Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 8



Trải qua một đêm….ây! không, còn có lúc sáng sớm, cho đến khi Hạ Dĩnh xin tha còn làm ơn, hơn nữa còn lấy tình để cảm động nói cô thực sự rất lo lắng cho tình hình của mẹ, Táp Nhĩ mới không cam tâm tình nguyện để cô xuống giường rửa mặt.

Trải qua lần….giày vò ngọt ngào này, đến gần giữa trưa, Hạ Dĩnh mới đến cửa bệnh viện.

“Em xuống xe trước nhé! Anh cũng mau về công ty đi làm.”

Không chờ Táp Nhĩ trả lời, Hạ Dĩnh nóng lòng muốn thấy mẹ, vừa trực tiếp định mở cửa xuống xe, nhưng lại bị Táp Nhĩ ngăn cản.

“Em chưa cho anh một nụ hôn tạm biệt.” Táp Nhĩ đưa mặt đến gần, chở môi Hạ Dĩnh dán lên.

“Ở đây nhiều người như vậy, em mới không muốn!” Hạ Dĩnh một mực từ chối.

Từ hôm qua đến sáng nay, cũng đã hôn nhiều lần như vậy, mặc dù mỗi lần ôm hôn thì vừa mất hồn lại ngọt ngào, nhưng hẳn là cũng đủ rồi chứ!

“Em không cho anh một nụ hôn tạm biệt, em muốn anh làm sao vượt qua khoảng thời gian tiếp theo không có em?”

Không ngờ Táp Nhĩ vừa nói lời đường mật, thật đúng là hù chết con ong!

“Chẳng lẻ muốn anh…” Trong ánh mắt Táp Nhĩ lóe lên sự tà ác: “Nhớ lại gương xinh đẹp thở dốc của em khi ở dưới thân anh….”.

“Ngừng! cái tên Đại sắc ma này!” Hạ Dĩnh e lệ vội vàng lấy tay chặn cái miệng hư hỏng không đứng dắn của Táp Nhĩ, nhưng mà, cũng để cho hắn có cơ hội hôn lên bàn tay mềm của cô.

“Anh…Em phải xuống xe rồi.” Hạ Dĩnh kinh hãi thu tay, đối mặt với vẻ mặt cười đùa của Táp Nhĩ cả một chút biện pháp cũng không có, định mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Nhưng cô lại bị Táp Nhĩ ngăn cản lần nữa: “Hỏi một vấn đề cuối cùng liền xong.”

“Được rồi! một vấn đề cuối cùng, nói mau.”

Táp Nhĩ không mở miệng nói, lại tiến gần về phía Hạ Dĩnh một chút, Hạ Dĩnh vừa sợ vừa lùi về sau: “Nói chuyện thì nói chuyện, đến gần như vậy làm gì?”

Chi cần Táp Nhĩ đến gần cô, cô sẽ mặt đỏ tim đập, cho nên biện pháp tốt nhất chính là giữ một khoảng cách, nhưng….không gian trong xe có hạn, lùi cũng chẳng đến đâu.

“Anh…anh nói mau!” Hạ Dĩnh nói lắp bắp.

“Anh có hay không….làm em đau?” Trong ánh mắt thâm thúy của Táp Nhĩ, tràn đầy nhu tình.

Hắn biết hắn không nên đòi hỏi thái quá với người mới biết chuyện đời là cô như vậy, nhưng vừa chạm phải cô, hắn liền hoàn toàn không thể không chế.

“Anh…” Mặt Hạ Dĩnh lúc này lại càng đỏ hơn.

“Em…không có!” nói xong, Hạ Dĩnh xấu hổ mở cửa chạy ra.

Táp Nhĩ giương khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, dùng án mắt mê muội lưu luyến, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Hạ Dĩnh biến mất ở cửa bệnh viện, mới thỏa mãm khởi động xe rời đi.

Ngay lúc sau khi rời khỏi bệnh viện không lâu, điện thoại trên xe vang lên.

Gọi đến chính là người sớm bị Táp Nhĩ lãng quên đã lâu—Willa Ott.

—–@@@—-

Thời gian tuy đã hơn một giờ chiều, nhưng ở nhà ăn của bệnh viện, vẫn không ít y tá lúc này mới tranh thủ ăn cơm trưa, và một vài người nhà chăm sóc của bệnh nhân.

Đến phòng bệnh nhìn mẹ, Hạ Dịnh xác định bà khỏe mạnh hết thảy, lúc này mới đi vào nhà ăn, gọi chén canh đậm đặc, tìm chỗ trống ngồi xuống.

Vài cô y tá đặc biệt có hứng thú với tin tức truyền thông, ngồi ở trước một chiếc TV duy nhất của nhà ăn, bảy miệng tám lời mà nói chuyện với nhau.

“Là Willa Ott kìa! Cô ta làm gì khóc đến nước mắt nước mũi cả đống thế?”

“Đúng rồi! còn có nhiều kí giả truyền thông như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Oa! Hiện trường trực tiếp nha! Các cô nhỏ tiếng một cút, nghe một tí xem cô ta nói gì?”

Cứ như vậy, mấy cô gái vốn ríu rít không yên, liền im lặng, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình TV xem.

Nhà ăn đột nhiên yên lặng, khiến Hạ Dĩnh đang uống canh đậm đặc, nghĩ đến Táp Nhĩ, cũng hiếu kì ngẩng đầu, mà tiếng khóc trong TV truyền đến thu hút ánh mắt của cô.

“Tôi…tôi thực sự rất yêu anh ta…” Willa Ott che mặt thút tha thút thít khóc lóc kể lể.

Cô ta gần đầy luôn vẻ vang, hôm nay vì buổi phỏng vấn này, chẳng những quần áo giản dị ngay cả phấn trang điểm trên mặt cũng nhạt rất nhiều, hoàn toàn hiện ra dáng vẻ người yếu đuối.

“Tôi yêu sự quan tâm người khác của anh ta, yêu sự che chở cẩn thận của anh ta, càng yêu lúc anh ta sợ tôi bị lạnh, áo khoác ấm áp anh ta choàng co tôi…”

Nước mắt trên mặt Willa chưa khô, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt lướt qua những kí giả ở trước mặt bao quanh cô ta, nhớ lại sự ngọt ngào từng trải qua.

“Mặc dù tôi biết anh ta lãnh khốc chỉ hứa cho tôi ba tháng tình yêu, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục ở tại chỗ này nói với anh ta….tôi yêu anh ta, đời này kiếp này, anh ta vĩnh viễn là người tôi yêu nhất…”

Nhìn vẻ mặt như vậy ở trong mắt người ngoài, là xinh đẹp như thế, là làm tan nát lòng người như thế, khiến người xem trò vui, không khỏi bắt đầu oán trách người đàn ông phụ bạc cô ta!

“Willa thật đáng thương mà!” Trong một đám y tá nhỏ, có người đặc biệt đa sầu đa cảm, thay đoạn thông báo ‘như khấp như tố’(như khóc như kể) này của Willa, lặng lẻ rơi lệ. (==’’)

“Phải rồi! người đàn ông kia không có lương tâm, gặp một người yêu một người…”Một y tá khác cũng đồng cảnh ngộ, trong lòng cũng có ưu tư mà oán giận nói.

“Rốt cuộc thì kẻ bạc tình là ai? Cả cô gái xinh đẹp như Willa đây cũng không cần…”

Hình ảnh cô gái xinh đẹp khóc đến sướt mướt trên TV khiến Hạ Dĩnh chấn động, hơn nữa từng câu từng chữ như đập vào tình yêu trong tim, tựa như kim châm, đâm vào tim cô thật đau, cô sợ….sợ kẻ bạc tình trong miệng các cô kia chính là…chính là…

“Là Táp Nhĩ Đế Tư! Tổng giám đốc Đế Tư đến đây…” đột nhiên trong đám phóng viên có người kêu lên.

Đến, thu hút sự chú ý của mọi người, nhóm người nhiếp ảnh gia ào ào giơ máy chụp hình, giành nhau chụp nam chính xuất hiện, lại không ai chú ý đến khóe miệng Willa lặng lẽ giương lên nụ cười chiến thắng.

Mọi thứ ở đây hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay cô ta. Chỉ một chút tiền nhỏ nhoi đã muốn đuổi cô ta đi, Táp Nhĩ Đế Tư thật sự có ý nghĩ quá viễn vong rồi!

Đối với Táp Nhĩ Đế Tư, có thể đạt được tình yêu của hắn, thật tốt; nếu như không chiếm được, cô ta cũng phải có được danh lợi (tiền + danh vọng), sẽ chẳng giống với những bạn giường kia của hắn, cầm một trăm vạn Đôla coi như xong.

Cho nên cô ta suy nghĩ—hơn một tháng, cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách tuyệt vời này, buổi phỏng vấn về một cô gái si tình thật lòng tỏ tình, hơn nữa cô ta đã nổi tiếng sẵn, nhất định làm cho tiếng tăm của cô ta lan truyền rộng.

Mà cô ta cũng muốn mang đoạn tình cảm với Táp Nhĩ này, chụp thành phim, phía công ty điện ảnh, cô ta cũng đã nói chuyện được, thù lao đóng phim, tiến bản quyền tiết mục phát sóng ở nước ngoài, hoa hồng (tiền thưởng) chỗ bán vé, cộng lại những thứ này, ít nhất cũng hơn năm trăm ngàn vạn Đôla, so với chút ‘tiền cách chức’ kia, cũng kém gấp mấy chục.

Thì ra đây là kế hoạch của cô ta!

Táp Nhĩ chậm rãi đi về phía Willa, khóe môi hắn vẫn quen nở nụ cười tà mị, mà vẻ mặt lại làm cho người ta không nắm bắt được, vẻ mặt sâu xa không lường.

Cô ta phạm vào tối kị (điều cấm kị nhất) của hắn! nếu như tặng vật chất, cô ta không có hứng thú, chỉ nghĩ muốn nổi tiếng, thật ra cô ta có thể nói với hắn một tiếng, coi như cô ta ở cùng hắn ba tháng, hắn sẽ thành toàn cho cô ta, nhưng mà cô ta ngàn không nên vạn không nên, lại dùng cách này lợi dụng hắn!

Dọc đường đi, hắn đã từ phòng viên bên kia, biết mục đích cô ta tổ chức buổi phóng vấn này.

“Cô thật sự yêu tôi như thế sao?” Táp Nhĩ đến gần Willa, cười nhìn cô ta, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiềm.

“Em…..ừm…” Willa vốn là muốn ở trước mặt mọi người, lớn tiếng bày tỏ tình yêu với Táp Nhĩ, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của hán, lại khiếp sợ không dám nói, chỉ có thể gật đàu tỏ ý.

“Ông chủ của Sản Xuất Hoàn Cầu kia làm thế nào?”

Câu nói của Táp Nhĩ, khiến sắc mặt Willa lúc trắng lúc xanh.

Đúng là cô ta đã thỏa thuận ổn với Công ty điện ảnh Sản Xuất Hoàn Cầu, lúc đầu chọn Hoàn Cầu, cũng bởi vì bọn họ là nhà sản xuất đối thủ thế kỷ dưới cờ Tập đoàn Đế Tư, vì kế hoạch của cô ta, cô ta còn cùng lên giường với lão mập chết tiệt đó, sao….sao hắn biết?

Chẳng lẻ…cô ta bị lão mập chết tiệt kia bán đứng?

“Nếu không phải vì anh khiến em yêu anh, lại nhẫn tâm vứt bỏ em, em cũng sẽ không tìm đến đàn ông khác!”

Willa vừa dứt lời, cô ta mới giựt mình đánh miệng mình, thầm mắng bản thân hủy đi hình tượng cô gái si tình mới vừa tạo lập!

Cũng tại lão mập chết tiệt kia làm toàn bộ kế hoạch của cô ta xáo trộn!

Lời nói của Willa khiến Táp Nhĩ cười lạnh một trận: “Tôi nhớ rõ cô cũng nói như vậy với ông chủ của ‘Vật dụng Macy’.”

Ông chủ của Vật dụng Macy là bạn trai trước của Willa, lúc đó cô ta đi cùng Táp Nhĩ, khi đó tiếp nhận phóng viên phỏng vấn cũng nói như vậy.

“Tình yêu của cô ở lúc tìm đến kim chủ khác thì tự động kết thúc.” Trong câu nói ý nghĩa của Táp Nhĩ, thể hiện rõ sự tham tiền của Willa.

“Anh…-sao anh có thể nói như vậy?” vẻ tươi cười châm chọc trên mặt Táp Nhĩ khiến Willa vừa xấu hổ lúng túng vừa buồn bực, cô ta nghĩ thầm, dù sao lần này cũng không chụp được phim, nhưng hình tượng của cô ta trong cảm nhận của mọi người phải giữ gìn tốt, nếu không nhất định sẽ nguy hiểm đến sự nghiệp của cô ta: “Tình yêu em dành cho anh là thật, em thật sự rất yêu anh, em…”

“Tiết kiệm nước bọt cùng nước mắt của cô đi! Cô yêu tôi, nhất định càng yêu tiền của tôi chứ! Phí chia tay một trăm vạn Đôla cô còn chưa thấy đủ à?

Bởi vì buổi phỏng vấn hôm nay, cô cư nhiên lại muốn chuyện giữa tôi và cô chụp thành một chuyện phim điện ảnh, bịa ra thành cuộc đởi biểu diễn nghệ thuật của cô, thì cho đến hôm nay kết thúc.”

Đoạn thoại này, Táp Nhĩ cũng không có nói truyền qua mic-rô ra ngoài, chỉ ở bên tai Willa, dùng âm lượng chỉ có cô ta nghe được nói xong, giọng điệu tựa như ngày thường, nhưng tin nói ra, lại làm Willa không rét mà run.

Nói xong, Táp Nhĩ xoay người đi về phía cao ốc Đế Tư, những phóng viên muốn lấy thêm chút tin tức đồng loạt xông lên, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.

“Không…Táp Nhĩ…anh đừng đi mà…đừng đi, em yêu anh, thật sự thật sự yêu anh…” Willa bị lời nói của Táp Nhĩ làm chấn động đến nguồi trên mặt đất, cô ta không tin hắn thật sự có năng lực lớn như vậy hủy đi sự nghiệp của cô ta, thấy truyền thông đuổi theo Táp Nhĩ, cô ta nhân cơ hội kêu to khóc lóc kể lể.

Một cảnh này, nhất định khiến cô ta ở trang đầu mấy ngày, không có điện ảnh Hoàn Cầu, cô ta nhất định còn có những công ty khác tìm đến cửa!

Thực ra, cô ta sai lầm rồi, lại quá sai lầm. Cô ta xem nhẹ sức ảnh hưởng của Táp Nhĩ Đế Tư, dù cho công ty Sản Xuất Hoàn Cầu lớn như vậy, lại là đối thủ không đội trời chung đầu tư sự nghiệp dưới cờ của hắn, nhưng cũng không dám đối phó cả Tập đoàn Đế Tư, thì huống chi các công ty điện ảnh khác?

Willa Ott mai danh ẩn tích ở giới diễn viên nghệ sĩ!

—-@@@—-

Dù mọi người đối với buổi phỏng vấn hôm nay thế nào, nhưng trong cảm giác của Hạ Dĩnh, chỉ cảm thấy trong ngực có thứ gì đó vỡ nát, cô mờ mịt đứng lên, thất thần bước ra khỏi nhà ăn, âm thanh ồn áo xunh quanh hoàn toàn không xuyên vào tai cô.

Trong đầu óc cô, hiện lên chính là giọt nước mắt không ngừng chảy xuống trên gương mặt Willa, mà gương mặt của chính cô cư nhiên trùng lập với Willa.

Tựa như hình ảnh xuất hiện trên TV hôm nay, chính là đang báo trước tương lai của cô.

Cô thật là khờ lợi hại, không phải hắn sớm nói với cô, ba tháng đủ để hắn mất hứng thú với một cô gái, mà cô…vậy mà mơ mộng đạt được sự chung thủy…của hắn?

Cô nên sớm biết một người con gái khiến hắn mất hứng thú, hạnh phúc ngọt ngào của ngáy thường sẽ biến mất theo gió. Mà trái tim hiến tặng của người con gái, cuối cùng trái tim lấy về cũng không còn toàn vẹn, nhưng hắn vẫn sạch sẽ ở giữa biển hoa khắp vườn, lại tìm được một bông hoa xinh đẹp chói mắt làm bạn.

Trái tim hắn chỉ thuộc về chính hắn, sự quan tâm người khác của hắn, cẩn thận che chở chỉ có thể dành cho người con gái khiến hắn cảm thấy hứng thú, mà cô…chẳng qua là một trong số đó.

Cô…cô nên làm gì đây? Nên làm gì đây?

Ba tháng của hắn là được tính từ lúc nào? Từ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên? Hay là ngày khiêu vũ đó?

Nhưng…có thể bắt đầu tính từ ngày hôm nay không?

Kỳ hạn ba tháng…..có thể vĩnh viễn…vĩnh viễn đừng đến kỳ hay không?

Cứ như vậy, Hạ Dĩnh hoảng hoảng hốt hốt đi đến bên ngoài phòng bệnh của mẹ, mãi đến khi nghe thấy một hồi tiếng bước chân vội vàng, mới làm cô lấy lại tinh thần.

“Mẹ!” Ở bên ngoài phòng bệnh của mẹ nhìn thấy, y tá rất bận rộn, tương lai cùng Táp Nhĩ trong nháy mắt bị Hạ Dĩnh ném ra sau đầu, cô lo lắng muốn trực tiếp đi thẳng vào phòng bệnh của mẹ.

“Để tôi vào! Tôi muốn vào!” nhưng ở cửa phòng bệnh, Hạ Dĩnh đang muốn tiến vào thì bị y tá ngăn cản.

“Hạ tiểu thư, bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân, xin cô ở bên ngoài chịu đựng cần phải chờ đợi, không được làm phiền đến bác sĩ.”

“Vậy…xin cô nói cho tôi biết, mẹ tôi…mẹ tôi xảy ra chuyện gì? Không phải bệnh của bà tốt rồi sao? Sao lại cần bác sĩ cấp cứu?”

Không cách nào đi vào thăm mẹ, Hạ Dĩnh đành phải túm lấy cánh tay y tá, ‘tâm kinh đảm chiến’ (tim gan run sợ) chỉ hi vọng nghe y tá nói với cô, mẹ khỏe mạnh hết thảy.

“Bệnh tình của bệnh có có lẻ chờ bác sĩ ra, cô lại hỏi bác sĩ rõ ràng hơn, vậy nên xin cô dù sao cũng đừng quấy rầy bác sĩ cấp cứu.”

Nói xong, y tá cũng vội vàng tham gia vào đội ngũ cấp cứu.

Hạ Dĩnh ngoan ngoãn nghe lời y tá, chờ ở ngoài phòng bệnh, nhưng cảm giác sợ hãi không ngừng kéo đến vây lấy cô, cô thật sợ, thật sợ không nhìn thấy mẹ mở mắt nữa.

Bất chợt cô nhớ đến sự ấm áp kia của Táp Nhĩ, ở trong lồng ngực rộng rãi sẽ mang cho cô cảm giác an toàn, có hắn ở đây, nhất định hắn sẽ nói với cô: không có gì, là bác sĩ nhầm, ngày mai mẹ có thể khỏe mạnh mà xuất viện rồi.

Nhớ đến Táp Nhĩ, khóe môi Hạ Dĩnh giương lên nở nụ cười tươi, nhưng…nhớ đến cô gái nước mắt rơi đầy mặt, cùng với bóng lưng Táp Nhĩ lãnh khốc tuyệt tình xoay người rời đi, vẻ tươi cười ở khóe môi nhanh chóng biến mất, cô vô lực, ngồi xổm bên tường, dùng hai tay vòng thật chặt lấy chính mình.

Sau khi cấp cứu gần một tiếng đồng hồ, bác sĩ mệt mỏi bước ra phòng bệnh, mang đến cho cô là nổi vui sướng ngắn ngủi….nổi bi thưởng vĩnh hằng!

—-@@@—

“Tế bào ung thư của mẹ cô lan rộng quá nhanh, lần này rất không dể dàng cứu sống, nhưng lần sau nếu lại té xỉu hay bị sốc, có lẻ sẽ không tỉnh lại nữa.”

Đây là câu nói duy nhất đã nói của bác sĩ đi ra phòng bệnh, trong mắt ông có sự cảm thông, nhưng không có niềm hi vọng mà Hạ Dĩnh muốn.

Thì ra tế bào ung thư đã sớm ăn mòn ‘lục phủ ngũ tạng’ của La Lam, nhưng bà lại gạt Hạ Dĩnh bệnh tình đã chuyển biến tốt, tuy Hạ Dĩnh sớm muộn gì cũng biết sự thật, nhưng bà lại lựa chọn để con gái đón nhận sự đau khổ như vậy muộn một chút.

Chỉ là bà không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy!

Ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt nhợt nhạt lại bình thản của mẹ, Hạ Dĩnh đau lòng mà nước mắt cứ như vậy rơi xuống từng chuỗi.

Bản điện tim cho thấy trái tim mẹ còn đang đập, kề vào trong ngực mẹ, cô cảm thấy lồng ngực bà đang lên xuống chầm chậm, điều này khiến Hạ Dĩnh hơi an lòng.

Nhưng tất cả này….có thể duy trì bao lâu?

Đứng lên, Hạ Dĩnh đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía những tòa nhà cao ngất mây người, và dòng người, dòng xe rộn ràng trên đường.

Tất cả này khiến cô nhớ đến thời thơ ấu, trong một thị trấn nhỏ ở Hoa Liên, không có tiếng còi xe, chỉ nghe tiếng chim, không có bầu không khí ngột ngạt, chỉ có hương hoa khói bếp, còn vừa đến lúc ăn cơm, làng trên xóm dưới truyền đến từng trận trận mùi thức ăn.

Hạ Dĩnh quay đầu, nhìn vẻ ốm yếu xanh xao của mẹ, cô có quyết định!

—–@@@—-

Táp Nhĩ vừa kết thúc buổi phỏng vấn, vốn định lập tức chạy ngay đến bệnh viện, lo lắng Hạ Dĩnh sẽ nhìn thấy, sẽ có chỗ hiểu lầm hắn, nhưng đến cuối cùng, hắn lại lựa chọn không làm gì, vẫn làm việc giống như ngày thường, nhưng trong lòng có nhiều thêm một phần mong đợi, mong đợi sự thông suốt hay là chất vấn, hay là khóc lóc kể lể qua điện thoại, nhưng hắn cho rằng tỉ lệ điện thoại sẽ không vang lên khá cao.

Qua nhiên như hắn nghĩ, mãi đến khi hắn rời khởi công ty, hắn cho đường dây nóng của Hạ Dĩnh cùng không có vang lên.

Không giống với những cô gái khóc ầm ĩ muốn hắn cho một lời giải thích, điều này khiến hắn càng thêm yêu thích cô, nhưng đến bệnh viện đối diện với phòng bệnh trống không, Táp Nhĩ thà rằng Hạ Dĩnh cãi nhau với hắn một trận, chứ không phải đột nhiên biến mất không thấy đâu.

“Tiên sinh, tìm người sao?” tiếng hỏi của Hạ Dĩnh hơi dí dỏm, vang lên ở sau lưng Táp Nhĩ.

“Em…” Vừa thấy Hạ Dĩnh không có ‘không từ mà biệt’, Táp Nhĩ cảm thấy nhẹ nhõm mà ôm chặt lấy cô.

Trong nháy mắt nhìn thấy phòng bệnh không một bóng người kia, trong lòng Táp Nhĩ ‘ngũ vị tạp trần’ ( 5 mùi vị trộn lần), nhưng cảm giác cực kì mãnh liệt chính là mất đi, mất đi bảo bối quan trong nhất trong sinh mệnh, loại cảm giác này gần như trêu chọc khiến hắn nghẹt thở.

“Táp Nhị…Táp Nhĩ, em sắp nghẹt thở rồi!”

Tuy rằng Hạ Dĩnh oán giận trong miệng, trong lòng lại hi vọng có thể mãi mãi ở lại trong ngực Táp Nhĩ, cho dù cứ như vậy nghẹt thở rồi….cũng được.

Nhưng cuối cùng, Táp Nhĩ vẫn buông lỏng cô ra, mà cô lại còn gải vớ làm dáng vẻ nghẹt thở, không ngừng thở hổn hển.

“Bác gái đâu?” Táp Nhĩ yêu chiều vuốt đầu cô hỏi.

Vừa nhắc đến mẹ, sắc mặt Hạ Dĩnh lập tức tối lại, ngay sau đó liền cười cười nói dối: “Xin bệnh viện đổi phòng bệnh, dù sao…dù sao bệnh tình của mẹ đã ổn định, ở phòng bệnh thường là được rồi.”

“Anh đã nói với em, chuyện tiền thuốc men em không cần lo lắng, anh sẽ…”

“Em biết anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mà không cần phải lãng phí mà!”

Hạ Dịnh chặn lại câu nói chưa hoàn chỉnh của Táp Nhĩ, cũng kéo cánh tay hắn, thúc giục nói: “Mẹ đã chợp mắt nghỉ ngơi, chúng ta đi ăn cơm tối nha, em thật đói!”

Hôm nay cô phải vui vui vẻ vẻ mà sống qua.

Bởi vì đêm nay chính là đêm sau cùng của bọn họ!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...