghe lời, dù nó thích chơi trò chơi hơn là học nhưng có thái độ hợp tác, chỉ cần như vậy là đủ khiến tôi cảm thấy công việc mới này dễ thở, dù thực lòng chưa biết… khi Vĩnh trở về sẽ thế nào. Cứ vậy… đã ba ngày trôi qua mà Vĩnh vẫn chưa về. Bin không có vẻ gì là sốt ruột nhưng tôi tin thằng bé đã nhớ ba nó lắm rồi, cứ liên tục gọi cho ba nó hỏi bao giờ ba về.
Buổi tối ngày thứ tư từ lúc tôi đến chăm sóc Bin, Vĩnh gọi cho tôi, âm giọng anh nhẹ nhàng pha chút áy áy:
– Việc ở Hoàng Long 3 phức tạp hơn đánh giá ban đầu, nhóm người biểu tình chiều qua mang theo súng, đã có người của ta bị thương… phiền em chăm sóc thằng Bin giúp anh!
– Vâng… anh đừng lo, Bin rất ngoan, còn chịu học bài. Anh… nhớ cẩn thận!
Tôi đáp lời cho Vĩnh yên tâm, trong lòng tôi… bất chợt dâng lên lo lắng. Tài… vẫn chưa thể về sao? Tôi điên rồi, chắc chắn là điên rồ mới nghĩ cho anh ta!
Dường như thanh âm của Vĩnh càng trở nên dịu dàng sau câu tôi lịch sự nhắc nhở:
– Ừ… anh biết rồi. Cảm ơn em! À bên cảnh sát thông báo hai kẻ bắt cóc Tuti là người của nhóm biểu tình, bọn chúng nhắm đến Tài, không hẳn vì tiền!
Tôi sững lại rồi gật nhẹ. Liệu Tài có đoán biết được điều này hay không… Việc anh ta tuyệt tình có phải vì cơ hội cho Tuti vốn dĩ là 50/50 khi đã rơi vào tay bọn chúng? Nhắm chặt hai mắt, tôi lắc lắc đầu… Đừng bào chữa cho sự lạnh lẽo vô tình hận thù truyền đời của anh ta, không đáng!
– Em còn nghe máy không vậy Thúy?
– À… em có anh à! Anh Vĩnh, anh có thể cho em hỏi một chút được không?
– Ừ, em hỏi đi!
– Anh có biết… một người từng làm việc quen thuộc trong phòng anh Tài, hiện tại đang trong tù là ai không?
– Anh Bin về rồi, con chào anh Bin đi!
Con mệt mỏi nũng nịu vào vai tôi không chịu nói. Bin quay đầu nhìn lại, đáp gọn một câu, mặt mũi lạnh te:
– Chào cô!
Ngay sau đó thằng nhóc bước như bay về phía sảnh tòa nhà. Đám vệ sĩ hấp tấp chạy theo bảo vệ cậu chủ. Người vệ sĩ lái xe bước ra, áy náy nói với tôi:
– Cô có cần tôi đưa mẹ con cô về không?
Hiểu việc này ngoài nhiệm vụ của anh ta, tôi mỉm cười đáp:
– Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về đây, giờ mẹ con tôi bắt taxi thôi.
Anh ta gật đầu, mở cốp xe đưa ba lô vào tay tôi, khẽ dặn:
– Anh Vĩnh nói từ tối mai cô sang dạy cậu Bin, cô lưu số điện thoại của tôi đi, sáu giờ tối mai cô đến thì gọi cho tôi, tôi sẽ đưa cô lên nhà.
Tôi lưu lại tên anh ta trong máy rồi bế Tuti bước đến một chiếc taxi đậu gần đó, cùng con trở về khu chung cư mini sau một ngày dài xảy ra bao chuyện kinh hoàng.
Đắm mình trong làn nước ấm áp, tôi gột rửa hết những bẩn thỉu còn sót lại, gột bỏ cả… nụ hôn còn vương vấn trên môi. Vương Tuấn Tài… người đàn ông lạnh lùng ẩn chứa nhiệt tình như lửa, nhiệt tình ấy… có lẽ cũng đã bị lý trí của anh ta dập tắt, dễ dàng như gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt, nhanh chóng hệt như khi anh ta khơi lên trước tôi một ngọn lửa tình.
Công việc ở Hoàng Long quả thực là quý giá với mẹ con tôi. Nhưng… tôi thực sự không muốn tiếp tục đối mặt với Tài, chắc hẳn chính anh ta cũng không muốn thấy mặt tôi, bởi dường như tôi và Tuti, mẹ con bé, cha con bé là một, là những kẻ cực kỳ đáng ghét với anh ta. Để khi anh ta biết tường tận, cảm giác ghét bỏ đến ghê tởm anh ta dành cho chúng tôi không một chút đắn đo che giấu! Mới vào làm ở Hoàng Long vài ngày, còn chưa qua thời gian thử việc nên tôi cũng chưa ký hợp đồng với họ, xem như là hết duyên đi!
Mấy ngày sau đó, ban ngày tôi tìm kiếm việc làm, buổi tối tôi đến dạy thêm cho cu Bin, nấu cơm ăn cơm cùng thằng bé, vừa ăn tối vừa bón cho Tuti. Vì giờ dạy thêm từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối nên tôi buộc phải đem cả con bé đi cùng, trên hết Vĩnh muốn nhờ tôi chăm lo bữa tối cho Bin. Thằng bé tỏ ra nghe lời, dù nó thích chơi trò chơi hơn là học nhưng có thái độ hợp tác, chỉ cần như vậy là đủ khiến tôi cảm thấy công việc mới này dễ thở, dù thực lòng chưa biết… khi Vĩnh trở về sẽ thế nào. Cứ vậy… đã ba ngày trôi qua mà Vĩnh vẫn chưa về. Bin không có vẻ gì là sốt ruột nhưng tôi tin thằng bé đã nhớ ba nó lắm rồi, cứ liên tục gọi cho ba nó hỏi bao giờ ba về.
Buổi tối ngày thứ tư từ lúc tôi đến chăm sóc Bin, Vĩnh gọi cho tôi, âm giọng anh nhẹ nhàng pha chút áy áy:
– Việc ở Hoàng Long 3 phức tạp hơn đánh giá ban đầu, nhóm người biểu tình chiều qua mang theo súng, đã có người của ta bị thương… phiền em chăm sóc thằng Bin giúp anh!
– Vâng… anh đừng lo, Bin rất ngoan, còn chịu học bài. Anh… nhớ cẩn thận!
Tôi đáp lời cho Vĩnh yên tâm, trong lòng tôi… bất chợt dâng lên lo lắng. Tài… vẫn chưa thể về sao? Tôi điên rồi, chắc chắn là điên rồ mới nghĩ cho anh ta!
Dường như thanh âm của Vĩnh càng trở nên dịu dàng sau câu tôi lịch sự nhắc nhở:
– Ừ… anh biết rồi. Cảm ơn em! À bên cảnh sát thông báo hai kẻ bắt cóc Tuti là người của nhóm biểu tình, bọn chúng nhắm đến Tài, không hẳn vì tiền!
Tôi sững lại rồi gật nhẹ. Liệu Tài có đoán biết được điều này hay không… Việc anh ta tuyệt tình có phải vì cơ hội cho Tuti vốn dĩ là 50/50 khi đã rơi vào tay bọn chúng? Nhắm chặt hai mắt, tôi lắc lắc đầu… Đừng bào chữa cho sự lạnh lẽo vô tình hận thù truyền đời của anh ta, không đáng!
– Em còn nghe máy không vậy Thúy?
– À… em có anh à! Anh Vĩnh, anh có thể cho em hỏi một chút được không?
– Ừ, em hỏi đi!
– Anh có biết… một người từng làm việc quen thuộc trong phòng anh Tài, hiện tại đang trong tù là ai không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương